Khu Mật Viện

Chương 42: Q2. Chapter 5.2. Cắn xé nhau đi



Q2. Chapter 5.2. Cắn xé nhau đi

Nùng Tồn Phúc nhổm lên đổ rượu từ bình ra hai cái bát rồi dùng thìa múc một thìa rượu bón cho Tú. Tứ uống xong cũng đáp lại bằng một hành động tương tự. Đây là tập tục uống rượu thìa của người Nùng, cách uống như vậy để thể hiện sự tôn trọng của chủ nhà với người khách quý. Phúc nói:

- Nào, mời khách quý từ tốn vừa ăn vừa bàn việc.

Tú mỉm cười đáp:

- Được rồi, xin Mán chủ cứ để Tú tự nhiên. Đa tạ vị chủ nhà hiếu khách.

Nùng Tồn Phúc lấy một cái đùi vịt dúi vào tay Tú, rồi lại lấy cái còn lại đưa lên miệng cắn một miếng thật to, vừa nhai vừa hỏi:

- Thế nào đương gia? Muối của chúng ta có vấn đề gì nhỉ?

Tú cũng đưa miệng cắn một miếng thịt vịt ròn tan lấy lệ rồi đặt xuống bát ăn và nói:

- Mán chủ này, khả năng là đôi ba năm nữa nhà họ Trần có lẽ sẽ không thể tiếp tục cấp muối lên Quảng Nguyên được nữa đâu.

Nùng Tồn Phúc nhíu mày hỏi:

- Thế à? Sao thế? Việc buôn bán trước giờ vẫn tốt mà? Nhà họ Trần chê giá thấp quá à hay sao mà lại tính dừng lại vậy?

Tú đáp:

- Không không, Mán chủ là khách hàng mua muối lớn nhất mà lại được giá và sòng phẳng nhất của Trần gia. Về giá cả thì làm sao mà chê bai cho được.

Phúc lại hỏi:

- Thế cớ là làm sao mà lại không làm ăn được nữa vậy đương gia?

Tú đáp:

- Chẳng giấu gì Mán chủ. Việc này là do nhà họ Trần sắp không đủ năng lực để thu mua và vận chuyển muối lên ngược nữa.

Phúc lại hỏi:

- Vậy à, vậy họ Trần gặp biến cố gì chăng?

Tú nhìn vào mât Phúc rồi gật đầu đáp:

- Đúng Mán chủ ạ, đúng là nhà họ Trần chúng tôi gặp biến cố lớn, phen này có khi là vạn kiếp bất phục, có khi còn phải cuốn gói đi nơi khác cũng nên.

Phúc nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Vậy cơ à, có biến cố gì mà ghê vậy?



Tú thở dài rồi đáp:

- Nhà họ Trần đã bị kéo vào những vụ tranh đấu chốn cung đình Mán chủ ạ, giờ đây thất thế, đã thành miếng mồi ngon cho những gia tộc khác, không đi thật rất khó sống ở đất này nữa.

Phúc cười nhẹ và đáp:

- Bị kéo sao? Theo hiểu biết của ta, nhà họ Trần đâu dễ để bị kéo vào những điều không hay ho đâu? Gia tộc của các ngài không kéo ai vào thì thôi chứ? Thôi nào, người Nùng ta quen nói thẳng, không thích vong vo? Nhà họ Trần đặt nhầm cửa rồi phải không? Giờ mới đến nông nỗi này chứ. Mất lòng hoàng gia rồi phải không? Ngay khi ngài và ngài Thái sư từ chức ta đã ít nhiều đoán ra sự thể rồi nên ngài giấu ta làm gì nữa.

Văn Tú khẽ gật đầu đáp:

- Nói như thế cũng không sai Mán chủ ạ. Có cái là đâu chỉ hoàng gia đâu. Các gia tộc khác cũng đang mong muốn hốt trọn ổ của nhà Trần chúng tôi. Triều đình trông vậy thôi cũng còn nhiều cơn sóng ngầm dự dội đang chờ đến ngày trào dâng nhấn chìm tất cả đó Mán chủ.

Phúc đưa con mắt lim dim của mình nhìn vào mắt Tú một hồi rồi đáp:

- Các gia tộc khác ở đây phải chăng là nói đến nhà họ Nguyễn? Nhà họ Nguyễn quyền cao chức lớn. Ta cũng nghe nói họ đã đến Vân Đồn tiếp quản lại công việc của nhà họ Trần, giờ lại còn là ngoại thích của hoàng gia, được nhiều sủng ái, nhà họ gây khó khăn cho nhà họ Trần chăng.

Tú mỉm cười đáp:

- Nhà họ Nguyễn thì đúng rồi. Thế nhưng họ đâu chỉ muốn gây khó khăn cho họ Trần đâu, họ còn muốn gây khó cho cả hoàng gia ý chứ. Và họ đâu chỉ dừng lại ở tiếp quản Vân Đồn, thứ họ muốn là tiếp quản Đại Cồ Việt luôn kìa.

Phúc nheo mày tỏ ra kinh ngạc nói:

- Thế cơ à, điều này thì quả là chuyện lớn, thế là lại sắp có một cuộc loạn nữa sao? Ai chao, việc triều đình rối rắm thật đấy. Mà này, dựa vào đâu mà đương gia nói như vậy, có căn cứ gì không hay là do tư thù cá nhân nên vu oan cho nhà họ đấy?

Tú thở dài nói:

- Việc này ai dám đặt điều nói xằng nói xiên. Chả giấu gì Mán chủ, nhà chúng tôi thoát khỏi bị truy cứu sau vụ loạn của Tam phủ và Điện tiền cũng là do nhà họ Nguyễn che chắn cho đấy. Ấy thế mà tưởng là thoát được nào ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Nhà họ Nguyễn lại đẩy chúng tôi vào cái tội còn to hơn nữa. Họ tha chúng tôi xong rồi lại muốn lợi dụng tiềm lực nhà họ Trần để âm mưu tạo phản Mán chủ ạ. Thế có c·hết không cơ chứ? Chả dấu gì Mán chủ, họ âm mưu dùng chúng tôi đi c·ướp vực Trân châu mới được tìn thấy ở Vĩnh An. Ngài xem, thế đã đủ gớm mặt chưa.

Nùng Tồn Phúc lim dim suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:

- Ta nghe cũng thấy khá là hợp lý đấy, chắc đương gia chẳng nói sai đâu. Với quyền lực của một Thái úy, một Khâm sai rồi cả Thượng thư bộ hình, che giấu lấp liếm cho nhà họ Trần quả là việc nắm trong lòng bàn tay. Có điều ta không ngờ dã tâm họ Nguyễn lại lớn như vậy. Vậy giờ chúng ta có thể làm gì giúp Trần gia đây?

Tú trả lời:

- Tôi hôm nay lên trước là muốn tạm thông báo cho Mán chủ sự việc như vậy để Mán chủ có thể chủ động về công việc mua muối chứ sắp tới việc đó sẽ bằm ngoài khả năng của Trần gia, nước đến chân mới nhảy sợ lỡ công lỡ việc.

Phúc khẽ gật đầu đáp:

- Vậy ta cũng xin cảm tạ ý tốt của đương gia. Ta là tay thầu chính phân phối muối ở miền sơn cước này từ Quảng Nguyên xuống các châu huyện chung quanh, đúng là nếu đột ngột mất nguồn cung là gay go to. Nỗi lo bướu cổ đến lúc đó sẽ thúc đẩy các châu huyện xung quanh lên Quảng Nguyên truy cứu, có khi còn gây loạn cũng nên, chưa loạn thì ta đây cũng mất uy tín với bao bản bao làng. Vậy chứ còn sau thì thế nào đương gia nhỉ?

Tú nhìn thẳng vào mắt Phúc rồi nói:



- Chuyện sau là chẳng may lỡ có việc không hay xảy ra, nhà họ Trần phải bỏ đất mà đi thì xin Mán chủ cho phép người nhà Trần được lên Quản Nguyên tá túc lánh nạn.

Nùng Tồn Phúc liền xua tay rồi nói:

- Cái này Trần gia có thể yên tâm. Nếu có bất trắc xảy ra, người nhà họ Trần cứ lên Quảng Nguyên mà ở, đừng lo lắng gì. Cái này Nùng Tồn Phúc có thể hứa được. Vả lại người nhà họ Trần đều mang đầy tài nghệ trong người, lên Quảng Nguyên thiếu gì việc mà làm, mà kiếm ăn. Cứ lên đây, chúng ta có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Dù sao chúng ta cũng đã hợp tác bao nhiêu năm rồi.

Văn Tú liền chắp tay cảm khái:

- Thế thì Tú yên tâm rồi. Thay mặt nhà họ Trần, Tú xin được cảm tạ tấm chân tình của Mán chủ. Việc chỉ có vậy thôi thưa Mán chủ.

Nùng Tồn Phúc nói:

- Được rồi, đương gia đã lặn lội đường xa bao ngày lên đây, giờ chắc cũng mệt rồi. Để ta bảo người thu xếp phòng ốc cho ngài nghỉ ngơi. Ngài cứ lưu lại đây ít hôm uống rượu hàn huyên cùng ta rồi hãy về xuôi lo việc.

Tú đáp rồi nhẹ nhàng, từ từ đứng lên:

- Vậy xin đa tạ Mán chủ.

Nùng Tồn Phúc hô lớn cho đám gia nhân bên ngoài:

- Người đâu, mau vào đưa Trần đương gia về phòng nghỉ ngơi.

Mấy đứa gia nhân lập tức bước vào, đến trước mặt Tú cúi đầu nói:

- Mời Trần đương gia theo chúng tôi đi nghỉ.

Tú chắp tay khom lưng lần nữa trước Nùng Tồn Phúc rồi cùng đám gia nhân lui xuống. Lúc đi ra mấy gian ngoài, Tú vừa đi vừa cười thầm trong bụng, nhà họ Trần có lên Quảng Nguyên lánh hay không còn chưa biết nhưng Tú cảm thấy mình đã truyền được thông điệp về cơ hội phản nghịch cho Nùng Tồn Phúc và có vẻ như cá cũng đã căn câu.

Trần Văn Tú đã lui xuống, Nùng Tồn Phúc còn lại một mình trong căn phòng. Hắn lim dim đôi mắt suy nghĩ lâu lâu một hồi rồi bỗng bật tiếng cười ha hả:

- Chúng mày cứ căn xé nhau đi rồi biết mặt ông, phen này trời trao việc lớn vào tay tao rồi.

Nơi bức vách mà Nùng Tồn Phúc ngồi, phía bên trái có một cái cửa, cửa này vốn là cửa dẫn tới nhà sau. Lúc này cánh cửa đó cũng có một tiếng cười khanh khách vọng ra. Một người phụ nữ muôn phần xinh đẹp với đôi mắt phượng vừa sáng vừa dài cùng đôi chân mày lá liễu tươi cười, từ tốn bước ra.

Thị mặc áo chàm dài, đeo đai đen, cổ cũng đeo kiềng vàng, tai đeo khuyên vàng, tay hai bên lắc, ngón năm cái nhẫn hai bên cũng đều bằng vàng sáng quắc, đầu đội khăn quấn hai vòng đen trong chàm ngoài, khăn có trang trí hoa văn và khâu từ những hạt bạc nhỏ thành hình quả núi. Thị nhìn xuống Nùng Tồn Phúc đang ngồi, vừa tươi cười vừa nói:

- Chúc mừng Mán chủ, cơ trời sắp đến, vận trời sắp đặt việc lớn vào tay Mán chủ rồi đó.

Nùng Tồn Phúc ngước lên nhoẻn miệng cười đáp:

- Mế chúng nó nghe cả rồi chứ. Đúng thật là trời giúp ta rồi.

Người phụ nữ chính là vợ của Nùng Tồn Phúc, tên thị là Ả Nùng, cũng kiêm luôn chân chủ tế của xứ Nùng Quảng Nguyên. Thị ôn tồn đáp lại lời Nùng Tồn Phúc:

- Tới đây, chúng ta sẽ tự mình tạo dựng chỗ đứng một phương. Ngay cả đến nhà họ Lý ở Thăng Long cũng bằng vai phải lứa chứ chả cần phải kể đến cái đám Thân vương, công chúa cóc ké như Thân Thời Quý với Lý Bảo Hòa đâu.



Phúc cười lớn rồi nói:

- Đúng thế, tự mình đứng vững một phương, haha. Thân Thời Quý, Lý Bảo Hòa chỉ là cóc ké.

Rồi Phúc dừng cười nói tiếp:

- À, thế nhưng có việc chũng ta cần phải làm ngay cho kịp việc lớn. Việc trước mắt bây giờ là phải tìm nguồn cung muối mới để thay thế cho nhà họ Trần. Việc này mế chúng nó thân chinh đi giúp ta nhé? Thiếu muối là mấy bọn châu huyện, khe động xung quanh lại gào cái mồm lên quang quác đấy, hỏng hết đại sự. Mà việc bàn bạc giá cả với nơi chốn vận chuyển ta chỉ tin người nhà thôi.

Ả Nùng đáp:

- Được, cái này Mán chủ cứ tin ở ta. Giờ ngài tính lấy muối ở đâu? Hỏi nhà họ Đào à, hay xuống các vùng biển mua gom?

Phúc trả lời:

- Không, họ Đào thì quá trung với nhà họ Lý, làm việc với bọn này lộ hết bí mật, xuống mua gom thì rắc rối quá, không thuận tiện, giá cả không ổn định mà mấy gia tộc tiểu tốt vũng chưa chắc duy trì được liên tục.

Ả Nùng hỏi tiếp:

- Vậy Mán chủ tính thế nào?

Nùng Tồn Phúc nói:

- Mình không mua muối ở Đại Cồ Việt nữa. Theo ta, mế nó lặn lội đi Quảng Châu một chuyến đi. Đến đó vừa bí mật lại vừa kiếm cơ hội liên kết với đám thương nhân Quảng Châu, sau vào việc lớn tất có chỗ dùng, sẽ dùng chúng để tiếp viện cho ta.

Ả Nùng lại hỏi:

- Vậy cũng được, thế nhưng mua ở Quảng Châu rồi vận chuyển về đây đường xá khó khăn hơn, mà qua biết bao châu huyện, mấy thằng đứng đầu bên đó tham như mõ, mỗi thằng chấm mút một tí thì giá nó sẽ không được rẻ đâu, đội lên mấy lần là ít.

Nùng Tồn Phúc lim dim con mắt, cười khẩy đáp:

- Không sao, thứ nhất chúng ta thiếu gì vàng bạc đâu, cứ cho chúng nó chấm mút. Thứ hai, đến ngày vào việc lớn, nhà ta hốt lại chúng nó cả ổ, chúng nó hốc bao nhiêu mình sẽ bắt nôn lại gấp hai, gấp ba lần.

Ả Nùng nhướn mày khâm phục nói:

- Chà chà, Mán chủ suy tính thật chu toàn, vậy mọi điều xin theo Mán chủ vậy.

Nùng Tồn Phúc nói tiếp:

- À, lần này mế nó cho cả Trí Cao theo cùng. Cho con nó đi cho quen việc buôn bán với cả tiện biết thêm đường lối, quen mặt thêm người, sau này tất có lợi cho đại sự.

Ả Nùng chắp tay cúi đầu đáp:

- Vâng, xin theo lời Mán chủ.

Thế rồi hai vợ chồng nhìn nhau, bật cười ha hả.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.