Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương mặc hoàng bào, sánh đôi rảo bước trên hành lang dẫn tới Ngoại vụ sảnh thuộc Khu Mật Viện. Mới hôm qua, hai vương đã nhận được tin mời đến Khu Mật Viện để bàn việc. Từ sau cuộc loạn, được nghe những lời giáo huấn của Thiền sư Huệ Sinh, họ luôn canh cánh trong lòng những nỗi niềm ân hận, chỉ chờ Khu Mật Viện triệu gọi để có thể lấy công đức bù đắp sai lầm. Nay nghe được tin mời, hai người trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Đi tới cửa sảnh, hai người lính canh hành lễ trước hai vương rồi một người khẽ mở cửa vào báo quan trên. Được một lúc, gã lính trở ra, mở cửa mời hai vương gia vào trong.
Hai vị bước vào sảnh thì thấy Khu mật tả sứ Lý Đạo Kỷ đã ngồi sẵn chờ hai người trên bàn nghị sự. Sảnh nghị sự rộng rãi, đặt một chiếc bàn dài nhiều ghế hai bên. Trên bàn đặt một bộ kỷ trà. Trên tường sảnh cũng treo một mặt Trống Đồng lớn phía sau ghế chủ tọa ở chính giữa. Vị Khu mật tả sứ khiêm tốn hành lễ trước rồi mời hai người an vị. Hai vương cũng chắp tay đáp lễ rồi tiến lại bàn, ngồi vào ghế.
Khu mật tả sứ tầm ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt cũng rất anh tuấn như những vị hoàng thân mang sẵn máu rồng với vầng trán cao, sống mũi thẳng, chòm râu cằm được cắt tỉa gọn gàng và một ánh mắt vô cùng sắc bén. Xét về vai vế thì Lý Đạo Kỷ là tộc đệ của Dực Thánh Vương và là hoàng thúc của Đông Chinh Vương. Tả sứ mặc một bộ Khải giáp Thần Long gọn gàng, nai nịt cẩn thận còn đầu vấn khăn hoàng kim.
Tả sứ từ tốn với chiếc ấm chuyên men trắng ngà ẩn sắc xanh dương có vẽ cành trúc, rót trà vào hai chiếc chén có màu đồng bộ được đặt trên bộ kỷ trà, khay trà bằng gỗ nâu để ngay trước mặt. Đoạn nhẹ nhàng cầm vào hai chiếc đĩa tách lót dưới chén rồi đưa đến trước mặt hai vương và nhìn lên mỉm cười nói:
- Mời hai vương gia thưởng trà.
Hai vị vương gia chắp tay đáp lễ rồi đỡ lấy hai chiếc chén được rót lưng lưng nước trà xanh xanh trong vắt vẫn còn nóng hổi b·ốc k·hói. Cả ba người cùng cầm chén trà lên, hơ hơ quanh mũi để hương trà thơm dịu xông lên thoang thoảng rồi thưởng thức.
Đợi hai người nhấm xong ngụm trà, hạ chén xuống, Khu mật tả sứ lại với tay cầm cái kẹp bình tĩnh vừa gắp một bánh trà thả vào ấm đun vẫn đang sôi nhẹ sùng sục trên chiếc hỏa lò con con đặt cạnh khay trà, vừa mỉm cười cất tiếng nói:
- Hai vương gia vẫn khang kiện đó chứ?
Một người xưng ta, một người xưng cháu đồng thanh trả lời:
- Ta vẫn khang kiện, đa tạ Khu mật tả sứ quan tâm.
Tả sứ nói tiếp:
- Hôm nay, bản sứ mời hai vị vương đến Khu mật viện để bàn việc nước theo như ý chỉ của Thánh thượng. Chắc hẳn các vị cũng hiểu sơ qua về tinh thần chung của công việc này thông qua lời hiệu triệu của Thiền sư Huệ Sinh rồi đó nhỉ?
Dực Thánh Vương trả lời:
- Thưa tả sứ, hai kẻ tội đồ này đã gây nên đại họa. Biết rằng tội nghiệp đã chồng chất nên thật tâm mong rằng miễn là còn may mắn được triều đình tín nhiệm thì dù lên núi đao xuống chảo dầu để chuộc lại lỗi lầm chúng tôi cũng quyết không từ nan.
Dừng lại một lúc rồi Dực Thánh Vương nhìn thẳng vào mắt Khu mật tả sử mà nói:
- Còn về lời hiệu triệu của Thiền sư Huệ Sinh, chúng tôi mới chỉ biết sơ qua rằng Khu mật viện cũng muốn sắp xếp cho tôi một vai trò mới trong những đối sách với phương Bắc. Nguyên văn là chuyển Đại Tống thành phên dậu, dùng Trung Nguyên làm nơi chống lại tham vọng nam tiến của vó ngựa thảo nguyên, còn cụ thể ra làm sao thì chúng tôi quả thật vẫn chưa được rõ?
Khu mật tả sứ gật đầu rồi trả lời:
- Đúng rồi. Tinh thần chung là như thế. Cụ thể là triều đình muốn hai vị sang Bắc một chuyến.
Dực Thánh Vương, Đông Chinh Vương đồng thanh:
- Đi sứ sao?
Nhè nhẹ nhè nhẹ gật đầu, Lý tả sứ hướng đôi mắt đen thẳm lên nhìn hai vương nói:
- Gần như là thế. Hai vương cùng với đoàn đi sứ nhưng sẽ không phải với tư cách của một vương gia, hai vị không ngại chứ?
Hai vương mắt hướng lên nhìn thẳng đôi mắt của Tả sứ. Dực Thánh Vương nói:
- Vương hay không vương không quan trọng, bản vương nghĩ thứ nhất, ta đã đi lên bằng thực lực, bằng mồ hôi, bằng sự chăm chỉ chứ không chỉ bởi chữ Vương mà nhà họ Lý đã ban cho ta. Thứ hai, chẳng hay Tả sứ đã biết chúng ta vì những lỗi lầm tai hại mà thậm chí đã nghĩ đến việc quyên sinh. Ngài thấy đấy, cái mạng chúng ta còn chả sợ mất, nữa là ngôi vương.
Ba người nhìn nhau bật cười nhẹ rồi Tả sứ nói:
- Thiền sư Huệ Sinh quả thật đã có một cuộc du thuyết thành công. Hôm nay nói chuyện với hai vương, ta có cảm giác như nói chuyện với hai người hoàn toàn khác vậy. Thái độ này của các ngài đúng là ta chưa bao giờ thấy, thậm chí chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy nữa.
- Cuộc du thuyết thành công cùng sai lầm quá lớn của chúng tôi nữa Tả sứ. - Dực Thánh Vương trả lời với một ánh mắt đợm buồn - Bản vương đã đau đớn, trằn trọc rất nhiều khi chính tay mình đã đẩy con ruột và đám anh em đang tiền đồ rộng mở vào con đường c·hết, mà lại c·hết vì những điều vô nghĩa nữa.
Tả sứ nhìn lên người anh họ và an ủi:
- Thôi vương gia đừng quá đau buồn, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Tổng quản Lý Phó cùng đám binh tướng hai bên t·ử t·rận trong cuộc loạn ở dưới suối vàng chắc cũng sẽ được an ủi lắm khi thấy hai vương gắng sức lấy công chuộc tội, lấy công đức bù đắp sai lầm.
Dực Thánh Vương nhìn lên, khẽ gật đầu cảm kích, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục nói về công việc sắp tới thôi. Như vậy là chúng ta sẽ sang Bắc không phải dưới tư cách của một vương gia. Thế chúng ta sẽ đi với tư cách gì và đi bằng cách nào? Chúng ta lần này đi làm Phiên tử cho Khu Mật Viện sao? Đi với tư cách kẻ hầu người hạ chăng?
Tả sứ cười nhẹ trả lời:
- Không đến nỗi phải đóng giả kẻ hầu người hạ đâu? Đúng là lần này các ngài sẽ làm phiên tử cho Khu mật viện. Các ngài sẽ cùng sang Đại Tống cùng với đoàn đi sứ. Nhưng với tư cách của một thương nhân, và mặt hàng buôn bán thì lại đặc biệt phù hợp với sở trường của Dực Thánh Vương.
- Thương nhân sao? - Dực Thánh Vương hỏi lại rồi cả hai vương cùng hướng ánh mắt tới vị Tả sứ - Mặt hàng buôn bán phù hợp với sở trường của ta sao?
Tả sứ nhìn vào mắt hai vương rồi gật đầu:
- Đúng, là thương nhân. Và mặt hàng các vị mang lên phương Bắc chính là ngựa, ngựa Đặc Ma. Về ngựa thì ta nghĩ ở Đại Cồ Việt khó có người nào hiểu biết hơn Dực Thánh Vương. Vả lại, số ngựa giống Đặc Ma của Đại Cồ Việt sở hữu cũng có công đầu của Khuyển Mã Thần Vương mà. Ngoài ra còn có thêm những nhiệm vụ quan trọng khác trong cuộc Bắc tiến lần này.
Dực Thánh Vương vẫn chăm chú nghe và gật đầu:
- Ngựa thì đúng là sở trường của ta thật. Chúng ta lần này mang bao nhiêu ngựa lên đó? Đại Tống đúng là chưa bao giờ khát ngựa như bây giờ, lên đó bán ngựa chắc rất được giá.
Tả sứ trả lời:
- Tạm thời lần này chúng ta sẽ bí mật chuyển lên phương Bắc một vạn ngựa. Vận chuyển cả vạn con ngựa đi cả đường thủy lẫn đường bộ trong cả năm trời không có khó khăn gì chứ vương gia?
Dực Thánh Vương mỉm cười lắc đầu:
- Không. Về ngựa thì ta tự tin có đến năm vạn ngựa thì vận chuyển vẫn nằm trong khả năng. Miễn là ta có đủ người. Tầm một trăm nhân lực là đủ cho một vạn ngựa.
Tả sứ nói:
- Tốt quá. Thánh thượng quả không nhìn nhầm các vị. Ở nước Nam này may ra chỉ có mỗi Dực Thánh Vương có để dùng trăm người điều phối cả vạn con ngựa. Lần này chúng ta đi sang bí mật cung cấp ngựa cho Đại Tống nên sẽ không rầm rộ đông người.
- Ta từng đi đánh quân xâm lược Đại Lý và mang về đến năm sáu vạn con ngựa nên việc này Tả sứ có thể yên tâm. Còn việc giữ bí mật chắc là để tránh tai mắt của nhà Liêu, nhà Hạ. - Dực Thánh Vương lại nói.
Tả sứ gật đầu nói tiếp:
- Đúng rồi, nói trắng ra là chúng ta sẽ bí mật hỗ trợ cho quân lực của Đại Tống để chống lại quân du mục từ thảo nguyên. Liêu, Hạ mà nuốt xong Đại Tống chắc chắn sẽ chẳng bỏ qua Đại Cồ Việt đâu nên đây là thời khắc mà Đại Tống, Đại Cồ Việt cần phải đoàn kết lại.
Hai vương nhìn nhau rồi Dực Thánh Vương nói:
- Được, như vậy chúng ta sẽ sang phương Bắc bán ngựa. Còn những nhiệm vụ khác nữa là gì thưa Tả sứ?
Tả sứ trả lời:
- Ngoài việc đó ra thì triều đình muốn cậy các vương sang đó điều phối công việc cho những cơ sở mà chúng ta đã có sẵn ở phương Bắc. Công việc cụ thể đầu tiên sẽ là thương mại.
Dực Thánh Vương lại hỏi:
- Thương mại sao, bán được cả vạn con ngựa thì chắc nguồn lực để làm thương mại là khá lớn. Chúng ta sẽ mua gì về Đại Cồ Việt nhỉ, mua lụa chăng?
Tả sứ nhẹ lắc đầu, cười và nói:
- Lụa bây giờ chúng ta lên Vân Đồn mua của thương gia Đại Thực còn rẻ hơn cả mua ở Đại Tống rồi vận chuyển về, hai vương ạ. Tàu của người Đại Thực giờ có thể vận chuyển lụa với số lượng rất lớn nên giá rất rẻ. Vả lại, số lượng lụa phải nhập từ Đại Tống đã giảm dần trong nhiều năm trở lại đây. Ta tin, sắp tới, gần thôi, chúng ta còn chẳng phải nhập lụa từ Đại Tống nữa vì năng lực sản xuất lụa của Đại Cồ Việt đang ngày một tăng lên rất nhanh chóng, có khi lại sắp xuất lụa đi bán sang nước khác đến nơi.
Hai vị vương gia trợn tròn mắt kinh ngạc rồi nói:
- Vậy chúng ta sẽ nhập mặt hàng gì thưa Tả sứ?
Tả sứ ôn tồn trả lời:
- Mua sắt thưa hai vị. Xung quanh Biện Kinh giờ rất nhiều mỏ sắt, xưởng sắt, giá sắt đang rất rẻ. Các vị hãy giúp triều đình mua thật nhiều sắt thép chuyển về.