- Chính xác. Khu Mật Viện Đại Tống sẽ có người ra nhận ngựa và thanh toán bằng Ngân phiếu. Ngân phiếu được phát hành bởi nhà họ Tiền, có thể đổi ra vàng trên khắp hệ thống Tiền trang.
Đông Chinh Vương nói:
- Nhà họ Tiền này thế lực lớn thật. Khu Mật Sứ Đại Tống đương nhiệm Tiền Duy Diễn cũng là người nhà họ Tiền Hàng Châu mà.
Lý Đạo Kỷ gật đầu đáp:
- Đúng. Tiền Duy Diễn chính là lục đương gia của nhà họ Tiền ở Hàng Châu. Nhà họ Tiền là một gia tộc lớn và vô cùng quyền lực. Giờ cả gia tộc đều đến cư trú ở Biện Kinh nhưng phủ đệ của họ ở Hàng Châu thì đến cả vua Tống cũng chẳng thể ngang nhiên đi vào, phải có sự đồng ý của họ.
Đông Chinh Vương nói:
- Vâng. Nhà họ Tiền cùng nhà họ Sài ở Hà Bắc đều có Miễn tử kim bài, họ Sài là Đan Thư thiết khoán, họ Tiền là Tiền Lưu thiết khoán. Vì cả vua Tống cũng không thể tự ý vào phủ đệ, nên trong nhà họ nuôi rất nhiều cao thủ. Chẳng vậy, họ chẳng thế nào chứa chấp nổi Nam Đường Hậu Chủ.
Lý Đạo Kỷ nhìn sang gật đầu tán thành. Lúc này Dực Thánh Vương nói:
- Vậy thứ gọi là Ngân Phiếu này chắc cũng do họ Tiền sáng chế ra đấy nhỉ Tả sứ nhỉ. Món này quả thực rất tiện lợi.
Lý Đạo Kỷ đáp:
- Không, Ngân phiếu mà nhà Tống đang sử dụng gọi là Giao Tử, vốn xuất phát từ Ba Thục, Tứ Xuyên. Thời kỳ đầu do một tập đoàn buôn bán tư nhân lập ra như một tờ khế ước nhận nợ để thay thế những đồng tiền xu vì tiền xu vận chuyển quá nhiều và quá nặng, lại dễ bị trộm c·ướp. Sau này, mười sáu doanh nghiệp thương mại lớn nhất Tứ Xuyên do thấy được sự ưu việt của Giao Tử, đã thành lập nên Tiền trang đầu tiên được gọi là Giao Tử Phố, tạo nên tiêu chuẩn cho những tờ Giao Tử này và dùng chúng để lưu hành, trao đổi với nhau.
Lý Đạo Kỷ dừng lại một lúc, nhìn sang hai vị vương vẫn đang chú tâm lắng nghe. Lý Đạo Kỷ nói tiếp:
- Những tờ Ngân phiếu này rất tiện lợi nhưng lại có vấn đề về thay đổi giá trị. Giá trị của Ngân phiếu bị giảm dần theo thời gian khiến hàng loạt doanh nghiệp trong mười sáu đại gia ở Tứ Xuyên sụp đổ. Nhà Tống đã thu hồi lại việc quản lý và sản xuất Giao Tử từ năm Thiên Thánh thứ nhất nhà Tống tức năm Thuận Thiên thứ mười bốn Đại Cồ Việt.
Lý Đạo Kỷ lại dừng lại một chút. Lúc này Dực Thánh Vương liền hỏi:
- Rồi sau đó giao lại cho nhà họ Tiền ở Hàng Châu vận hành phải không Tả sứ.
Lý Đạo Kỷ gật đầu và nói:
- Đúng. Giao lại cho nhà họ Tiền ở Hàng Châu, gia tộc vừa có thế lực lớn, tài sản, đất đai trải khắp Trung châu, lại vừa rất được Thái Hậu nhà Tống tin tưởng. Tiền Duy Diễn chính là thân tín số một của Thái hậu Đại Tống.
Dực Thánh Vương liền nói:
- Lưu Thái hậu đã bao năm thùy liêm nh·iếp chính, khuynh loát cả hoàng đế, là người nắm đại quyền thực sự của Đại Tống. Chẳng trách họ Tiền quyền thế tới vậy. Nhưng khả năng là nuôi ong tay áo mất rồi.
Lý Đạo Kỷ mỉm cười rồi nói tiếp:
- Thật ra những gia tộc lớn như họ Tiền, họ Sài đều mang trong mình hoài bão phục quốc riêng cả, hai vị ạ. Còn việc sáng chế ra Ngân phiếu thì chỉ biết đến như vậy, quan trọng là sử dụng nó thế nào thôi, chúng ta cũng đang tìm hiểu về sự vận hành của Ngân phiếu này. Những thương nhân Đại Thực cũng có Ngân phiếu cho riêng mình đấy hai vị, họ gọi nó là Sakk.
Hai vị vương nhướn mày, trợn tròn mắt hỏi lại:
- Đại Thực cũng có Ngân phiếu?
Lý Đạo Kỷ gật đầu đáp:
- Đúng, họ dùng Sakk để giao dịch thanh toán trong nội bộ người Đại Thực hoặc những thương gia chấp nhận cải sang đạo Hồi.
Hai vương lại tiếp tục gật đầu lia lịa. Lý Đạo Kỷ lại nói tiếp:
- Người Đại Thực dùng Sakk để thanh toán, để đảm bảo cho những khoản vay mượn vì mỗi một cá thể kinh thương nhỏ lẻ điều không thể chắc chắn được lượng hàng hóa mà mình bán là nhiều hay ít. Nếu có những doanh nghiệp đã bán hết hàng mà muốn mua lại hàng dư của những doanh nghiệp khác họ dùng Sakk để giao dịch cho an toàn và tiện lợi. Sau này họ sẽ tự thanh toán với các cơ sở Tiền trang của chính người Đại Thực, thường được dựng lên ở những thương điếm trên khắp những vùng đất mà họ đặt địa điểm kinh doanh buôn bán. Vân Đồn chúng ta đã có, Đại Chiêm Hải Khẩu, Thị Lị Bị Nại của Chiêm Thành có, Quảng Châu có, Hàng Châu có, mà Tuyền Châu thì có nhiều, rồi dọc theo tuyến hải trình Đông Tây đều có.
Đông Chinh Vương chờ Lý Đạo Kỷ nói xong thì hỏi tiếp:
- Theo cháu được biết, vua Chiêm hiện nay là Po Allah, ngự ở thành Đồ Bàn, gần cảng Thị Lị Bị Nại, cũng đã cải sang đạo Hồi.
Lý Đạo Kỷ nhìn sang gật đầu đáp:
- Chính xác, đạo Hồi đang phát triển rất mạnh ở Chiêm Thành. Các nhà thờ cũng như các Tiền Trang của người Đại Thực được dựng lên dọc theo lãnh thổ, đặc biệt là khu vực gần các cảng thị lớn như Đại Chiêm Hải Khẩu, Thị Lị Bị Nại.
Lại dừng lại một lúc, Lý Đạo Kỷ nhìn sang hai vương rồi nói tiếp:
- Thương nhân Đại Thực giờ đây cũng là một thế lực rất lớn ở trên biển, họ có thể liên hệ và kết nối với nhau một cách rất nhanh chóng và dễ dàng. Sự đoàn kết đó là một sức mạnh rất lớn. Có thông tin là họ có những giao kết khiến các nước ở phía Nam đánh chiếm lẫn nhau. Và sau những cuộc chiến, quyền lực của họ, của những người cung cấp và cho vay tăng lên chóng mặt. Nhưng thôi, tạm gác câu chuyện ở đây thôi. Ta muốn các vị biết thêm thông tin để dễ dàng hơn cho nhiệm vụ. Còn bây giờ chắc chuẩn bị lên đường về thành Lạng Sơn thôi. Đoàn ngựa cũng đã nhìn thấy những con cuối cùng rồi kìa.
Hai vương gật đầu rồi cả ba cùng nhìn xuống thung lũng, những dòng ngựa cuối cùng cũng đã đi cả vài trong thung lũng. Lý Đạo Kỷ nói:
- Đi, đi xuống dưới với ta, ta có điều này muốn dặn dò thêm hai vị.
Lý Đạo Kỷ nói rồi xoay người bước đi, hai vị vương gia cũng lập tức theo bước. Cả ba người vừa xuống chân núi thì đoàn ngựa cũng đã đi qua.
Lý Đạo Kỷ dẫn hai người bước dọc lên hướng Bắc của thung lũng, tới một đoạn đường dưới chân núi, có một hàng nước chè của một bà bán nước ven đường, bà lão đang loay hoang sắp xếp, lau chùi ấm chén. Lý Đạo Kỷ nói:
- Chúng ta vào quán uống chén nước đã rồi hãy về thành. Các vị đi làm này, mọi việc đều nên làm một cách âm thầm, kín đáo. Nhiệm vụ này sẽ không giống những lần giong trống mở cờ như những cuộc chiến trước kia của hai vị. Người của Khu Mật Viện nhiều khi không ai biết họ là quân nhân đâu.
Lý Đạo Kỷ nói xong thì đột ngột cúi đầu nhặt một hòn sỏi nhỏ lên tay. Hai vương gia còn chưa hiểu Lý Đạo Kỷ làm gì thì bỗng...
Vút
Lý Đạo Kỷ vận lực vào tay rồi ném thẳng về phía bà già bán nước. Lực đạo cực mạnh làm viên sỏi phi như một viên đạn bay. Hai vị vương gia trợn tròn mắt hoảng hốt.
Choang
Một tiếng kêu thật đanh vang lên, viên sỏi gặp trở lực bị rơi ngay xuống đất. Mấy vị tiến lại gần thì thấy vật chắn viên sỏi lại chính là một cái chén đã vỡ tan dưới đất. Không ai tin được, một bà lão bán nước dùng một chiếc chén để ngăn một viên sỏi lao như bay đến mình.
Ba người tiến lại gần hàng nước thì thấy bà lão nhìn ra một lượt rồi nhăn mặt nói:
- Gớm, cái ông Tả sứ kia, giờ tôi ngồi bán nước cũng không yên.
Ba vị tiến tới quán nước, Lý Đạo Kỷ liền tươi cười chỉ bà lão giời thiệu:
- Giới thiệu với các vị, chị Suốt, cựu phiên tử của Khu Mật Viện, là một quân nhân với rất nhiều chiến công đấy. Giờ về vườn rồi vẫn xin ra biên giới mở hàng nước, vừa mưu sinh vừa nghe ngóng thông tin cho Khu Mật Viện.
Hai vương nhìn sang bà lão gật đầu mỉm cười. Bà lão quay ra nhướn mày ngạc nhiên nói:
- Hai vị này chẳng phải là Dực Thánh Vương và Đông Chinh Vương lừng lẫy đây sao?
Hai vương gật đầu. Bà lão nói tiếp:
- Mời các vị vào dùng trà rồi hãy lên đường.
Ba vị ngồi vào bàn, bà lão rót ba chén nước mời đến tay của ba người. Họ từ tốn nhấm mất ngụm trà thơm phức. Lý Đạo Kỷ uống xong thì lấy từ trong túi áo ra một phong thư, đưa tới trước mặt của Dực Thánh Vương và nói:
- Đây là cẩm nang mà Khu Mật Viện đã chuẩn bin cho hai vị, trong đó có ghi đầy đủ các cơ sở và giao thức tìm gặp các cơ sở đó bên trong lãnh thổ Đại Tống. Các vị cứ về từ từ xem và chuẩn bị công việc nhé.
Hai vương nhận lấy rồi gật đầu. Mấy người cùng cười nói, uống nước thêm một chút rồi cùng nhau ra lấy ngựa tiến thẳng về thành Lạng Sơn.