- Tập huấn chẳng phải là để đẩy sức chịu đựng của quân binh lên cực hạn hay sao, binh tướng nào chẳng vậy, nhất định là phải quá sức rồi, quá sức thì mới đạt thành quả chứ. Còn ở thiếu niên này ta có lòng tin là sẽ chịu đựng được, và còn tiếp thu tốt nữa cơ. Ngự tiền cũng chưa phải nấc cuối đâu. À phải rồi, ta thấy Quách Tuấn vốn họ Ngô, võ công của Quách Tuấn vẫn phảng phất nền tảng của phái Vô Ngôn Thông hữu sứ nhỉ?
Xung Tân gật đầu đáp:
- Chín tuổi Quách Tuấn được Quách Thịnh tướng quân đưa nhập cung, tập huấn cùng toàn những thiếu niên hơn mình vài ba tuổi. Hỏi thì bảo võ công Vô Ngôn Thông mới được bì bõm nhưng qua tập huấn thì thấy võ công Vô Ngôn Thông đã tập khá là nhuần nhuyễn đấy tướng quân ạ.
Lý Nhân Nghĩa lại nói:
- Đã nhuần nhuyễn Vô Ngôn Thông mà không thấy xung đột với võ công Diệt Hỉ đúng chứ?
Xung Tân gật đầu:
- Đúng, có thể nói đây là của hiếm, thông thường đã học võ công của Vô Ngôn Thông lại chạy sang học Diệt Hỉ tất là có xung đột, gần như phải quên đi học lại mới được. Tiểu tử này có thể nói là kỳ tài võ học. Kinh kỳ bát mạch có lẽ đã được đả thông.
Lý Nhân Nghĩa khẽ gật đầu rồi lại hỏi:
- Nếu ta nhìn không nhầm, tiểu tử này còn là kẻ phi giới tính.
Xung Tân đáp:
- Đúng thưa tướng quân, hắn là phi giới tính bẩm sinh.
Lý Nhân Nghĩa lại nói:
- Cuộc sống sinh hoạt thì thế nào?
Xung Tân đáp:
- Thái độ tập luyện rất tốt, đặc biệt là thuật cưỡi ngựa bắn tên. Sau giờ tập là lại thấy về phòng đọc sách vẽ tranh, đặc biệt vẽ khá tốt tranh thủy mặc, phong cảnh. Chữ nghĩa cũng tiến bộ rất nhanh.
Binh bộ Thượng thư cũng rất tập trung vào màn hỏi đáp của hai người ở bên. Lý Nhân Nghĩa lại hỏi:
- Đợt thu dụng thiếu niên lần này có khoảng bao nhiêu thiếu niên phi giới tính. Đám phi giới tính có bị đám còn lại bài xích không?
Xung Tân trả lời:
- Hơn bốn nghìn thiếu niên thì cũng phải hơn một trăm người là phi giới tính. Tất nhiên cũng có bài xích. Đám thiếu niên vẫn còn quá trẻ mà tướng quân, không tránh được. Tuy nhiên đám phi giới tính đều đã tụ lại với nhau, đoàn kết dưới sự lãnh đạo của chính Quách Tuấn.
Lý Nhân Nghĩa mỉm cười gật đầu:
- Thằng nhóc cũng có tố chất lãnh đạo bẩm sinh đấy.
Vị Thượng thư lúc này lên tiếng:
- Quách Tuấn có vẻ đã lọt được vào mắt xanh của thủ lĩnh Cấm vệ quân. Được làm truyền nhân của Lý Nhân Nghĩa tướng quân thì tiền đồ tất sẽ khả quan. Đây quả là phúc phần của Quách Tuấn.
Lý Nhân Nghĩa nhìn sang mỉm cười:
- Tôi không chỉ có ý định đưa Tuấn vào Cấm vệ quân không đâu. Tôi còn muốn đưa thằng nhóc này vào đội tinh anh nhất của Cấm quân, đó là Cấm Dục Quân. Mà gặp được Quách Tuấn cũng là phúc phần của tôi nữa đó. Nếu tôi đoán không nhầm, sự nghiệp của Tuấn sau này, đến cả tôi cũng không thể so sánh được.
Hai vị quan tướng kia đều sửng sốt, Thượng thư bộ binh liền nói:
- Vượt qua cả sự nghiệp của Lý tướng quân được sao? Một cậu nhóc nhỏ bé mảnh khảnh lại được tướng quân đặt kỳ vọng cao thế sao? Ta nghĩ chỉ bằng phân nửa tướng quân là tiền đồ cậu thiếu niên này đã rực rỡ lắm rồi.
Lý Nhân Nghĩa ôn tồn mỉm cười đáp:
- Thứ nhất, ta thì đã là gì đâu ngài Thượng thư, ta còn đầy rẫy những thiếu sót. Ví như cuộc Loạn tam vương vừa rồi, ít nhiều cũng do những thiếu sót của ta đó chứ. Thân là thủ lĩnh của Cấm vệ quân, ta không thể lấp liếm được.
Hai vị nghe đều nhướn mắt, thâm tâm thầm nể phục tinh thần trách nhiệm của Tâm phúc tướng quân. Lý Nhân Nghĩa lại nói tiếp:
- Thứ hai, đừng nghĩ thiếu niên mảnh khảnh mà coi thường, dù sao gã vẫn chỉ là một đứa nhóc đang lớn. Với lại chúng ta học võ chẳng phải vốn là để lấy nhỏ thắng lớn, lấy ít thắng nhiều đó sao. Đâu phải cứ to xác là vô địch đâu. Bẩm sinh thần lực như Lê Phụng Hiểu tướng quân kia, cũng vẫn phải ngày đêm rèn luyện chứ đâu phải cứ thế mà đánh được. Võ học là phải ở tinh tế các vị ạ. Biết đánh chỗ nào, dùng sức ra sao mới là kỳ tài. Điều này thậm chí còn thấy rõ ràng ở những nữ chiến binh của Sơn Trang Vệ nữ hay Thủy Cung Long nữ thuộc Khu Mật Viện đó. Họ trông bề ngoài đâu có đồ sộ chi đâu. Nhưng để hạ được họ, ta nghĩ đến đám Quỷ Thần xứ Lạng chưa chắc đã dễ dàng. Hữu tả sứ thấy đúng không?
Hai vị quan tướng lúc này cũng gật gù đồng tình. Hữu sứ nói:
- Tâm phúc tướng quân nói thật chí lý. Bản lĩnh của các nữ chiến binh kia quả là không thể xem thường. Chẳng vậy mới làm tốt được nhiệm vụ bảo vệ các vị công chúa đi lên miền núi hay xuống miền biển sao. Võ học đúng là cốt yếu ở chỗ tinh tế vậy.
Lý Nhân Nghĩa lại nói:
- Thứ ba, luận về bản lĩnh thì đâu chỉ có ở việc võ. Muốn làm thủ lĩnh được còn cần nhiều yếu tố khác nữa. Ví như kiến thức, sự khôn ngoan, cũng như cách đối nhân xử thế. Nói gì thì nói, ta vẫn đặt kỳ vọng rất cao ở thiếu niên này. Ta nghĩ hắn sẽ là kẻ gỡ rối việc triều đình, sẽ là kẻ cầm cân nảy mực, duy trì sự ổn định, sự trung trành của rường mối quốc gia sau này. Nếu có Thiền sư Huệ Sinh ở đây, ta nghĩ sư thầy cũng đồng tình với ta.
Hai vị quan tướng ngồi bên cũng nhẹ nhàng gật đầu đồng tình. Lý Nhân Nghĩa nói tiếp:
- Nói về kiến thức, đợt tuyển quân lần này có nhân vật nào nổi trội về mặt này không, Hữu sứ nhỉ? Cái này giờ là tối quan trọng đấy chứ không phải chuyện đùa. Nên nhớ những bãi cọc trên sông Bạch Đằng hay những công trình ở kinh thành hoặc nơi núi cao, bể rộng không phải cứ có võ công giỏi là gây dựng được đâu. Chúng ta cần thêm những cái đầu thông tuệ mới được.
Khu Mật hữu sứ trả lời:
- Về mặt kiến thức, kỹ thuật cũng có một cậu nhóc khá nổi bật, rất có triển vọng. Tên cậu ta là Đoàn Văn Khâm.
Lý Nhân Nghĩa lại hỏi:
- Là con trai Đoàn Văn Liễn ở Tô Xuyên, Bố Hải Khẩu đó phải không?
Hữu sứ đáp:
- Đúng rồi tướng quân, con trai nhà họ Đoàn ở Tô Xuyên. Thiếu niên này về võ thuật thì không nổi trội cho lắm. Nhưng về kiến thức kỹ thuật thì có thể nói vượt xa các thiếu niên đồng trang lứa. Mười tuổi đã rất ham mê về kỹ thuật. Nghe nói ở Bố Hải Khẩu theo học Lưu gia. Sở thích nghiền ngẫm cuốn "Những học thuyết được thiết lập chính xác của Phạm Thiên" được dịch bởi Đại sư Sùng Phạm. Chữ số Thiên Trúc, số học, hình học, thiết kế, không gì không thông, lại có biệt tài viết chữ làm thơ. Ngoài giờ tập luyện, y vẫn thường tự ngồi nghiền ngẫm các bản vẽ, chế tạo các cỗ máy tí hon. Có thể nói ra rất thông minh.
Lý Nhân Nghĩa khe khẽ gật đầu rồi mỉm cười hỏi tiếp:
- Mọt sách thì có b·ị b·ắt nạt không?
Hữu sứ cũng mỉm cười trả lời:
- Cũng không tránh được, nhưng cậu này đã kết nghĩa với Quách Tuấn, hai anh em cùng nhau vẽ vời, đọc sách nên ít nhiều cũng không đứa nào dám động đến.
Tâm phúc tướng quân gật đầu nói:
- Quách Tuấn, lại Quách Tuấn, tôi đã nói rồi, cậu nhóc tuy nhỏ tuổi nhưng đã biết kết giao bạn giỏi, bảo vệ anh em. Khá đấy chứ. Đoàn Văn Khâm thiên về kỹ thuật lại gặp Ngô Tuấn bảo vệ. Hai đứa này tất sẽ tiến xa.
Hai vị quan tướng đều nhìn Lý tướng quân mà gật đầu mỉm cười tán đồng.
Ba vị giám khảo xong câu chuyện rồi cùng nhau tiếp tục quan sát các thiếu niên thi thố. Một lúc sau, không nằm ngoài dự đoán, quán quân đã thuộc về tay Quách Tuấn. Chàng thiếu niên với vẻ mặt rạng rỡ bước lên giữa võ đài chắp tay cảm tạ ba vị giám khảo rồi mọi người xung quanh với dáng dấp vô cùng tự tin.
Vừa lúc đó, có một viên tiểu tướng rảo bước chạy vào cấp báo:
- Bẩm ba vị đại nhân, có tin báo Sùng Tiết tướng quân Ngô An Ngữ không qua khỏi đại nạn, đã q·ua đ·ời. Khu Mật Sứ cho người báo tin và xin các vị cho Ngô Tuấn được từ biệt vài ngày về chịu tang cha.
Khu Mật Tả sứ gật đầu đáp:
- Được, việc ở đây cũng đã xong, ngươi lên báo tin cho Ngô Tuấn về gấp, xong tang cha sẽ đến tập trung tập huấn tiếp sau.
Viên tiểu tướng vái một vái rồi chạy lên phía võ đài ghé vào tai Ngô Tuấn nói vài ba câu. Ngô Tuấn bất chợt lộ vẻ khẩn trương rồi theo vị tiểu tướng chạy nhanh ra phía cổng Giảng Võ trường.
Ba vị giám khảo hướng ánh mắt rõi theo Ngô Tuấn cho đến khi khuất bóng. Tâm phúc tướng quân gật đầu rồi cảm thán:
- Cái gốc của bề tôi tận trung là người con hiếu nghĩa. Cả hai điều này đều có trong nhân phẩm của Ngô Tuấn vậy.