Đào Thạc Phụ cũng với lấy tai nải của mình rồi rảo bước ra ngoài đại sảnh đường. Ra tới nơi đã thấy tân Thái bảo Đào Xử Trung đã ngồi chờ sẵn ở ghế khách, Đào Thạc Phụ nói:
- Xử Trung đã tới rồi đấy à. À, bây giờ phải gọi là Đào Thái bảo chứ nhỉ.
Xử Trung đáp:
- Anh trưởng lại khéo đùa. Không có anh trưởng thì không có Xử Trung ngày hôm nay. Cái chức Thái bảo là để dành cho việc nước cho nó rõ cái quy củ quốc gia thôi. Còn về nhà, anh trưởng vẫn là bậc trưởng thượng, và vẫn là người anh, người thày của Xử Trung. Huống hồ, anh trưởng cũng là chấp nhận hy sinh vì nghĩa lớn thôi, quốc gia chả chắc đã quên được cái tên Đào Thạc Phụ đâu.
Cả hai người cùng cười lớn rồi Đào Thạc Phụ lấy trong tai nải ra một túi vải bọc một vật gì đó hình vuông lập phương trong một tấm dạ, cầm tới rồi đưa cho Đào Xử Trung :
- Đây là ấn Thái bảo, ta phụng mệnh đưa lại cho Xử Trung. Dặn dò Xử Trung về Vân Đồn rồi giờ lại phải vòng vèo đổi chỗ, đi lại tốn công thật.
Đào Xử Trung đáp:
- Xin anh. Nhưng việc đi đi lại lại không có chuyện mệt nhọc gì đâu ạ. Ở Vân Đồn được ngày nào tốt ngày ấy, anh trưởng mà không về có khi em cũng chẳng yên tâm lên kinh.
Thạc Phụ lại nói:
- Ừm. Việc ngoài biển đảo từ nay hãy cứ tạm để ta sắp xếp, em cứ yên chí hồi kinh nhậm chức. Thực lòng mà nói, Xử Trung nhậm chức Thái bảo ta thấy còn hợp hơn cả Thạc Phụ ta, ta cảm thấy rất yên tâm.
Xử Trung đáp ngay:
- Kìa anh trưởng. Em đã nói là phục vụ quy củ quốc gia thôi. Mà đâu có phải không làm Thái bảo thì vai trò của anh trưởng sẽ ít quan trọng đi đâu. Chỉ là thay đổi hình thức bên ngoài thôi.
Thạc Phụ cười nhẹ vuầ lắc đầu vừa nói:
- Không nhưng đúng là hợp hơn mà. Ta hành xử đã nặng tình cảm thì chớ, tính lại không thích bó buộc, được về lại Vân Đồn mới đúng sở nguyện của ta. Xưa thì do việc nước không ai đảm đương được chứ nay Xử Trung đã đủ chín chắn để đảm nhận công việc hệ trọng, đã gánh vác được trách nhiệm hộ ta, ta thoải mái hơn rất nhiều đó. À, tình hình Vân Đồn vẫn ổn chứ?
Xử Trung đáp:
- Vâng, thưa anh trưởng. Tuy nhiên, em vẫn nhìn ra có những việc xử lý dùng tư cách người của triều đình đúng là rất bất tiện. Giờ có Đào đại gia về thì mọi việc có lẽ sẽ trơn tru, thuận buồm xuôi gió hơn.
Thạc Phu lại nói:
- Đúng. Triều đình cùng các vị đại sư cũng sớm nhìn ra chỗ đó, giờ chúng ta không chỉ phải xử lý công việc trong nước mà còn cả những người ngoại quốc, ngoại lai nên có những việc tất sẽ xung đột. Pháp luật của triều đình sắp tới cũng vậy, ngoài là lề lối cho dân dễ nắm, dễ hiểu thì còn phải có sự thuận tiện cho cả người ngoại quốc nữa. Thôi em tạm thời cứ yên tâm hồi kinh, nơi này cứ để ta lo, chuyện triều chính thì có khi ta cũng chẳng còn gì để dạy em nữa cả, ta thấy Xử Trung còn xuất sắc hơn cả ta trong khoản này.
Xử Trung gật đầu đáp:
- Vâng. Vậy Vân Đồn xin giao cả cho anh trưởng. Đám thương nhân ngoài này hành sự kho lường. Em sợ có khi có cả bộ luật cũng chưa đủ để đối phó với họ nữa.
Thạc Phụ cũng từ tốn gật đầu đáp lễ và nói:
- Ừm. Đám thương nhân ngoại quốc, nhất là những thương nhân Ả rập từ Đại Thực tới quả thực rất khó đối phó. Đám đó không quan tâm đến quốc gia, cũng chẳng quan tâm tới bách tính, họ chỉ hành động sao cho có nhiều vàng mang đi nhất. Ta nghe những đoàn thương buôn kể lại, trước đây có mấy năm, đám thương nhân đã dùng lợi ích kích động để Tam Phật Tề đánh Trảo Oa, rồi Nam Thiên Trúc lại đánh Tam Phật Tề, khiến chuyện triều chính ở các nước có cảng trở nên r·ối l·oạn và họ dễ bề thao túng cả nền chính trị quốc gia lẫn giá cả hàng hóa, thật không thể khinh thường được. Nếu họ hội đủ điều kiện, chẳng có gì ngăn họ k·hông k·ích động cho Chiêm Việt đại chiến hay Tống Việt đại chiến hoặc bất cứ trận chiến nào miễn là họ có lợi ích và có thêm vàng mang về cả.
Xử Trung đáp:
- Vâng. Tuy nhiên, họ cũng thực sự mang lại sự giàu có, mà vốn dĩ sự giàu có ở đâu chẳng thu hút những điều bạo ngược tàn ác tới để c·ướp phá, được cái nọ tất sẽ mất cái kia, sợ gai sao hái được hoa hồng. Mà em nghe nói bản thân các thương nhân Đại Thực cũng có riêng một đội quân bảo vệ tuyệt đối trung thành, coi cáu c·hết là sự vinh quang, là con đường ngắn nhất để tới Thiên giới, để bảo vệ hàng hóa, ghê gớm lắm đấy. Nhưng dù thế nào chăng nữa, Đại Cồ Việt quyết sẽ đưa việc buôn bán kinh thương vào quy củ, cụ thể là ở Vân Đồn để chúng ta được trở nên hùng mạnh như Đại Đường của phương nam vậy.
- Đúng vậy. Thạc Phụ đáp. Thứ nhất, họ sớm hay muộn cũng phải nhờ cậy đến Đại Cồ Việt để trị an thôi, không nhờ những người đánh tan cả hai cuộc xâm lăng của Nam Hán và Đại Tống trên chính sông Bạch Đằng thì nhờ ai. Thứ hai, địa lợi nếu chúng ta xây dựng được tử tế thì lại quá là thuận tiện cho việc kinh thương của họ. Thứ ba, cũng may các vị đại sư cũng lường trước được những điều này nên cũng đã có những đối sách cơ bản để chúng ta không bị thất thế khi phải đối mặt với người ngoại quốc. Đặc biệt là về vấn đề đức tin, tuyệt đối không vì khác đức tin mà khinh thường hoặc sỉ nhục đức tin của họ, để họ có cơ hội dùng sự cuồng tín chống lại chúng ta, hãy cứ tôn trọng dù họ mang đức tin nào đi nữa. Cái đại sư nói, trước đây bản thân Đại Thực cũng đã xử lý rất tốt việc này để Ngôi nhà của sự thông thái của họ có thể quy tụ được rất nhiều cái đầu xuất sắc đến từ rất nhiều nơi với nhiều bản sắc văn hóa và mang nhiều đức tin khác nhau phục vụ cho việc giáo dục, nghiên cứu và khiến Đại Thực trở nên giàu mạnh. Chúng ta nhất định sẽ làm được.
- Vâng thưa anh trưởng. Xử Trung nói. Vậy còn kế hoạch sắp tới anh trưởng tính thế nào?
Thạc Phụ đáp:
- Tới đây. Ta sẽ ở lại Vân Đồn ít hôm rồi sau sẽ giao lại Vân Đồn và An Biên cho Lôi Điện để lên Vĩnh An một chuyến. Sư Dụng Hòa châu mục trên đó cũng vừa gửi bồ câu cho chúng ta trước khi ta mất chức, nghe nói trên đó tìm thấy vực trân châu, giá trị liên thành, ta phải lên đó một chuyến xem thế nào rồi còn làm bản tấu tấu lên triều đình cho Thánh thượng. Sau đó thì lại về Vân Đồn để lo nốt công việc thôi.
- Nếu câu chuyện về vực trân châu là thực thì quả là tin vui cho triều đình vì trân châu là vua của các loại châu báu. Xử Trung đáp. Nếu với số lượng lớn, đó quả là một nguồn lực rất lớn để bổ sung cho quốc lực Đại Cồ Việt. Triều đình sẽ đợi tin tốt của anh, Vân Đồn cũng mong anh sớm trở về để duy trì đại cuộc.