Người phụ nữ nghi hoặc nhìn cô. Cô vội giới thiệu nhưng cô chỉ đề cập tới bà Châm, bạn cũ của bà chứ không hề nhắc đến chuyện cô tìm hiểu chuyện chị củ bà. Người phụ nữ nghe thấy tên Châm, khuôn mặt liền dãn ra, không còn vẻ nghi hoặc nữa mà thay vào đó là sự vui mừng:
- Cô là cháu của Châm sao? Sức khỏe của Châm sao rồi?
Bà Kỷ hỏi rất nhiều, tới nỗi khiến cô choáng váng không nghĩ ngợi được gì. Bà Kỷ liền dừng lại, mời cô vào nhà.
Rót cho cô một tách trà, bà liền nói:
- Lâu lắm rồi tôi không nghe tin tức gì về cô ấy. Haiz, qua bốn mấy năm trôi qua rồi sao?
Cô để bà Kỷ nhớ lại nhiều kỉ niệm khi còn là một cô bé với một gia đình êm ấm, mọi người yêu thương hòa thuận với nhau. Nhưng khi cô hỏi tới chuyện của chị bà - Mạc Di thì bà kích động:
- Năm ấy đám người đó hùa nhau nói chị tôi thiếu hơi đàn ông, cha tôi cũng vì thể diện mà đánh chị ấy rất nhiều.
Còn cả kẻ tự xưng là thầy lang kia nữa. Chị tôi mất rồi, hắn còn mặt dày đến chữa tiếp cho cha tôi. Con trai đâu chẳng thấy, chỉ thấy cha tôi ngày một yếu đi...
- Cả mẹ tôi nữa, cha mẹ tôi đều ái ngại, vì nể hắn mà tin hắn răm rắp. Cho dù... Cho dù hắn là lí do chị tôi uất quá mà tự vẫn. Họ đều muốn con trai đến phát điên rồi.
Bà Kỷ dừng lại thở mạnh, chỉ tay vào gian ngủ trong nhà. Ở đó, có một thân hình gầy gò đang khó khăn nằm trên chiếc giường nhỏ. Cô ý thức được, người đang nằm trên chiếc giường đó là mẹ của Mạc Di. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ của bà:
- Di Di à, Di Di. Cha mẹ xin lỗi con, cha mẹ có lỗi với con nhiều lắm. Kìa, sao con không nói gì với mẹ thế, con.
Mẹ Mạc Di vừa nói vừa khóc, nghe rất thê lương. Mạc Kỷ nói tiếp:
- Tôi và mẹ cũng chỉ có hai cái miệng, cũng không thể nào giải oan cho chị được. Sau khi cha tôi mất, tôi và mẹ bỏ cái xứ thị phi ấy mà đi.
Bà càng nhớ lại, khóe mắt càng ướt nhòe. Một gia đình ấm êm cuối cùng lại trở thành như vậy. bà nói thêm:
Chị tôi thích thêu thùa, thường ở trong căn nhà nhỏ gần nhà tôi thêu lên những tấm lụa đẹp. Năm ấy có người nói nhìn thấy thầy Hung bán thân chạy ra từ căn nhà ấy. Khi các lão trong bản hỏi tội, chị tôi khóc nói thầy Hung xâm hại chị. Bên phía thầy Hung thì lại nói khác, nói chị tôi câu dẫn thầy Hung, còn tặng vật định tìnhVật định tình? Cháu chưa nghe đến thứ này trong những câu chuyện trước đâyĐó là chiếc khăn thêu độc nhất của chị tôi. Trong làng ngày ấy không ai có thể may các đường nét hoa văn bằng tay nghề của chị tôi cả... Ngày xét xử, thầy Hung lấy ra chiếc khăn thêu ấy từ trong một chiếc hộp khiến tất cả chúng tôi đều bàng hoàng. Mà chiếc khăn thêu ấy chị tôi mới bị mất cách đây không lâuTại sao chiếc khăn ấy lại trong tay thầy Hung được? - Cô vừa uống một ngụm nước vừa thắc mắc.Bà nhìn cô nói tiếp:
- Không ai biết tại sao chiếc khăn thêu ấy lại ở chỗ thầy Hung cả. Chị tôi có nói mới làm mất nó cũng chẳng ai tin.
Có chiếc khăn ấy trong tay, dù các bô lão cũng để tâm việc chị tôi làm mất nó thì người trong bản tin tưởng thẩy
Hung hơn...
- Ổi người chị đáng thương của em...
Bà Kỷ đưa tay lên lén lau một giọt nước mắt. Bao nhiêu năm nay bà vẫn nhớ về người chị xấu số của mình. Cha bà đã nói trong lúc lâm chung rằng không nên tin những lời đồn đoán về chị, từ đó đến giờ bà vẫn canh cánh trong lòng sự thật của câu chuyện năm đó. Nhưng mẹ bà ngày một già yếu, bà chẳng còn tâm sức, thời gian đâu mà tìm hiểu sự thật. Bà tin chị của mình nhưng chẳng thể giải oan cho chị ấy.
Người mẹ của bà thì ngày đêm sống trong rằn vặt vì sự ích kỉ của người lớn. Sự thiên vị của vợ chồng bà trước đây. Nếu hai người yên phận sống hạnh phúc cùng hai cô con gái ngoan hiền thì chẳng thế sảy ra cơ sự như thế này. Tố ấm nhỏ của họ đã không trở nên hiu quanh, đau thương.
Cô đứng dậy bắt tay bà Kỷ, an ủi bà. Đồng thời cô ngỏ ý muốn điều tra giúp bà về câu chuyện năm đó, giải oan cho chị của bà. Bà ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cô:
- Cháu muốn giúp gia đình ta sao, nhưng làm vậy cháu được gì, chuyện xảy ra cũng quá lâu rồi, không biết còn ai nhớ đến nó không.
Cô cười, ôm bà vào lòng:
- Bà yên tâm, cháu giúp gia đình bà cũng là đang giúp cháu, giúp người thân của cháu. Còn về chuyện thời gian thì chẳng phải vẫn còn bà Châm nhớ đến bà sao? Chắc chắn sẽ tìm được manh mối giải oan cho chị của bà.
Mạc Kỷ nghe vậy ôm cô thật chặt, khuôn mặt đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mới cười lên thật rạng rỡ