Mộng Sinh Giới

Chương 130: Điểm Họa Rơi Xuống



Chương 129 : Điểm Họa Rơi Xuống

Băng Tử Huyên sau trận chiến khốc liệt vẫn đứng trầm mặc trong căn phòng, từng hơi thở dồn dập chậm rãi lấy lại sự ổn định. Tuy bề ngoài hắn không có vẻ gì là tổn thương nghiêm trọng, nhưng cơ thể lại không ngừng truyền tới những cơn đau âm ỉ từ những v·ết t·hương khắp người. Hắn thầm nghĩ:

"Nếu trận đấu kéo dài thêm chút nữa, e rằng bản thân sẽ không thể trụ vững."

Băng Tử Huyên cởi lớp áo ngoài, để lộ thân hình trắng mịn có phần giống với nữ, có phần gầy gò nhưng vẫn hiện lên những đường cơ bắp săn chắc. Lớp da vốn láng mịn giờ đây rải rác những vết chém sượt qua, máu khô lấm tấm khắp nơi. Hắn cúi đầu nhìn những v·ết t·hương, hơi nhíu mày khi nhận ra tình trạng của chúng:

"Thương tích nông, nhưng dàn trải khắp cơ thể. Nếu không xử lý sớm, e là sẽ phiền toái."

Đang định xoay người đi tìm vật dụng để xử lý v·ết t·hương, Băng Tử Huyên đột nhiên nhận ra điều kỳ lạ. Các v·ết t·hương ban đầu vẫn còn rướm máu, giờ đây lại đang khép miệng với tốc độ đáng kinh ngạc. Hắn nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự khó hiểu, cúi người kiểm tra kỹ lưỡng:

"Tại sao... quá trình phục hồi lại nhanh đến mức này? Trước kia tuyệt đối không thể như vậy..."

Hắn trầm tư trong giây lát, rồi thở dài, khẽ kéo lại áo, che đi những v·ết t·hương vừa khép miệng. Tuy vẫn cảm thấy cơ thể còn chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng, tình trạng của hắn đã ổn định hơn rất nhiều.

Hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng, tất cả đều đã bị tàn phá nặng nề, mọi vật dụng đều không thể sử dụng. Không còn lựa chọn nào khác, hắn đành bước tới cửa, định ra ngoài nhờ sự trợ giúp.

Nhưng đúng lúc chỉ còn cách cửa ba bước chân, Băng Tử Huyên đột nhiên cảm nhận được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của mình từ phía sau.

Phản xạ bản năng lập tức kích hoạt, hắn ngay lập tức bật mạnh về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với đối phương. Thanh kiếm lúc này đã sẵn sàng trong tay, đôi mắt sắc lạnh quét nhanh qua bóng dáng vừa xuất hiện.



"Ai?!" – Hắn cất tiếng, giọng đầy cảnh giác.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, Băng Tử Huyên bất giác khựng lại. Trước mặt hắn, không phải ai khác mà chính là Akane. Cô đang đứng đó, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mịt, đôi môi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ như hơi thở vang lên:

"Saito-sensei... Là em..."

Ánh mắt hắn liếc nhanh về phía chiếc chuông nhỏ trong người – thứ vốn sẽ rung lên để báo hiệu sát ý hoặc nguy hiểm – nhưng nó hoàn toàn im lặng. Điều này chứng tỏ Akane không có bất kỳ ác ý nào với hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng vẫn không giấu được sự cảnh giác:

"Akane... Sao em lại ở đây? Em vào bằng cách nào?"

Băng Tử Huyên cảm thấy một luồng áp lực kỳ lạ từ Akane ngay khi ánh mắt cô dừng lại trên người hắn. Không còn là ánh mắt ngây thơ và đáng yêu thường thấy, giờ đây ánh mắt ấy sắc bén, sâu thẳm, mang theo một thứ khí thế vô hình khiến không gian xung quanh như ngưng đọng.

Băng Tử Huyên siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn giữ thái độ cảnh giác, khẽ hỏi, giọng trầm thấp:

"Akane... em rốt cuộc là ai?''

Akane đứng trước hắn, đôi mắt đen như màn đêm phản chiếu chút buồn bã nhưng kiên định. Cô đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, như muốn xoa dịu sự căng thẳng của hắn:



"Saito-sensei, em sẽ giải thích sau. Nhưng điều duy nhất thầy cần biết bây giờ là thầy đang trở thành con mồi. Kẻ đứng sau tất cả chuyện này... em cũng chưa rõ, nhưng chúng vẫn chưa dừng lại đâu!"

Băng Tử Huyên nghe xong, vẻ mặt thoáng trầm tư, như thể đang xâu chuỗi những sự kiện vừa xảy ra. Hắn hạ thấp giọng, vẫn không rời mắt khỏi Akane:

"Vậy ra... người vừa cứu ta là em sao?"

Akane im lặng vài giây, ánh mắt lảng đi nơi khác, như đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng rồi cô khẽ gật đầu, không hề giấu diếm. Băng Tử Huyên thoáng sững sờ, không phải vì cô thừa nhận, mà vì sự hiện diện của Akane bây giờ hoàn toàn khác xa những gì hắn từng biết về cô.

Đúng lúc đó, từ trên mái phòng, những tiếng động lạch cạch vang lên, như tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí đang tiến gần. Akane lập tức quay phắt về phía âm thanh, mắt cô híp lại, bàn tay đưa lên một cách tự nhiên, hai tấm hình nhân giấy mỏng manh xuất hiện giữa những ngón tay nhỏ nhắn.

Băng Tử Huyên cau mày, lùi lại một bước, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh. "Em định làm gì?" Hắn khẽ hỏi.

Akane không trả lời, đôi môi cô khẽ mấp máy niệm một chuỗi chú ngữ ngắn. Chỉ trong chớp mắt, hai hình nhân giấy tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, rồi bỗng dưng biến đổi thành hai bản thể sống động: một là Băng Tử Huyên, và một là chính Akane.

Hai bản thể đứng sừng sững giữa căn phòng, đôi mắt vô hồn ban đầu chợt sáng rực lên, rồi bắt đầu cử động một cách tự nhiên như người thật. Chúng bước đi với sự sống động đến mức khó phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Akane xoay qua nhìn Băng Tử Huyên, giọng cô trầm xuống, sắc mặt trở nên nghiêm nghị:

"Thầy đứng yên ở đây. Đừng đi đâu cả. Em sẽ đánh lạc hướng bọn chúng."



"Đánh lạc hướng?" Băng Tử Huyên nhíu mày, chưa kịp hỏi thêm thì đã thấy hai hình nhân kia quay người, mở cửa phòng, lao ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp, như thể đang chạy trốn.

Chưa đầy vài giây, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Đá·m s·át thủ xung quanh, b·ị đ·ánh lừa bởi những hình nhân, lập tức bức tốc truy đuổi. Akane quay lại, khẽ hít một hơi, như vừa dồn toàn bộ sự tập trung vào việc điều khiển chúng.

"Bọn chúng sẽ không quay lại đây trong thời gian ngắn. Chúng ta cần tận dụng cơ hội này." Cô quay sang Băng Tử Huyên, ánh mắt đầy sự bình tĩnh nhưng không kém phần khẩn trương.

Trong màn đêm tĩnh mịch, những bóng đen lao v·út như những cơn gió quỷ dị, bá·m s·át theo hai hình nhân mà Akane tạo ra. Tốc độ của chúng thật kinh hoàng, từng bước chân dường như chẳng hề chạm đất. Một trong số đó, có vẻ là thủ lĩnh, đôi mắt sắc lạnh lóe lên một tia nghi hoặc. Không thể tin rằng hai mục tiêu lại dễ dàng để lại dấu vết rõ ràng như vậy. Gã lướt nhanh tới, thanh kiếm trên tay ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, nhằm thẳng hình nhân mang hình dáng Băng Tử Huyên mà chém xuống.

"Xoẹt!" Âm thanh cắt qua không khí vang lên rõ ràng trong màn đêm. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua mục tiêu một cách gọn gàng. Nhưng thay vì máu, chỉ có những mảnh giấy vụn tơi tả rơi xuống, lấp lánh dưới ánh trăng mờ nhạt.

"Hình nhân giấy...!" Gã lẩm bẩm trong sự kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy sát khí nhưng không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Hình nhân mang dáng dấp Akane cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Nó trở lại với hình dạng mỏng manh nguyên thủy của mình, lơ lửng trong không trung trước khi rơi xuống đất, tan tác thành những mảnh nhỏ.

"Chúng ta bị lừa rồi!" Gã thủ lĩnh nghiến răng ken két, cảm giác nhục nhã lan tỏa khắp cơ thể. "Không ngờ hắn lại có thể sử dụng loại thuật này... Đúng là vượt ngoài dự đoán!"

Gã hất mạnh tay ra hiệu cho bốn tên còn lại. "Quay lại vị trí ban đầu, nhanh lên! Bọn chúng chắc chắn chưa chạy xa."

Những sát thủ lập tức thu người lại, nhanh chóng lao ngược về hướng căn phòng mà họ vừa rời đi. Nhưng khi quay lại, cả căn phòng đã trống rỗng. Từng dấu vết cũng đã bị xóa sạch, như thể hai người chưa từng hiện diện ở đó.

Tên thủ lĩnh quét ánh mắt đầy căm phẫn qua căn phòng trống rỗng, tay nắm chặt chuôi kiếm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. "Khốn kiếp! Lũ chuột nhắt này vậy mà dám qua mặt chúng ta..."

Một trong những tên sát thủ đứng phía sau lên tiếng, giọng nói khàn đục. "Giờ phải làm sao? Chúng đã có một khoảng cách an toàn."

"An toàn sao?" Tên thủ lĩnh nhếch môi cười lạnh. "Chúng không thể thoát được. Chúng ta đã đánh dấu khu vực này. Ngay cả khi chạy đi đâu, bọn chúng cũng sẽ rơi vào lưới mà thôi. Đi, chia ra tìm kiếm! Không để chúng thoát được sống sót."

Bốn bóng đen nhanh chóng phân tán, từng người v·út đi như những con chim săn mồi. Bóng dáng của chúng hòa lẫn với bóng tối, để lại căn phòng lạnh lẽo với không gian đổ nát và sự tĩnh lặng đầy c·hết chóc.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.