Tháng tám, tháng chín, vào thu là hương hồi trầm ấm, quyến rũ lại phủ kín những ngọn đồi, ngọn núi, những thung lũng mờ sương của xứ Lạng. Mùi hương hồi quyện vào những làn gió của đại ngàn thổi qua những con đèo quanh co, những con dốc uốn lượn và những cánh rừng bạt ngàn màu xanh nơi này tạo nên một hương vị nồng nàn khiến cho những ai đã từng một lần ghé qua không sao quên được. Những người từng một lần ghé qua còn khó quên đến thế thì với người dân Lạng Châu, cái mùi hồi ngào ngạt còn như một thói quen hít thở mà ai cũng mong chờ khi mỗi độ thu về.
Chẳng ai rõ loại cây cha truyền con nối này có từ bao giờ, chỉ biết nó là nguyên sản của vùng xứ Lạng và những vùng cao phía bắc Đại Cồ Việt. Gọi là loại cây cha truyền con nối là bởi lẽ cây hồi phải trồng năm đến sáu năm mới ra quả, hơn hai mươi năm ra quả mới nhiều mà thu hoạch thì tới cả trăm năm sau.
Quả hồi từ lâu đã là một vị thuốc quý trong những cuốn y thư. Quả hồi cay, ngọt, có tính ôn, lại có mùi thơm rất dễ chịu nên dễ hấp thu. Thứ quả này chữa được rất nhiều bệnh từ cảm cúm, ghẻ lở cho đến rắn cắn, thấp khớp... và đặc biệt nó có công dụng điều hòa, lưu thông khí huyết ngay cả khi người phục thuốc chẳng mắc bệnh gì. Thế nên những bậc lương y vẫn luôn thích lên chơi xứ Lạng vừa để kiếm quả hồi làm thuốc, vừa để thăm thú quang cảnh đại ngàn.
Trên những con đường khúc khủy, quanh co xuyên qua cánh rừng hồi xanh ngát, một con ngựa ô với hai người cưỡi trên lưng đang lộc cộc bước từng bước kiệu nhẹ nhàng, chậm rãi.
Lĩnh Nam công chúa ngồi lọt thỏm trong vòng tay lực lưỡng của phò mã gia Thân Thời Quý trên lưng ngựa chầm chậm bước theo con đường mòn đi xuyên qua cánh rừng hồi hương thơm nồng ấm. Đôi vợ chồng quyền thế nhất xứ Lạng này vẫn có thói quen từ bao năm ngồi cùng một ngựa đi thưởng ngoạn phong cảnh rừng hồi mỗi độ thu sang.
Mới ngày hôm trước, Hoàng đế cùng các văn quan võ tướng vừa từ Lạng Châu về kinh. Hoàng đế đã dành cả tháng trời đi săn thú, bắt voi và tận hưởng tiết trời vào mùa đẹp nhất của thiên nhiên xứ Lạng. Vua tiện việc đi săn, đi du ngoạn lại vừa tiện ghé thành Lạng Sơn để thăm non việc xây phủ đệ mới cho Bình Dương công chúa được gả cho châu mục Thân Thiệu Thái, cũng như dự bữa tiệc mừng ngày sinh thần lên hai của con trai họ là Vương tôn Thân Cảnh Phúc.
Để xây phủ mới cho vợ chồng công chúa và phò mã, từ một năm trước, rất nhiều xe chở gạch đá đã được lệnh vận chuyển những viên gạch, nhưng tấm đá từ dưới xuôi lên ngược. Những viên gạch, những tấm đá được khắc chìm những dòng chữ "Đại Việt Quốc quân thành chuyên, Lý gia Đệ nhị đế Thiên Thành tam niên tạo". Như thế nghĩa là gạch mới vừa ra lò đã được Lưu gia, đệ nhất gia tộc về xây dựng của Đại Cồ Việt chuyển lên tức thì. Việc xây điện xây thành được chuẩn bị tỉ mỉ, chu đáo đến vậy đủ biết hoàng gia ân sủng gia tộc họ Thân đến mức nào.
Lĩnh Nam công chúa nhẹ tựa đầu lên bờ vai rắn chắc của chồng mình phía sau vừa mỉm cười vừa nói:
- Hương mắc hồi năm nay thơm hơn mọi năm thì phải, ông xã nhỉ?
Thân vương bật cười đáp:
- Ta thấy vẫn thơm thế thôi. Chắc tại bà năm nay có cháu, lại được Thánh thượng ân sủng lên tận nơi mừng cháu sanh thần rồi cho xây phủ mới cho các con nên thế đấy. Người vui nên hương mắc hồi nó cũng nồng lên theo đấy. Haha.
Công chúa tủm tỉm lấy tay đánh yêu một cái nhẹ vào đùi chồng rồi nói tiếp:
- Ông chả có tí lãng mạn gì, nhưng mà được cái cũng tinh. Lạng châu từ thuở tôi lên với ông đến giờ mới thấy có tháng vừa rồi là phải tiếp nhiều khách khứa đến vậy.
Thân vương gật gật cười nói:
- Đúng là chưa có bao giờ đông người lên xứ Lạng đến như vậy. Hoàng gia này, các thế gia này, rồi các văn võ bá quan cùng gia quyến. Tiếp khách vã cả mồ hôi.
Công chúa lại nói:
- Được Thánh thượng ân sủng thế còn gì, có phúc thế còn gì. Từ giờ, từ Cảnh Phúc trở đi, con cái nhà họ Thân đều có dòng máu hoàng gia trong người. Sau này Cảnh Phúc lớn lên tất sẽ thừa hưởng cả uy dũng của nhà họ Thân lẫn trí tuệ của hoàng gia.
Thân vương cười to nói:
- Đúng, Cảnh Phúc nhất định sẽ lại trở thành một bậc lương đống, trụ cột của quốc gia. Lạng Châu sẽ mãi là một tấm bình phong tường đồng vách sắt che chở cho sự bình an của Đại Cồ Việt, haha.
Bỗng thân vương kéo cương ngựa đứng sững lại, tiếng cười vụt tắt, ánh mắt sắt như dao mở to nhìn về mấy hướng phía trước. Lĩnh Nam công chúa ngơ ngác nhìn lên hỏi:
- Sao, có chuyện gì vậy ông xã?
Thân vương ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước và nói:
- Có ngựa đang tiến tới, rất nhiều ngựa, nhiều kỵ sỹ.
Lĩnh Nam công chúa cũng hướng tầm mắt theo chồng:
- Nhiều kỵ sĩ sao? Là ai mà chúng ta lại không biết trước nhỉ?
Bỗng thấy thân vương rút gươm bên hông hô lớn:
- Bà xã, mau cúi thấp xuống.
Vút. Vút.
Hơn hai chục mũi tên từ phía trước phi thẳng tới.
Thân vương một tay che lấy đầu vợ đã cúi thấp trên gáy ngựa, một tay vung gươm gạt hết đống tên ra. Đoạn đoán được cung nỏ phải thay tên, chớp thời cơ thân vương lập tức quay ngựa phi nước đại về hướng ngược lại.
Vốn thông thuộc đường ở rừng hồi, con ngựa cũng là chiến mã cực phẩm theo thân vương nhiều năm, người ngựa không đi theo lối mòn nữa mà rẽ thẳng vào đường rừng quanh co để che góc nhìn của cung thủ. Tiếng vó ngựa đuổi theo cũng càng lúc càng rõ hơn.
Lĩnh Nam công chúa lúc này nói:
- Sao lại có kẻ to gan dám lên tận Lạng Châu hành thích Thân vương?
Đoạn nàng quay lại nhìn chồng trên con ngựa đang phi gấp rồi hoảng hốt:
- Thân vương trúng tên rồi.
Một mũi tên ngắn, là loại tên bắn nỏ, đã găm trên bắp tay của phò mã gia.
Thân vương vừa lúc này cũng cúi xấp người xuống, ép người của công chúa áp sát vào mình ngựa, đoạn với tay buộc hai tay vợ vào dây cương, thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn.
Công chúa ngước mắt nhìn lên thấy đôi môi của thân vương đã thâm xịt lại hét lớn:
- Tên... tên có độc, mà thân vương làm gì vậy, sao lại buộc tay ta?
Đám kỵ sỹ vẫn bá·m s·át phía sau.
Hơi thở gấp gáp, thân vương nói:
- Con ngựa Báo đen này là chiến mã của ta, tuy nhiên chở hai người nó không thể chạy nhanh được. Bọn kia gần đuổi kịp rồi. Bà xã về thành đợi ta.
Hai hàng lệ bỗng tuôn chảy nhòe trên đôi mắt của công chúa. Nàng thốt lên:
- Không, không. Ta không bỏ lại thân vương đâu.
Nói xong nàng chợt thấy nhói lên sau gáy rồi gục xuống. Thân vương đã vỗ nhẹ lên huyệt Á Môn sau gáy vợ để nàng ngất đi vì biết nàng sẽ không bao giờ chịu bỏ mình lại mà về thành. Rồi thân vương thì thầm với con ngựa:
- Báo đen, đưa bà về thành nhanh và an toàn nhé. Về thành chờ ta.
Nói xong đoạn thân vương vỗ mạnh vào mông ngựa rồi nhảy xuống. Con ngựa hí lên một tiếng rồi phi đi như bay.
Lúc này thân vương tay cầm gươm quay lại đứng hiên ngang giữa đường chờ đón bọn kỵ mã. Thấy chúng phi gần lại, hơn hai mươi tên bịt mặt mặc đồ đen từ đầu đến chân, dáng phi ngựa chắc nịch đủ biết đều là cao thủ. Thân vương hét lớn:
- Tới đi. Ông tiếp chúng mày đây lũ chó má hèn mọn.