- Ta từng nghe nói có việc c·ướp ngựa. Đạo Thanh trả lời. Nhưng nhờ uy vũ của Đại Cồ Việt và sự tận tâm của những người bảo vệ bí mật từ Khu mật viện nên Đại Cồ Việt chưa thấy lần nào b·ị c·ướp cả. Thân sang cũng cứ yên tâm nhưng vẫn cần cẩn thận, vậy là được.
Viết Thân mỉm cười cảm kích nói:
- Cháu thay mặt những người trẻ trong tộc tạ ơn chú rất nhiều, có chú chủ vẽ đường đi nước bước cho, cháu cảm thấy rất tự tin và cháu nghĩ những người trẻ trong sảnh này cũng đều cảm kích như vậy.
Đạo Thanh tươi cười trả lời:
- Vừa là chuyện nhà, vừa là chuyện quốc gia. Nếu cần gì mọi người cứ nói, muốn biết gì cứ hỏi. Ta nào có nề hà gì đâu. Cũng chỉ là mong gia tộc tiền đồ cùng tiến tới.
Hết câu thấy cả sảnh chắp tay hướng về phía Đạo Thanh đồng thanh:
- Tiền đồ gia tộc ngày một tấn tới.
Lúc này một tiếng cười ruồi nhẹ nhàng phảng phất trên môi Nguyễn Khánh mà không ai để ý. Khánh từ từ đưa chiếc đũa lên gõ nhẹ vào bát cơm hai tiếng keng keng.
Thái úy quay xuống chỗ Khánh rồi nói :
- Định thắng tướng quân có cao kiến gì xin cứ tự nhiên đóng góp.
Khánh chắp tay một vòng quanh đại sảnh rồi nói :
- Thưa các chú bác anh em. Khánh tôi xin có đôi lời xin được trải lòng. Nhà họ Nguyễn ta làm tướng trên lưng ngựa cũng đã bao đời, dòng họ chỉ chuyên về nghề kỵ mã nhưng cái nghiệp kỵ mã này, chúng ta có làm tốt tới đâu thì vẫn phải núp sau cái bóng của Dực Thánh Vương. Nhưng thời thế nay đã khác, nên chăng dòng họ nhà ta cần có một định hướng mới.
Mọi con mắt lúc này đổ dồn về phía Nguyễn Khánh. Nguyễn Quang Lợi nhíu mày có vẻ chưa rõ và hỏi:
- Định hướng mới thế nào xin Tướng quân nói rõ hơn.
Nguyễn Khánh trả lời:
- Hướng ra biển. Hiện nay sự giàu có đều đến từ biển. Giao thông hàng hóa phần lớn đều từ mối lợi biển cả mang lại, đặc biệt là từ Vân Đồn. Họ Ngô, họ Trần, họ Lưu cùng hoàng gia đều nắm trong tay mối lợi này. Họ Nguyễn chúng ta đã mấy đời phụng sự quốc gia, dòng họ giờ có Thái úy, Tướng quân, Thượng thư cùng bao nhiêu văn quan võ tướng, Cấm quân thì đến non nửa là người của họ Nguyễn. Giờ đang là thời điểm thích hợp để ta tham gia khai thác mối lợi này. Nếu cũng có phần trong bữa tiệc Vân Đồn thì lo gì tiền đồ dòng họ không tấn tới.
Đám người nhà họ Nguyễn cùng nhau trợn tròn mắt ngạc nhiên về ý kiến này, biển quả thật là mối lợi rất lớn, rất đáng quan tâm nhưng họ vẫn chưa nghĩ tới. Thái úy lúc này lại nói:
- Tất nhiên nếu có mối lợi từ biển thì quả thực là rất tốt cho nhà họ Nguyễn. Nhưng để có thể khai thác được thì thật là làm không dễ như nói. Từ tàu bè, kho bãi, rồi nhân lực thạo nghề biển, những thứ mà họ Nguyễn ta vốn không mạnh, không nhiều. Những con tàu chở hàng mà họ Nguyễn có thì đều là tàu nhỏ chạy sông, nhân công thì vốn chỉ thạo việc cưỡi ngựa, giờ bảo một sớm một chiều có thể đủ lực để được giao nắm lấy mối lợi biển cả thì ta sợ là không khả thi. Tướng quân có kế hoạch cụ thể thế nào chăng?
Khánh tươi cười tự tin trả lời:
- Tất nhiên là không thể một sớm một chiều. Nhưng Khánh quả thật có kế hoạch thế này, nếu không được mong mọi người đừng cười chê. Tàu bè, kho bãi ta có thể tìm ở nơi họ Trần. Nhà họ Trần vừa mất hai ghế tứ trụ, lại không còn được lòng triều đình, thực ấp thuế má tất sẽ suy giảm, dẫn tới không đủ nguồn lực để duy trì đống tài sản khổng lồ, đây là thời điểm thích hợp để chúng ta mua lại những tài sản đó, còn làm thế nào để họ phải bán cho chúng ta mà không ai khác thì Khánh sẽ lo, chỉ cần mọi người đừng tiếc công của thâu tóm hết sức có thể là được, thiếu đâu nếu có thể Khánh xin được giúp.
Thái úy nhìn Khánh chăm chú và nói:
- Tướng quân cứ trình bày tiếp. Nếu nghe hợp lý Lợi cũng xin được dốc hết lòng hỗ trợ theo lời hiệu triệu của tướng quân.
Khánh liền nói tiếp:
- Vâng, thưa Thái úy cùng các anh em chú bác. Còn chuyện nhân lực thì nhà ta sẽ, đã và đang bí mật đào tạo dần nhưng liên tục số lượng đáng kể người thạo nghề biển ở những nhà họ Đào, họ Trần. Ngoài ra còn phải có kết nối với những người cự phách về thủy chiến, những tướng quân trên biển. Về việc này Khánh cũng xin được lo. Mọi người chắc không quên họ Nguyễn ta còn một nhân vật đã đổi sang họ Đào và tới Đào tộc là con nuôi, nay đã trở thành Hữu tâm phúc của Hoàng đế. Người này về thủy chiến nhận thứ hai chắc không ai dám đứng thứ nhất, đó là Đào Văn Lỗi tướng quân, giờ đang trấn thủ phủ Trường Yên. Tới đây, tiện việc đi điều tra phản loạn, Khánh sẽ qua Trương Yên và tới gặp người này để thăm dò thái độ xem thế nào. Đó, kế hoạch là như thế, với tiềm lực tăng vọt của nhà ta sau khi gia tộc thăng tiến mới đây, thì Khánh nghĩ rằng kế hoạch là nằm trong khả năng của dòng họ.
Những người trong sảnh mắt tròn mắt dẹt, miệng há hốc lắng nghe từng chữ từng lời của Nguyễn Khánh nhưng cũng không giấu được vẻ hân hoan ngầm, điều đó cho thấy rõ mị lực của Khánh. Khánh quả là kẻ biết lựa đúng tâm ý kẻ khác để thả mồi. Đến cả Thái úy Nguyễn Quang Lợi cũng toát lên một sự khao khát trong ánh mắt, Thái úy nói:
- Thực là tuổi trẻ tài cao, sớm nắm chức thủ lãnh của Điện tiền là hoàn toàn xứng đáng. Nghe Khánh trình bày sách lược mà có cảm giác mọi chuyện đã được sắp xếp từ rất lâu rồi. Nguyễn gia có Khánh khác nào như hổ mọc thêm cánh.
Dứt lời cả sảnh chắp tay đồng thanh:
- Như hổ mọc thêm cánh.
Nguyễn Khánh nở một nụ cười mãn nguyện rồi chắp tay đáp lễ mọi người rồi đứng lên và nói:
- Thôi giờ đã tới lúc phải giã biệt các chú bác anh em để đi làm việc quan. Mọi người cứ tiếp tục thoải mái yến tiệc, Khánh xin phép được rời đi trước kẻo lại nhỡ việc quan gia.
Thái úy ngồi ngôi chủ tọa cũng khiêm nhường chắp tay từ biệt:
- Đã là việc quan thì cả đến ta cũng không dám nài ép. Xin tạm biệt tại đây và cũng xin được cảm ơn Định Thắng tướng quân đã về dự yến cùng gia tộc.
Mọi người trong sảnh cũng chắp tay từ biệt Khánh. Khánh đáp lễ rồi lại đặt tay lên đốc Thượng phương Bảo kiếm và ung dung nhẹ bước trên con đường giữa đại sảnh từ từ đi ra ngoài và dần dần khuất bóng.