Còn chưa hết sững sờ kinh ngạc thì Viên Chiếu thấy người mình vừa cứu vùng dậy, bò ngược ra xa khỏi mình rồi ấp úng nói:
- Đại sư, đại sư tha thứ cho tôi, tôi thật không muốn thế đâu, họ giữ gia đình con cái để ép tôi, tôi không có lựa chọn. Đại sư, mong đại sư dưới suối vàng hiểu cho kẻ hèn này.
Viên Chiếu lập tức tự điểm huyệt của mình để cầm máu lại. Lúc này từ trên cánh rừng Sưa, hơn hai mươi gã áo đen đeo mặt nạ chú Tễu lại xuất hiện sau các gốc cây, từ từ đi xuống.
Viên Chiếu nhẹ nhàng đứng dậy, định vận khí bảo vệ thân thể thì cảm thấy kinh mạch không còn được lưu thông trôi chảy. Đại sư nhìn xuống v·ết t·hương thì thấy máu bắt đầy chuyển sang màu thâm đen. Biết mình đã trúng độc, nếu lại vận khí, c·hất đ·ộc sẽ theo đó mà lan khắp cơ thể, vô phương cứu chữa, Viên Chiếu liền dừng việc vận khí lại, chầm chậm đi lùi về phía thuyền đang đợi ở bờ sông.
Lui được vài bước, bỗng lại có tiếng hét thất thành, Viên Chiêu lập tức quay lại thì thấy người lái thuyền đã trúng một mũi tên giữa cổ, ngã ùm xuống sông. Giờ thì đám người áo đen cũng đã sáp lại gần, đứng thành một vòng tròn quay lấy đại sư ở giữa.
Thấy đám áo đen v·ũ k·hí lăm lăm trên tay, lại hạ thủ tàn độc như vậy, Viên Chiếu hiểu rằng đã lâm vào cuộc chiến một mất một còn. Tên áo đen đứng giữa cầm một thanh trường kiếm hô: "Lên". Tức thì cả đám xông lên, hai mươi mấy cái bóng áo đen nhằm hướng đại sư mà xuất chiêu.
Không vận được khí nên Viên Chiếu chỉ có thể đỡ đòn bằng chiêu số. Đám người áo đen ra chiêu liên tục nhưng đều bị Đại sư dùng Càn khôn đại na di chuyển hướng t·ấn c·ông sang chỗ khác, thậm chí hướng cả vào đám đồng bọn. Nhìn đá·m s·át thủ khi thấy v·ũ k·hí của đồng bọn bị chuyển hướng t·ấn c·ông sang mình đều cẩn trọng tránh né chứ không dám đỡ gạt chính diện, Viên Chiếu liền đoán ra v·ũ k·hí của chúng đều có tẩm độc.
Đại sư vừa đối chiêu vừa có gắng lui về phía gần sông. Đám áo đen vẫn bám riết không buông, vừa tránh được đòn là lại tiếp tục xuất chiêu quyết lấy mạng đại sư nhưng vẫn chưa trúng được chiêu nào.
Một lúc, Viên Chiếu thấy cơ thể bắt đầy run lên, mắt dần mờ đi, biết độc đã bắt đầu phát tác, không nhanh thì không thể kịp nữa. Đại sư lập tức nhằm hướng một gã áo đen ở gần xuất chiêu liên tục, cây đao trên tay gã bị cuốn theo chiêu thức của Đại sư mà vung sang các hướng khiến đám đồng bọn phải né bên này tránh bên kia để đao không chém vào thân.
Nhận ra chút sơ hở, Viên Chiếu lập tức vung một chiêu đá song phi một tên áo đen. Cơ thể đại sư vận dụng đà lực từ cú đá liền bật lên thật cao, vọt qua đầu của mấy gã áo đen phía sau rồi rơi tõm xuống dòng Ngọc Hà.
Đám áo đen ngay lúc đó bị bất ngờ lập tức hô hoán bao vây. Ba tên liền nhảy xuống sông Ngọc Hà để truy tìm dấu vết, đám kia đứng thành hàng ở trên bờ để chờ Viên Chiếu nổi lên. Lũ áo đen tìm một lúc cả trên bờ và dưới nước đều không thấy bóng dáng Viên Chiếu đâu, tên thủ lãnh tức điên lấy kiếm chém vào thân cây mấy nhát.
Lúc này từ trong rừng, một đám người cũng bước ra. Đô thống Đàm Toại Trang cùng sư họ Hồ dẫn theo một đám quan Điện tiền vừa tiên tới vừa lắc đầu nói:
- Không ổn rồi, thằng quan trọng nhất, cần phải c·hết nhất thì lại thoát thân, chúng mày làm ăn thế này không ổn rồi.
Tên áo đen cầm trường kiếm liền nói:
- Đô thống yên tâm, rút kinh nghiệm từ Trần Tuệ Long, lần này chúng tôi đã lừa nó trúng độc từ trước, chúng tôi đang đứng chờ để mò xác thằng sãi này. Nó trúng kịch độc của Rắn lục đầu bạc, mạng sống cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu. Chúng tôi sẽ chờ cho bằng được lúc cái xác nổi lên để đem về lĩnh thưởng.
Đàm Toại Trang nói:
- Mong là mọi việc được như chúng mày nói. Nếu không, để Viên Chiếu thoát thì cả tao cũng chẳng dám tưởng tượng sự việc tiếp theo sẽ như thế nào. Đau đầy đấy. Cố mà vớt được xác đi đấy.
Đám ái đen liền chắp tay hô:
- Rõ.
Sư họ Hồ lúc này cũng quay sang Đàm Toại Trang lên tiếng:
- Để bọn này truy tìm ở đây, ông khiển thêm quân Điện tiền tỏa ra tìm ở xuôi dòng Ngọc Hà xuống cống Hào Nam đi, nó có c·hết trôi tất cũng trôi về phía ấy.
Đàm Toại Trang gật đầu rồi quay sang ra hiệu cho đám Điện tiền làm việc ngay.
Sư họ Hồ lại quay sang đám áo đen:
- Không tìm được xác, đừng nói chuyện thù lao. Tìm được xác, bất cứ ai tìm được, chúng mày cũng sẽ được nhận đầy đủ.
Bọn áo đen tất cả im lặng, không ai biết sắc mặt chúng thay đổi thế nào sau những chiếc mặt nạ. Nói xong chúng lại tản ra, chia nhau làm việc. Đàm Toại Trang thì sóng đôi với sư họ Hồ rảo bước bên bờ sông.
Đàm Toại Trang đi được một lúc thì vừa lắc đầu vừa nói với sư họ Hồ:
- Cảm giác không được an tâm nhà sư ạ. Viên Chiếu mà còn sống thì rầy rà to.
Sư họ Hồ đáp:
- Chắc là nó c·hết thôi, ông cũng thấy Trần Tuệ Long trúng độc rắn lục đầu bạc xong thế nào mà. Đừng lo lắng quá ông ạ.
Đàm Toại Trang nói:
- Mẹ kiếp, bằng mọi giá phải tìm ra được xác nó, không thì không thể nào mà ăn ngon ngủ yên được đâu.
Sư họ Hồ đáp:
- Tôi cũng lo kém gì ông đâu, anh tôi mà biết thì chúng mình lại mệt đấy. Nhưng thôi, điều gì cần làm cũng làm cả rồi, lo cũng chẳng được cái quái gì đâu. Coi như là nhiệm vụ ở kinh thành là tạm thành công đi. Tôi với ông tối đi nghỉ ngơi, xả hơi tí nhỉ? Căng thẳng bao nhiêu ngày rồi!
Đàm Toại Trang nói:
- Ừ, không nghỉ giờ cũng chẳng biết làm cái quái gì ngoài chờ đợi đâu. Đi đâu nhờ?
Sư họ Hồ đáp:
- Vương lâu không, tôi nghe thiên hạ đồn thổi về đệ nhất thanh lâu ở kinh thành mà đã đến bao giờ đâu.
Đàm Toại Trang nói:
- Ừ, đi cũng được, làm mấy chén cho qua thời gian xem thế nào, lính tráng bọn tôi cũng thi thoảng qua đấy hưởng thụ.
Đàm Toại Trang bỗng quay ra nhìn sư họ Hồ một lượt rồi nói tiếp:
- Hay ông đội thêm cái mũ, thay bộ quần áo đi. Tôi nhìn ông mặc đồ sư sãi mà phát buồn nôn. Sư sãi chó gì ăn chơi, g·iết người như ngóe.
Sư họ Hồ bật cười rồi hai gã cùng nhau đi về hướng thành Đông.
Nhất Dạ Vương Lâu
Phía đông Kinh thành Thăng Long
Đầu giờ Hợi
Đàm Toại Trang và sư họ Hồ cùng tiến về cửa chính của Đệ Nhất thanh lâu chốn kinh kỳ. Sư họ Hồ đã bỏ bộ áo sãi, mặc áo thường dân, đầu đội thêm mũ. Đàm Toại Trang thì cũng thay thường phục, không mang giáp trụ nữa. Tuy là đều là thường phục nhưng cũng là loại gấm vóc thượng hạng, toát lên vẻ giàu sang phú quý để cho phù hợp với chốn thanh lâu. Đàm Toại Trang nói:
- Vẫn chưa có thông tin gì của Viên Chiếu, lòng tôi nóng hơn cả lửa đốt.
Sư họ Hồ quay sang đáp:
- Thôi lo lắng tầm này cũng chẳng ích gì. Vào làm mấy chén rượu, nghe hát cho nó khuây khỏa đi ông Đô thống ạ. Càng nghĩ ngợi càng mệt mỏi.
Đàm Toại Trang nhìn sang sư họ Hồ rồi nói tiếp:
- Ông sư trông mặc thường phục cũng ra dáng phú hào quá chứ. Thế chó nào lại cứ đắp bộ áo sãi lên người thế?
Sư họ Hồ mỉm cười đáp:
- Bị bảo phải làm sư ông ạ. Mà tôi là đại sư của phái Diệt Hỉ hẳn hoi đấy, chính thống luôn. Đừng quên Vạn Hạnh của phái Diệt Hỉ vốn là người họ Nguyễn ông nhé.
Đàm Toại Trang nhăn trán quay sang nói:
- Bảo á, ai bảo, ông anh Khánh của ông bảo à.
Sư họ Hồ gật đầu:
- Ừm, ông anh gợi ý, vì nhà họ Nguyễn có suất làm sư mà. Ban đầu ông anh bảo sẽ có việc ở chốn Tùng lâm, cần có người trong đó, bảo tôi vào làm sư vừa có ích cho gia tộc cũng có lợi cho bản thân. Ở cái đất Việt trời Nam này, cứ làm sư đầu cạo trọc là tự nhiên được kính trọng, lại nhiều đặc quyền.
Đàm Toại Trang lại nói:
- Thế ông thấy có đúng thế không?
Sư họ Hồ đáp:
- Cũng đúng mà, từ ngày cạo trọc, mặc áo sãi thì tôi thấy cũng được kính trọng đôi phần, cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ, làm việc gì cũng thuận lợi hơn. Nói chung, ngoài việc phải làm những việc chả giống nhà sư tí gì ra thì cũng khá đấy. Nhưng biết sao được, nhà họ Hồ vốn chỉ là môn khách của nhà họ Nguyễn, có làm sư hay không thì ông anh sai việc vẫn phải làm thôi.
Đàm Toại Trang gật đầu nói:
- Cũng đúng, họ Đàm nhà tôi cũng thế, môn khách lâu đời cho nhà họ Nguyễn. Nhiều lúc tôi thấy mình cũng chỉ xuất hiện để làm bàn đạp cho nhà họ Nguyễn tiến thân thôi.
Sư họ Hồ đáp:
- Ừ thì thế, giờ nhà họ Nguyễn có lên cửu ngũ thì nhà chúng mình mới có cơ ngoi lên dòng nhất đại gia tộc được ông ạ. Ái chà, thôi chả bàn đến chuyện gia tộc nữa, đến Vương Lâu rồi kìa, náo nhiệt thật.
Nhất Dạ Vương Lâu từ ngoài cửa đã vô cùng đông vui nhộn nhịp, khách khứa nườm nượp kéo về, nhất là ở giờ này vì là thời điểm đệ nhất ca nương của kinh thành cất giọng. Khách khứa Vương lâu thì đủ mọi thành phần, quan chức có, binh tướng có, rồi những thương nhân từ khắp nơi tứ xứ buôn bán xa nhà, rồi còn có cả những thương nhân ngoại quốc hình dung khác lạ. Tuy nhiều thành phần nhưng đám này có một điểm chung đó là họ không thiếu bạc vàng để chi xài. Quan khách nối đuôi rồng rắn tấp nập kéo nhau vào cửa chính qua những dải đèn lồng đỏ rực rỡ được treo đầy ngoài hiên.
Hai người đi đến cửa chính, đám kỹ nữ mặc áo lụa xanh lụa đỏ tung tẩy những chiếc khăn tay phẩy nhẹ lên cơ thể của hai vị quan khách với đầy vẻ mời gọi, chèo kéo. Một gã gia nhân liền hỏi:
- Hai vị khách quan đã có đặt chỗ trước chưa ạ?
Đàm Toại Trang gật đầu trả lời:
- Bàn của Đàm quan nhân.
Gã gia nhân lấy ra một cuốn sổ con con xem lại một lượt rồi ngẩng lên tươi cười toe toét nói:
- Vâng, Đàm đại quan nhân, bàn thượng khách. Xin mời xin mời.
Hai người theo tên gia nhân dẫn đường đi thẳng vào đại sảnh Vương Lâu. Bên trong đã đầy ắp quan khách ngồi từ ở các bàn dưới sảnh lẫn các bàn trên các hành lang gỗ phía trên.
Lụa, là, gấm, vóc, hoa tươi đủ sắc được bày biện rất bắt mắt khắp nơi trong đại sảnh, những bộ bàn ghế làm bằng gỗ thượng hạng sơn son thếp vàng hòa cùng một màu với cầu thang, hành lang gỗ từ dưới lên cao đều toát lên một vẻ vô cùng xa xỉ, sang trọng.
Gã gia nhân đã xếp cho hai vị đại gia một bàn gần sát sân khấu chính đặt giữa hai dải thang gỗ nối lên hành lang trên, một sân khấu bằng gỗ rất rộng dựng trên một mặt hồ nhân tạo có đường dẫn từ dưới lên trông vô cùng phong lưu, tinh tế.