Mộng Sinh Giới

Chương 106: Dấu Vết



Chương 105: Dấu Vết

Trong khoảnh khắc tưởng chừng mọi thứ đã nằm gọn trong tầm kiểm soát của Tsukuyomi, từ dưới chân ả, một biến cố bất ngờ xảy ra. Cơ thể tưởng chừng hôn mê của Băng Tử Huyên bất chợt động đậy. Đôi mắt hắn mở bừng, ánh nhìn tỉnh táo và sắc lạnh, như thể hắn đã theo dõi mọi chuyện từ nãy đến giờ.

Hóa ra, từ khi được đưa ra khỏi cỗ quan tài, hắn đã dần tỉnh lại. Tuy nhiên, trong tình huống nguy hiểm và sự uy h·iếp của nữ nhân quyền lực trước mặt, Băng Tử Huyên biết rõ rằng chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể khiến hắn m·ất m·ạng ngay lập tức. Hắn giả vờ bất động, chờ cơ hội thích hợp để hành động.

Giờ đây, khi thấy Tsukuyomi đang bị luồng sáng từ chiếc chuông đồng làm mất tập trung, hắn không chần chừ thêm nữa. Bằng một động tác nhanh như chớp, hắn rút ra từ trong áo một lá bùa vàng kim sáng rực, thứ mà Kira đã từng đưa cho hắn để phòng thân. Lá bùa phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt của hắn, đó chính là hy vọng duy nhất lúc này.

Hắn kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, môi mấp máy niệm chú ngữ mà Kira đã dạy từ trước. Trong đầu hắn thoáng hiện lại hình ảnh của Kira, khi cô trao lá bùa này cho hắn, đôi mắt nghiêm nghị nhắc nhở:

“Dù có khinh địch thế nào cũng phải giữ bên mình. Đến lúc cần, nó sẽ cứu mạng ngài.”

Khi ấy, hắn còn cười trừ, nửa đùa nửa thật:

“Thứ này thực sự cần thiết sao? Chẳng lẽ tôi yếu đuối đến mức đó à?”

Nhưng giờ đây, hắn nhận ra, những lời của Kira không chỉ là dự đoán, mà là sự phòng bị cực kỳ sâu sắc.

Tsukuyomi đứng phía trước lập tức nhận ra điều không ổn. Đôi mắt đỏ sậm của ả lóe lên tia cảnh giác. Ngay khi Băng Tử Huyên bắt đầu niệm chú, ả lập tức lao đến với tốc độ như bóng ma, định giật lấy lá bùa khỏi tay hắn. Nhưng đã quá muộn!

Vừa lúc Tsukuyomi định tiếp cận, Băng Tử Huyên siết chặt lá bùa, niệm xong câu cuối cùng của chú ngữ. Lá bùa bỗng phát sáng rực rỡ, như mặt trời nhỏ bừng cháy giữa căn phòng rộng lớn.

“ẦM!”



Một luồng kình lực khổng lồ bùng nổ, đẩy Tsukuyomi bật lùi lại. Cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến ả phải lùi vài bước, ánh mắt chứa đựng vẻ kinh ngạc xen lẫn tức giận.

“Thứ gì đây...!?” Ả thầm nghĩ, trong lòng dấy lên cảm giác nguy hiểm.

Lá bùa trong tay Băng Tử Huyên tan thành tro bụi, nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa dừng lại. Từ trung tâm nơi hắn đứng, hàng loạt vòng ấn giới phức tạp mở ra, từng vòng nối tiếp nhau, chồng chéo như những tầng kết giới thần thánh. Ánh sáng từ các vòng ấn tỏa ra chói lòa, bắn thẳng lên trần, rồi vụt nổ thành vô số tia sáng nhỏ, như những ngôi sao băng rực rỡ tỏa đi khắp bầu trời.

Các tia sáng ấy không chỉ là hiện tượng, mà còn là tín hiệu. Từng đạo ánh sáng v·út qua, để lại trên không trung những hoa văn cổ xưa huyền bí, tựa như lời kêu gọi truyền đi khắp nơi. Khung cảnh ấy, giữa một ngày đông, ánh sáng tựa sao băng ấy khiến căn phòng cổ kính ngập tràn trong luồng sáng kỳ ảo, đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng với Tsukuyomi, đó không phải vẻ đẹp, mà là mối đe dọa đáng sợ.

Ả đứng lại, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Băng Tử Huyên vẫn đang đứng vững dưới tâm điểm của luồng sáng. Một cảm giác bất lực thoáng qua, nhưng ngay lập tức bị ả kìm nén lại.

“Ngươi... ấy vậy mà vẫn có thể tỉnh dậy?” Ả nghiến răng, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Băng Tử Huyên, sau khi kích hoạt lá bùa và phát tín hiệu cầu cứu, cơ thể liền rơi vào trạng thái mệt mỏi. Hắn ngồi phịch xuống sàn, tay ôm lấy cổ, nơi vẫn còn lưu lại cảm giác đau rát từ vết cắn của nữ nhân kia. Mỗi nhịp thở của hắn như một sự gắng gượng, hơi thở yếu ớt tựa như sắp đứt quãng, sắc mặt trắng bệch, thiếu sức sống. Hắn ngước mắt nhìn nữ nhân trước mặt, giọng nói khàn khàn và hổn hển:

“Cô… là ai? Sao lại nhắm đến ta? Ta với cô… chẳng phải không thù không oán hay sao…?”

Hắn vừa dứt lời, giọng nói đầy mệt nhọc như cào vào không gian tĩnh lặng, thì nữ nhân kia đã mỉm cười lạnh lùng. Ả nâng nhẹ tẩu thuốc trên tay, nhả một làn khói mỏng trước khi đáp, ánh mắt ẩn chứa vẻ bí hiểm:

“Ta đâu nhất thiết chỉ tìm kẻ đắc tội với mình mới ra tay. Nhưng, lý do ta bắt ngươi…” Ả khẽ dừng lại, đôi mắt lóe lên tia sắc bén, “…cũng không nhất thiết phải giải thích với ngươi.”



Băng Tử Huyên nghe vậy, lòng dâng lên một nỗi bất an tột độ. Hắn cố nén cảm giác yếu ớt, cố kéo dài thời gian để người nhận tín hiệu đến kịp. Nhưng Tsukuyomi, vốn là một nữ nhân không hề tầm thường, chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra ý đồ của hắn. Ả bật cười khẽ, giọng nói mang theo chút mỉa mai:

“Hóa ra ngươi đang câu giờ. Đáng tiếc, tín hiệu đó có lẽ sẽ dẫn người đến đây, nhưng…” Ả bước vài bước tới gần chiếc quan tài, tay khẽ đưa ra, một luồng sức mạnh bao quanh cơ thể của Băng Tử Huyên, “…đến khi họ đến, ngươi cũng chẳng thể làm được gì.”

Dứt lời, Tsukuyomi lập tức vận dụng Thuật Khí. Một luồng lực hút mạnh mẽ bao lấy cơ thể của Băng Tử Huyên, kéo hắn từ dưới sàn lên giữa không trung. Hắn vùng vẫy yếu ớt, nhưng cơ thể đã bị kiệt sức sau khi mất máu, không thể chống lại nổi. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn bị đưa lại vào chiếc quan tài lớn.

Tsukuyomi không chút do dự. Bàn tay trắng nõn của ả khẽ động, cỗ quan tài phát ra tiếng "két" nặng nề, nắp quan tài lập tức đóng chặt lại. Những đường hoa văn phức tạp trên bề mặt quan tài lóe lên ánh sáng mờ nhạt, tựa như ấn chú đã được tái kích hoạt.

Xong việc, ả thu hồi ánh mắt khỏi chiếc quan tài, đôi tay thon dài lại nhẹ nhàng nâng tẩu thuốc từ dưới lên. Ánh lửa đỏ từ đầu tẩu lập lòe trong bóng sáng của căn phòng, ả chậm rãi đưa lên môi, hút lấy một hơi dài. Làn khói trắng từ đôi môi đỏ mọng khẽ tỏa ra, mùi hương thảo mộc đậm chất mê hoặc lan tỏa khắp không gian.

Làn khói dần dần không tan biến, mà kết tụ lại trước mặt ả. Chúng xoay tròn, biến hóa, từng chút từng chút một, tạo thành hình dáng của một cánh cổng Torii khổng lồ, với những đường nét kỳ lạ và huyền bí. Ánh sáng đỏ nhạt tỏa ra từ cánh cổng, tạo nên một bầu không khí kỳ dị và trang nghiêm.

Tsukuyomi đứng trước cánh cổng vừa hình thành, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn chiếc quan tài phía sau. Một tay khẽ phất, chiếc quan tài lập tức bị cuốn theo, bay lơ lửng trong không trung, lặng lẽ tiến về phía cánh cổng.

Ả bước đi nhẹ nhàng, tà áo kimono đen tuyền thêu họa tiết phượng hoàng đỏ rực như b·ốc c·háy khẽ lay động theo từng bước chân. Khi đến trước cánh cổng Torii, ả dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía căn phòng một lần cuối, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh.

Rồi, không chút do dự, Tsukuyomi bước qua cánh cổng. Ngay khi ả biến mất bên kia, chiếc quan tài chứa Băng Tử Huyên cũng theo đó mà biến mất, để lại một không gian trống rỗng.

Cánh cổng Torii từ từ tan biến, làn khói trắng cuối cùng tản mát, trả lại căn phòng sự im lặng tuyệt đối. Bóng dáng của Tsukuyomi và Băng Tử Huyên, giờ đây, đã biến mất hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Phía dưới bầu trời đêm Tokyo, từng vệt sáng vụt qua tựa như những ngôi sao băng chạm khẽ vào màn trời tối thẫm, khiến mọi ánh mắt của cư dân thành phố đều ngẩng lên nhìn. Một số người trầm trồ vì vẻ đẹp của hiện tượng hiếm hoi này, trong khi những người khác thì chỉ khẽ nhíu mày vì sự bất thường mà họ chẳng thể giải thích.

Trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời, Kira đứng yên lặng quan sát những vệt sáng ấy. Đôi mắt sắc bén của cô lóe lên ánh sáng lấp lánh trong màn đêm, phản chiếu sự hy vọng hiếm hoi giữa nỗi lo âu dồn nén. Khi nhận ra tín hiệu này không phải ngẫu nhiên, khóe môi cô khẽ nhếch lên nụ cười mừng rỡ.



“Đây là…!” Kira khẽ thầm thì, giọng nói đầy vẻ kiên định.

Không chần chừ thêm giây nào, cô bất ngờ lao xuống từ tòa nhà cao tầng. Bóng dáng của cô trong bộ đồ đen tuyền hòa lẫn vào màn đêm, như một cái bóng thoáng qua giữa những ánh đèn neon rực rỡ của thành phố. Trong tích tắc, cô biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, chỉ để lại một cơn gió mạnh lướt qua, làm lay động những lá cờ quảng cáo bên dưới.

Ở khắp các ngóc ngách của Tokyo, những thành viên của **Băng Sát** cũng nhận ra tín hiệu kỳ lạ này. Dưới sự chỉ đạo của Kira, họ đã tỏa ra khắp thành phố, không bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Khi ánh sáng đặc trưng ấy hiện lên bầu trời, từng người đều hiểu đây chính là phương hướng mà họ phải theo. Không hề do dự, họ lập tức chuyển hướng, lao đi như những cơn gió lạnh thoảng qua, chỉ để lại bóng lưng mờ ảo giữa những con phố sáng đèn.

---

**Cùng lúc đó, tại một quán ramen nhỏ nằm nép mình ở rìa đường phố…**

Nữ nhân khiển rối ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ thấp. Ả khoác trên mình chiếc áo choàng sẫm màu đã sờn đi phần nào sau cả ngày dài mệt mỏi. Hơi nước từ bát mì ramen bốc lên, quấn quanh gương mặt ả, làm mờ đi ánh mắt sắc bén mà ít ai nhận ra dưới vẻ ngoài bình dị này.

Ả cúi người, nhẹ nhàng gắp một miếng ramen lên, thưởng thức hương vị nóng hổi trong miệng. Đây là lần đầu tiên ả dừng lại nghỉ ngơi sau một ngày dài truy tìm tung tích của Băng Tử Huyên, nhưng cũng chỉ là vì cơn đói không thể kìm nén. Vừa gắp đến miếng thứ hai, ánh mắt của ả đột ngột dừng lại giữa không trung.

Bàn tay cầm đũa khựng lại, ánh mắt sắc bén lóe lên tia sáng nguy hiểm. Một luồng cảm giác quen thuộc chợt lóe lên trong tâm trí ả, như thể tinh huyết mà ả để lại trong cơ thể Băng Tử Huyên vừa khuấy động. Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đó đã là đủ.

Ả buông tay, ánh nhìn lạnh lùng thoáng qua bát ramen trước mặt. Không nói một lời, tay ả khẽ nâng lên che ngang miệng, một động tác đầy vẻ bí ẩn và điềm nhiên. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của nữ nhân khiển rối tan biến khỏi chiếc ghế gỗ, như thể ả chưa từng ngồi ở đó.

Hai chiếc đũa đang dang dở trên không trung lập tức rơi xuống, v·a c·hạm nhẹ nhàng vào bát mì, phát ra âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Những thực khách xung quanh, chủ quán, và cả nhân viên, tất cả đều đứng sững lại.

Bất giác, cả quán ramen chìm vào bầu không khí kinh ngạc và hoang mang. Người ta thì thầm với nhau, ánh mắt không ngừng nhìn về phía chiếc ghế trống nơi ả vừa ngồi. Duy chỉ có một dấu hiệu còn sót lại chứng minh sự tồn tại của ả: một tờ tiền yên Nhật từ từ đáp xuống bàn, nằm ngay ngắn như thể được đặt từ trước.

Chủ quán ngơ ngác, ánh mắt bối rối nhìn tờ tiền và bát mì còn đang b·ốc k·hói. Nhưng ông không có thời gian để đặt câu hỏi, bởi trong lòng ông bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả, như thể vừa chứng kiến điều gì đó không thuộc về thế giới này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.