Con ve sầu và con chim cưu cười con chim bằng rằng: Chúng ta bay vù vù trên cây du, cây phương, có lúc bay không tới mà rớt xuống đất. Hà tất phải bay cao chín vạn dặm để tới phương Nam.
Người nào muốn tới chỗ gần ở ngoài thành thì chỉ cần mang theo lương thực đủ cho ba bữa, mà về bụng vẫn còn no. Kẻ nào muốn đi một trăm dặm thì phải chuẩn bị lương thực để nghỉ đêm, muốn đi một ngàn dặm thì phải chuẩn bị lương thực cho ba tháng. Hai con vật nhỏ kia biết đâu lẽ đó.
Tiêu dao du
Nam Hoa Kinh
Trang Tử
Khâm Thiên Giám
Phố Khâm Thiên
Phía Nam Kinh thành Thăng Long
Một buổi sáng
Hai ngày sau cuộc Nam chinh
Khâm Thiên là con phố nằm ở phía Nam Kinh thành Thăng Long. Con phố cắt ngang hai con đường cái dẫn thẳng từ Hoàng thành đến hai cổng Kinh thành là cổng Thịnh Quang và cổng Kim Hoa, gọi nôm là Ô Chợ Dừa và Ô Đồng Lầm.
Đặt tên con phố là Khâm Thiên bởi lẽ nằm trên phố là một cơ quan của Triều đình gọi là Khâm Thiên Giám, cơ quan chuyên trách việc quan sát và chiêm nghiệm âm dương, thiên văn, địa lý, thời tiết,... và cổng chính của cơ quan nhìn ra phố Khâm Thiên.
Sử ký có chép: "Thiên tử lập nghiệp, nhìn về hướng Nam". Vậy nên Khâm Thiên Giám được đặt ở khu vực phía Nam của Kinh thành, khu vực được quy hoạch thiết kế thành nơi tập trung của giới hàn lâm, học thuật và tế lễ. Xung quanh khu vực Nam thành này còn có vô số những địa danh mà nghe thôi cũng đã thấy toát lên vẻ trang nghiêm, học thuật. Nào là hồ Văn Chương, phường Đông Các, nào là Khâm Thiên Giám, Ngự Sử Đài, đều là những nơi các bậc trí sĩ, hàn lâm thường xuyên lui tới.
Khâm Thiên Giám là một tòa biệt viện rộng lớn kín cổng cao tường, mặt tiền choán hết một phần sáu con phố Khâm Thiên. Bên cạnh Khâm Thiên Giám về hướng cổng Thịnh Quang lại có một căn biệt phủ nữa cũng rất hoành tráng nhưng không lớn bằng. Hai tòa công trình này cách nhau bởi một con ngõ rộng mà con ngõ này thông thẳng một đường đến cửa Nam của Hoàng thành. Con ngõ đi qua hồ Văn Chương nên được đặt luôn tên là ngõ Văn Chương.
Tòa biệt phủ bên cạnh Khâm Thiên Giám có bốn căn nhà lớn, xây cao đến ba tầng lầu. Có vẻ nhưng những căn nhà dùng để làm quán ăn, quán trọ vì nhìn lên tầng hai, tầng ba đều có hành lang gỗ và có kê bàn ăn với nhiều quan khách đang tụ họp ăn uống.
Bên dưới khuôn viên biệt phủ là những khoảng sân rộng rãi tạo thành một khu vườn nhỏ và những lối đi. Trong khoảng vườn sát với bức vách ngăn biệt phủ với ngõ Văn Chương có kê những bộ bàn ghế bằng đá. Quanh đó còn hơn chục người mặc đồ đen, kẻ đứng người ngồi, tay lăm lăm v·ũ k·hí.
Mấy gã mặc đồ đen từ đầu đến chân kia, mỗi gã đều đeo một chiếc mặt nạ hình chú Tễu, cùng hướng mắt về một g·ã đ·ầu t·rọc đứng đối diện. Gã đầu trọc có thân thể to lớn vạm vỡ nhưng lại mặc áo nâu cửa Thiền, có lẽ là người chỉ huy của đám đồ đen. Gã nói:
- Sao, lần đầu xuất quân, bọn mày có tự tin không?
Đám mặc đồ đen mỗi đứa tay đều cầm v·ũ k·hí và đang truyền nhau một lọ dung dịch nhỏ dùng để bôi lên v·ũ k·hí của mình. Lúc g·ã đ·ầu t·rọc buông câu hỏi cũng là lúc lọ dung dịch được truyền đến một kẻ đang ngồi cầm một thanh trường kiếm.
Đám đồ đen cùng hướng ánh nhìn lên g·ã đ·ầu t·rọc để lắng nghe. Một gã đồ đen cầm một thanh đại đao liền trả lời qua chiếc mặt nạ không toát ra một chút cảm xúc nào:
- Lâm trận lần đầu tiên đối thủ đã là cao thủ bậc nhất của võ lâm nước Nam. Chưởng môn của danh phái Đạo gia Trấn Vũ Môn. Thử thách này là tương đối khó nhằn đấy.
Gã đầu trọc cười khẩy rồi nói tiếp:
- Khó nhằn mới phải nhờ đến đám chúng mày. Chúng mày chẳng nổi tiếng các phái về võ công và sự chống đối sao. Vả lại, chẳng phải bao việc mà chúng mày đã làm là để nhảy cóc lên vị trí cao mà không cần theo thứ tự, không cần phải xét nhân cách, đạo đức sao. Cơ hội tốt đến đây rồi. Thù lao riêng thì ông chủ đã trao một phần, phần còn lại làm xong là lĩnh, toàn hậu hĩnh cả như thế còn gì. Vừa có thù lao, lại vừa có cơ hội thăng tiến, còn gì bằng nữa.
Gã đang ngồi bôi dung dịch lên thanh trường kiếm lúc này ngước lên hỏi chỏng gọng một câu:
- Thăng tiến á?
Nói xong là gã lại liền cúi xuống bôi dung dịch tiếp.
Gã đầu trọc gật đầu, đáp:
- Ừm, đương nhiên, lũ mục tiêu của chúng mày toàn loại có chức có quyền, có vị thế. Bọn nó bị hạ cũng bởi lẽ đó. Sau khi xong việc, chỗ của chúng nó sẽ do người của mình trám vào, sau nữa thì người mình lại chọn người mình. Kiểu gì chẳng đến lượt bọn mày.
Gã đầu trọc hướng ánh nhìn sang gã cầm đang bôi dung dịch lên thanh trường kiếm:
- Như mày, mày chẳng xuất thân Đạo gia, có võ công Đạo gia, khả năng cao được chọn để thế chỗ lão đạo sĩ già kia đấy. Ông chủ mua cả tòa biệt phủ này để làm việc lớn, trao thưởng hậu hĩnh cho chúng mày làm việc, rồi mục tiêu toàn loại hàng đầu thế này thì chúng mày chắc cũng hiểu vị thế của ông ta không phải tầm thường.
Tên đồ đen cầm trường kiếm dừng tay, ngước lên nhìn gã trọc đầu một lúc rồi lại nhìn xuống thanh kiếm và tiếp tục công việc của mình, không nói gì.
Gã đầu trọc lại nói:
- Chúng mày toàn xưng là cao thủ đệ nhất, rồi kêu ca đám chính phái đố kỵ tài học của mình nên không được bồi dưỡng, cất nhắc. Hôm nay có cơ hội rồi, hơn hai mươi người đánh một, mà lại còn có chuẩn bị trước, tìm hiểu trước, nó sáng mình trong tối, chưa kể vẫn còn những người bọc hậu chúng mày nếu thấy chúng mày không chiếm được thượng phong. Không hoàn thành nhiệm vụ được nữa thì thôi đấy, nhắc gì đến võ công, đến thứ tự, về chăn gà là được rồi.
Gã ban nãy cầm con đại đao, lúc này lên tiếng:
- Thế chỗ bọn này thì làm được cái bộ dạng gì? Mấy thằng sư sãi, đạo sĩ nghèo bỏ mẹ.
Gã đầu trọc cười khẩy rồi đáp:
- Đúng là cái thằng thất phu. Tên Đạo sĩ này tên Trần Tuệ Long, lãnh chức Sùng Chân Uy Nghi, chưởng môn Trấn Vũ Môn, đứng đầu các phái Đạo gia. Chức lão này cùng với hai Tả Hữu Nhai Tăng Thống của Diệt Hỉ và Vô Ngôn Thông, đều ngang với tước hầu đấy đồ ngu ạ. Thái sư đương triều còn kiêm nhiệm chức Đông Các Đại học sĩ cùng với đám này gọi chung là Hội đồng Tứ đại học sĩ. Chúng mày biết không, ở Đại Cồ Việt này mọi việc liên quan đến lịch số, phương hướng, ngày giờ, phong thủy đều được tham vấn qua Hội đồng Tứ Đại học sĩ này ở Khâm Thiên Giám đấy. Chưa kể chúng còn là người đứng đầu của Hội đồng bô lão, là các lão già có uy tín, có vị thế trong dân, những kẻ truyền đạt nguyện vọng dân lên đến triều đình. Mày nói xem, thằng nào xây nhà cũng tìm chúng mày, thằng nào làm lịch xem giờ cũng tìm chúng mày, dân hỏi gì là cũng tìm chúng mày. Nắm được cái đầu mối đấy, mỗi thằng mày chấm mút một tí cũng đủ cho cả họ sống sung túc ba đời, hiểu chưa?
Bọn kia cả lũ hướng lên im lặng một lúc, không ai ý kiến gì nữa. Gã đầu trọc lúc này lại nói:
- Thôi bây giờ vào việc thôi. Bây giờ thế này. Cái biệt phủ này nhà chủ đã ngụy trang thành một quán trọ, hàng ăn, những người khách trong đó toàn người mình thôi, tí mà chúng mày có không đủ sức thắng thì khả năng cả bọn nó cũng nhảy xuống.
Dừng lại nhìn quanh đám áo đen một lượt, tên đầu trọc lại nói:
- Lát nữa gã Đạo sĩ kia, như thường lệ đến đúng giờ Tỵ là xong việc ở Khâm Thiên Giám. Lão sẽ đi về cửa Nam Hoàng Thành theo lối ngõ Văn Chương này. Khi lão đi qua đầu ngõ, đến cổng biệt phủ, bọn trên lầu sẽ ném xuống chỗ chúng mày một chiếc chén để làm ám hiệu. Lúc đó chúng mày nhảy qua tường, chặn đường hành động luôn. Nhớ chưa?
Cả đám áo đen đều gật đầu. Gã đầu trọc nói tiếp:
- Cố mà hoàn thành nhiệm vụ, đừng để bọn kia nó phải xuống ôi mặt tao, chúng mày yên tâm không có ai can thiệp được vì quân Điện tiền đã bao vây hai đầu ngõ luôn rồi.
Gã cầm đại đao lại nói:
- Cả bọn Điện tiền cũng dây vào luôn, vụ này làm lớn thật. Thế sao không chờ lão về gần Trấn Vũ Quán mà xử cho kín đáo, lại ra giữa phố thế này.
Gã trọc đáp:
- Vào Trấn Vũ Quán thì lại phải đụng bọn Ngự tiền với Sùng ban, lúc đấy thì dày dà to. Tao đã bảo vị thế ông chủ không tầm thường rồi. Cứ yên tâm làm việc, còn người bọc hậu phía sau, gồm cả quân Điện tiền. Nếu chúng mày thành công luôn thì bọn Điện tiền chỉ làm nốt công việc dọn dẹp thôi.
Gã cầm trường kiếm lúc này lên tiếng:
- Nhà sư yên tâm, ông có biết chúng tôi đang bôi gì lên v·ũ k·hí không. Là nọc của Rắng lục đầu bạc bắt được ở Quảng Nguyên đấy. Kịch độc. Chỉ một nhát chém là đủ cho cả một con voi giãy đành đạch, mấy chục khắc đau đớn rồi thăng thiên đấy, vô phương cứu chữa.
Gã trọc gật đầu rồi nói:
- Được rồi, tao truyền đạt thế là đủ cho bọn mày. Giờ tao đi sang bọn bên tòa nhà kia. Bọn nó sẽ chặn đường trong ngõ. Chúng mày cứ bàn bạc phương án cho nhuyễn đi. Làm tốt là có lợi ích luôn. Hiểu chưa?
Đám áo đen đồng loạt gật đầu. Tên sư đầu trọc cũng gật đầu rồi quay người đi theo hướng vách tường biệt phủ để vào tòa nhà bên trong. Gương mặt quay ra với đôi mắt híp và huyệt Thái Dương gồ cao, chính là sư họ Hồ, em nuôi của Nguyễn Khánh.
Giờ Tỵ.
Cổng lớn của Khâm Thiên Giám chầm chậm mở. Một vị đạo sĩ khoác đạo bào màu đen, tóc xõa đen nhánh, đội mũ Phù Dung bạc, sắc diện hồng hào từ tốn bước ra, chính là Sùng Chân Uy Nghi, chưởng môn Trấn Vũ môn Trần Tuệ Long. Đạo sĩ nói vài câu với đám người làm mở cổng rồi quay lưng rảo bước về phía ngõ Văn Chương để vào cửa Nam như thường lệ.
Đạo sĩ đi vào con ngõ, vừa đến trước cổng của tòa biệt phủ cạnh ngõ thì bỗng nghe tiếng gió rít vù vù. Đạo sĩ dừng bước nhìn quanh thì đã thấy hơn hai chục kẻ áo đen, đeo mặt nạ chú Tễu, tay cầm v·ũ k·hí, nhảy ra từ sau bức vách biệt phủ, chặn cứng hai đầu đường đi.