- Chà với nguồn lực từ bán ngựa mua thép về thì sẽ mua được rất nhiều đó. Vận chuyển vàng đi mua thép đã khá vất vả, rồi vận chuyển thép về nữa thì cũng khá là tốn công tốn sức đó.
Tả sứ trả lời:
- Không những tốn công, thưa hai vương. Đại Tống mà biết chúng ta mua sắt thép của họ về với số lượng quá lớn thì chắc chắn sẽ không hài lòng, chắc chắn sẽ làm khó chúng ta. Vì vậy việc mua bán vận chuyển phải thật bí mật, cẩn trọng.
Dực Thánh Vương lại nói:
- Chà. Tức là lần này là đi bảo tiêu rồi. Rất có thể còn có giao tranh đó.
Khu mật tả sứ mỉm cười rồi lại với lấy ấm trà, nhổm lên từ từ vừa rót vào ba chén vừa nói:
- Đúng là để nhà Tống biết sớm thì rất có thể có giao tranh. Nhưng chúng ta cũng có sách lược để tránh cuộc giao tranh đó. Việc này sẽ phải sử dụng thêm người, mà lại phải là người đáng tin cậy. Thế nên cần dùng đến những cơ sở của Đại Cồ Việt bên đó. Trọng trách lần này, hai vương là người thích hợp nhất.
Dực Thánh Vương trả lời:
- Được, công việc này chúng ta nhất định gắng sức thực hiện. Còn sách lược ra làm sao, xin tả sứ nói rõ hơn?
Tả sứ trả lời:
- Thứ nhất, về việc bán ngựa, hai ngài không phải lo về việc phải vận chuyển và bảo vệ vàng cho lỉnh kỉnh. Nhà Tống giờ có một thứ gọi là ngân phiếu. Khi bán ngựa nhà Tống sẽ trả bằng thứ ngân phiếu đó. Cả vạn con ngựa giao dịch và các vương chỉ cần nhận về vài tờ giấy tương đương với giá trị số vàng đáng ra phải nhận là được.
Hai vương nhướn mày, Dực Thánh Vương hỏi lại:
- Vài tờ giấy sao, vài tờ giấy lại tương đương với số vàng sao? Nghe có vẻ kỳ quái nhỉ?
Khu mật tả sứ mỉm cười nói:
- Không có gì kỳ lạ đâu, hai vương. Mấy tờ giấy đó có thể hiểu đơn giản là khế ước nhận nợ. Trên đó ghi số vàng tương đương và được bảo đảm bằng quốc khố Đại Tống. Đại để là nếu cầm giấy đó lên Biện Kinh nhà Tống sẽ trả lại số vàng tương đương được ghi trong giấy. Giờ thứ này ở phương Bắc đang rất thịnh hành. Ngân phiếu khiến cho việc thương mại sẽ thuận tiện hơn rất nhiều các vương ạ.
Hai vương gật đầu chăn chú lắng nghe, Tả sứ nói tiếp:
- Vì thịnh hành như thế nên trong lãnh thổ Đại Tống giờ có những cửa hiệu cũng nhận mua bán bằng giá trị ghi trên tờ Ngân phiếu đó, gọi là Tiền trang, do nhà họ Tiền ở Hàng Châu vận hành. Thương nhân có thể vào đó đổi lấy vàng bạc luôn chứ không nhất thiết phải lên Biện Kinh mà đổi. Thương nhân còn có thể gửi Ngân phiếu đến khắp nơi thông qua hệ thống dày đặc các Tiền trang đó.
Hai nhìn nhau gật đầu, Dực Thánh Vương nói:
- Chà, cái thứ Ngân phiếu này quả thực là rất tiện lợi. Như vậy việc bán ngựa không không còn quá nặng nhọc nữa, coi như xong. Vậy còn vận chuyển sắt về Đại Cồ Việt thì sao?
Tả sứ mỉm cười đáp:
- Đó chính là điều thứ hai ta muốn nói. Về việc này mới chính là cần sử dụng các cơ sở mà Đại Cồ Việt đã gây dựng được ở Đại Tống và cần các vương dùng đến tư cách thương gia của mình.
Tả sứ lại nhẹ nhàng rót trà vào các chén rồi nói tiếp:
- Đại Tống giờ cũng có rất nhiều các đơn vị vận chuyển của tư nhân là các tiêu cục, cũng giống như Trần gia tiêu cục, Đào tộc tiêu cục ở nước ta. Chúng ta sẽ phải chia nhỏ số lượng sắt mua được, dùng các tư cách khác nhau của hai vương và các cơ sở để thuê họ vận chuyển về Đại Cồ Việt. Khi sắt thép đã được âm thầm chuyển về các cảng có thể thuê tiếp tàu chuyển hàng của các thương nhân nhà họ Tiền ở Hàng Châu rồi tập kết ở Quảng Châu và đưa về nước. Ngoài ra, có thể thuê các thương nhân Đại Thực ở Tuyền Châu chuyển thẳng về Đại Cồ Việt hoặc trao tay thẳng cho những tàu hàng của người Việt ở các cảng từ Quảng Châu xuống phía nam chuyển về nước luôn.
Hai vương vừa cầm chén lên nhấp mấy ngum trà vừa gật đầu tấm tắc khen. Lúc này Đông Chinh Vương mới nói:
- Kế hoạch thật chu đáo, thưa hai hoàng thúc. Tuy nhiên cháu có một băn khoăn thế này. Các thương nhân Đại Thực hoặc thương nhân người Việt ở Quảng Châu bí mật vận chuyển hàng cho ta thì cháu hiểu vì họ vốn chẳng phải người Hán. Nhưng nhà họ Tiền có sợ họ để lọt lộ thông tin không? Theo cháu được biết nhà họ Tiền ở Hàng Châu vốn cũng là cự tộc của Đại Tống, họ vẫn thường được mệnh danh là Đông Hải Long Vương, vốn là dòng họ lớn, thậm chí đứng hàng thứ hai trong Bách Gia Tính ở phương Bắc chỉ sau họ Triệu của hoàng gia Đại Tống, dễ gì họ sẽ thuận theo mong muốn của chúng ta.
Tả sứ mỉm cười rồi đáp tiếp:
- Được, họ sẽ giữ bí mật được. Thứ nhất, họ Tiền vốn giờ vốn là gia tộc làm ăn tư nhân nên họ có ý thức bảo vệ thông tin của khách hàng. Thứ hai, chỗ sắt chúng ta gửi họ vốn chỉ là một phần chứ không phải toàn bộ sắt mà ta nhập. Thứ ba, cái này ta nói hai vương hay, những cơ sở mà Đại Cồ Việt gây dựng bên trong Tiền gia báo về, họ Tiền vốn còn mang nhiều bí mật kinh thiên động địa hơn cả việc Đại Cồ Việt ta mua sắt về. Các ngài biết không, nhà họ Tiền và nước Ngô Việt trước đây vốn bị ép phải sát nhập vào Đại Tống để tránh cảnh binh đao, họ vẫn âm thầm tài trợ cho một thế lực bí mật vẫn muốn lật đổ triều đại nhà Tống đấy, các ngài từng nghe về Nam Đường hậu chủ chứ?
Hai vương lúc này trợn tròn mắt kinh ngạc, Đông Chinh Vương thốt lên:
- A, Nam Đường hậu chủ trước vốn ở ngay cạnh Ngô Việt trong thời Ngũ Đại Thập Quốc, vốn tự coi mình là hậu nhân của nhà Hậu Đường và cả triều đại nhà Đường. Trước giờ vẫn có tin đồn rằng hậu chủ Nam Đường vẫn ẩn khuất đâu đó để tìm cơ hội phục quốc, là mục tiêu của Khu Mật Viện nhà Tống đã bao lâu nay. Thì ra họ được nhà họ Tiền che chắn.
Khu Mật Tả sứ mỉm cười, lại rót trà rồi tiếp:
- Đúng, Đông Chinh Vương cũng thật có kiến thức. Việc của Đại Tống và Nam Đường thì là việc nội bộ của họ thôi. Cái chính chúng ta có thể lợi dụng việc đó để làm việc của mình các vương ạ.
Đông Chinh Vương lúc này lại hỏi:
- Còn về quan biên tịch của Đại Tống thì sao, thưa Tả sứ. Làm sao họ lại không biết người khác xuất sắt thép của họ được khi mà họ phải kiểm hàng để thu thuế?
Tả sứ trả lời:
- Điều đó cũng không lo, đám quan biên tịch thì tất nhiên nắm được số hàng xuất quan, nhưng ta dùng cơ sở để họ không thể nắm được hàng xuất đi đâu. Thêm nữa, chúng ta cũng đã lo phần tiền đút lót cho đám quan đó rồi. Các vị an tâm, các nước khác cũng đã từng làm như chúng ta và làm rất ổn thỏa. Ví như những thương nhân Đại Thực xuất khẩu hàng của Đại Tống thì họ chỉ nghĩ là hàng được xuất đi thôi chứ sao rõ hàng xuất đi đâu. Xuất khẩu của Đại Tống giờ phần lớn đều phụ thuộc vào những thương nhân Đại Thực đó hai vương ạ. Kể cả nhà họ Tiền xuất khẩu hàng của Đại Tống lên phía Bắc cũng chẳng bao giờ kê khai đầy đủ vì đám quan đều đã được lo lót. Họ đều b·uôn l·ậu cả đó.
Nói đến đây hai vương gật gù tán thưởng. Lúc này Tả sứ chốt lại:
- Như thế coi như cả việc đi bán đi mua đều đã có kế hoạch rõ ràng nhé hai vương. Việc còn lại phụ thuộc cả vào đảm lược và công sức điều phối của hai vương nữa thôi.
Dực Thánh Vương lúc này lên tiếng:
- Được, ngoài việc lấy công chuộc tội ra, được nghe qua kế hoạch của Tả sứ giờ ta còn có thêm sự háo hức được thử tài với nhiệm vụ lần này. Chúng ta quyết sẽ vận dụng hết công sức để lập công cho Khu Mật Viện. Vậy khi nào sẽ khởi hành và khi đó thì ta sẽ tới đâu tập kết Tả sứ nhỉ?
Khu Mật Tả sứ ôn tồn nói:
- Sang năm hai vương ạ, hai vương sẽ đi theo đoàn sứ cùng các Viên ngoại lang Lê Ốc Thuyên và Nguyễn Viết Thân, vừa lĩnh mệnh bảo vệ đoàn sứ vừa thực hiện nhiệm vụ của mình. Khi gần đến ngày Khu Mật Viện sẽ đến phủ báo cho hai vị thời gian chính xác. Đoàn sứ sẽ lên tập kết ở Lạng Châu, qua ải Nam Quan sang Đại Tống, rồi đi đường sông theo dòng Minh Giang và Tả Giang để đến Ngô Châu, ngược dòng Quế Giang đến Quế Lâm, đi vào kênh Linh Cừ Hưng An và đến sông Tương, xuôi sông Tương chảy dọc tỉnh Hồ Nam, đến hạ lưu thị trấn Tương Đàm, Tương Âm vào hồ Động Đình. Tiếp đó, sứ bộ đến Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Từ đây, đoàn sứ theo đường bộ đến Võ Thắng Quang, đến Hà Nam, qua Tín Dương, Yên Thành, Hứa Xương đến Khai Phong, Biện Kinh.
Dực Thánh Vương nhìn sang Đông Chinh Vương rồi cười nói:
- Coi như là một chuyến du ngoạn phương Bắc Đông Chinh Vương nhỉ. Ta nhớ vương vẫn có dự tính sang Bắc ngắm kênh Linh Cừ một lần đúng không.
Đông Chinh Vương tươi cười gật đầu:
- Đúng ạ, cháu vẫn mong có một lần sang ngắm con kênh mà hàng ngàn năm trước, Đồ Thư đã nhận lệnh Tần Thủy Hoàng xây dựng nên để sang đánh Bách Việt. Con kênh nối Trường Giang với Châu Giang này khiến việc vận chuyển quân lương dễ dàng hơn và đã làm người Việt ta bao đời chìm trong binh hỏa.
Khu mật tả sứ cười lớn đáp:
- Đó, ta đã nói công việc thực sự rất thích hợp với hai vương mà. Khu Mật Viện sẽ phái thêm người theo hỗ trợ và giúp các ngài liên lạc với cơ sở phương Bắc. À, mà các ngài cũng phải có cái tên mới, tư cách mới để sang Đại Tống mới được.
Dực Thánh Vương cũng cười lớn quay sang Đông Chinh Vương nói:
- Từ nay cháu phải tập quen gọi là là Mã thúc thúc. Ta đã quyết định đổi sang họ Mã và lấy tên là Mã Hối, cái tên cũng tượng trưng cho sự hối tiếc trước sai lầm chúng ta đã từng mắc phải.
Đông Chinh Vương cũng cười nói:
- Vậy cháu cũng lấy họ Mã đi, để cho xưng hô cho tiện và vẫn là cháu của thúc thúc. Xem nào, cháu sẽ là Mã Tùy, haha. Vì mọi việc đúng sai cháu xin theo thúc thúc cả.
Ba người nói tới đây nhìn nhau cười lớn một chập rất sảng khoái rồi Khu mật tả sứ nói:
- Đó, công việc tựu chung lại là như vậy, hai vương cứ từ tốn về phủ rồi nghĩ bối cảnh cho tư cách mới đi, haha. Thong thả tới ngày Khu mật viện sẽ cho người tới báo. Bản sứ chúc hai vương thượng lộ bình an.