Mộng Sinh Giới

Chương 136: Người Thừa



Chương 135: Người Thừa

Trời tối dần, bầu không khí vùng ngoại ô chìm vào sự tĩnh lặng đặc trưng của một vùng quê Nhật Bản. Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ căn nhà nhỏ hắt ra ngoài, tạo nên một khung cảnh bình dị giữa bóng đêm lạnh lẽo tháng mười hai.

Bên trong ngôi nhà, không khí sinh hoạt buổi tối diễn ra như thường nhật.

Ở phòng khách, người bố nuôi của Haruka—một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi, dáng người tầm thước và có phần hơi gầy—đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ. Ông mặc bộ đồ công sở giản dị với áo sơ mi trắng và quần âu, kính gọng mỏng ánh lên dưới ánh đèn. Trên gương mặt ông hiện lên nét lạnh lùng, pha chút mệt mỏi, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình TV trước mặt. Chiếc TV đang phát chương trình tin tức buổi tối, giọng phát thanh viên đều đều xen lẫn tiếng nhạc dạo quen thuộc của đài truyền hình. Đôi lúc, ông khẽ gật gù hay nhíu mày trước những bản tin thời sự về chính trị và kinh tế.

Trên sàn phòng khách, cậu bé trai khoảng 8-9 tuổi—em trai nuôi của Haruka—đang ngồi khoanh chân, bận rộn với đống đồ chơi đắt tiền. Những mô hình robot bóng loáng, xe điều khiển từ xa, và các nhân vật hoạt hình nổi tiếng được xếp ngổn ngang trước mặt cậu. Cậu bé vừa nghịch xe điều khiển, vừa cười khúc khích mỗi khi chiếc xe va phải chân ghế hoặc tường. Tiếng động cơ nhỏ của xe điều khiển xen lẫn tiếng cười trong trẻo khiến căn nhà có thêm phần sinh khí.

Trong gian bếp phía bên kia tấm rèm ngăn, người mẹ nuôi—một người phụ nữ khoảng 45 tuổi, dáng người gầy guộc nhưng nhanh nhẹn—đang tất bật chuẩn bị bữa tối. Bà mặc một chiếc tạp dề màu be đã hơi bạc màu, tóc búi gọn sau gáy. Chiếc bếp ga cũ đang sôi sùng sục với nồi canh miso, trong khi trên bàn bếp, bà cẩn thận bày biện từng miếng cá thu nướng lên đĩa sứ trắng có hoa văn xanh. Hơi nóng từ bếp phả vào mặt khiến trán bà lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt bà tỏ ra hết sức tập trung. Thỉnh thoảng, bà lại quay đầu gọi vọng ra ngoài:

"Rin! Tắt bớt đồ chơi đi! Mẹ đã bảo không được làm ồn trong lúc ăn tối mà!"

Cậu bé chỉ đáp lại một tiếng "Dạ!" chiếu lệ, nhưng không ngừng tay. Người cha nghe vậy liếc mắt qua một chút, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục xem TV.

Trên bàn ăn bằng gỗ nhỏ đặt giữa gian bếp và phòng khách, chiếc khăn trải bàn đã cũ được là phẳng, bên trên sắp sẵn bát đũa. Một chiếc đèn trần tỏa ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên những chiếc bát gốm Nhật Bản, đĩa cơm trắng nghi ngút khói, và các món ăn đang dần được dọn ra. Không khí tỏa ra hơi ấm, nhưng lại có gì đó khô khan và máy móc, không giống một gia đình hạnh phúc.

Haruka ngồi lặng lẽ ở góc nhà gần cửa sổ, trên chiếc ghế thấp kê sát tường. Cô không được giao nhiệm vụ gì, chỉ ngồi đó, đôi bàn tay mảnh khảnh đặt lên đầu gối, đầu hơi cúi xuống. Trong ánh sáng yếu ớt, gương mặt cô vẫn hiện lên vẻ bình thản đến lạ. Mặc dù xung quanh tràn ngập âm thanh sinh hoạt, nhưng dường như cô lại tách biệt khỏi bầu không khí ấy.

Ngoài trời, gió lạnh tháng mười hai luồn qua những khe cửa. Tiếng cây cối xào xạc như một bản nhạc nền lặng lẽ cho cuộc sống tẻ nhạt trong ngôi nhà nhỏ ấy.

Căn phòng khách vốn yên tĩnh, chỉ có âm thanh đều đều từ chương trình tin tức trên TV, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí.

Người bố nuôi của Haruka—ông Hiroshi—đang ngồi trên chiếc ghế sofa, tay cầm ly trà nóng. Nghe thấy tiếng chuông, ông ta thoáng nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu. Ông nhìn màn hình điện thoại, định nhấn nút từ chối, nhưng vừa liếc thấy tên người gọi, đôi mắt ông lập tức tối lại, biểu cảm căng thẳng. Cái tên trên màn hình chính là "Yamamoto-sama," cấp trên cũ của ông, cũng là người đã ra lệnh điều chuyển ông về vùng quê hẻo lánh này hai năm trước.

"Thật phiền phức," ông Hiroshi lẩm bẩm trong họng, nhưng không dám để tiếng than đó vượt qua đôi môi mím chặt. Trong lòng ông dâng lên cảm giác oán hận bị đè nén từ lâu. Ký ức về ngày nhận lệnh điều chuyển vẫn như lưỡi dao găm sâu trong lòng ông: từ một công việc ổn định ở Tokyo, nơi đầy đủ tiện nghi, ông bị buộc phải rời xa tất cả, chuyển về vùng quê nghèo nàn này.

Thế nhưng, thực tế là ông không có lựa chọn nào khác. Nếu không bắt máy, điều đó đồng nghĩa với việc có nguy cơ mất việc, mà với ông, gia đình này không thể tồn tại nếu không có nguồn thu nhập chính từ công việc của ông.

Hít một hơi dài để ổn định cảm xúc, ông Hiroshi cầm điện thoại lên và nhấn nút trả lời. Vẻ mặt khó chịu của ông ngay lập tức biến mất, thay thế bằng một nụ cười nịnh nọt hoàn hảo. **Giọng nói của ông vang lên nhẹ nhàng, lễ độ, nhưng hơi quá mức:

"Moshi moshi, Hiroshi đây ạ! Vâng, chào Yamamoto-sama! Ngài gọi có chuyện gì ạ?"

Bên kia đường dây, giọng nói uy nghiêm và có phần kiêu ngạo của ông Yamamoto cất lên. **Ông Hiroshi nghe từng lời với thái độ cực kỳ cẩn trọng, liên tục đáp lại:

"Vâng, vâng, đúng vậy ạ... Tôi hiểu rồi... Ngài nói rất đúng, Yamamoto-sama..."



Dù là đang nói chuyện điện thoại, nhưng từng lời ông nói đều toát lên sự phục tùng và cam chịu của một cấp dưới. Nhưng trong lòng ông Hiroshi, từng câu nói như một mũi kim châm vào lòng tự trọng, khiến ông cảm thấy ngột ngạt và bực bội hơn bao giờ hết.

Thế rồi, giữa cuộc đối thoại, ông nghe được một câu nói khiến toàn bộ sự chú ý của ông bừng lên:

"Hiroshi-kun, có một vị trí ở Tokyo đang cần người, và tôi nghĩ anh phù hợp. Tôi đã đề xuất tên anh rồi."**

Cả người ông Hiroshi khựng lại, đôi mắt mở lớn, vẻ mặt thoáng kinh ngạc. Sau vài giây ngỡ ngàng, môi ông nở một nụ cười thật sự—không còn là vẻ nịnh nọt giả tạo nữa, mà là niềm vui sướng trào dâng từ tận đáy lòng.

"Thật vậy sao, Yamamoto-sama?! Tôi... tôi thực sự có thể trở về Tokyo làm việc sao?!"

Giọng ông trở nên rạng rỡ, gần như run rẩy vì xúc động. Từng câu cảm ơn liên tục được tuôn ra từ miệng ông:

"Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài rất nhiều, Yamamoto-sama! Tôi thật sự biết ơn vì sự tin tưởng của ngài!"

Khuôn mặt ông Hiroshi lúc này tràn đầy sự phấn khích. Hai năm sống ở vùng quê nghèo nàn, chịu đựng sự bất mãn và thất vọng, cuối cùng đã có tia hy vọng thắp lên trong lòng ông. Việc được quay lại Tokyo đồng nghĩa với việc gia đình ông sẽ có một cuộc sống thoải mái hơn, và quan trọng hơn hết, ông sẽ thoát khỏi nơi mà ông coi là "mồ chôn sự nghiệp" này.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, ông Hiroshi đặt điện thoại xuống bàn, không giấu nổi nụ cười mãn nguyện. Ông tháo kính ra, xoa xoa sống mũi, rồi ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi trong cuộc đời đầy gian truân của mình. Tiếng cười khúc khích của đứa bé trên sàn và mùi thơm của thức ăn từ bếp dường như cũng trở nên dễ chịu hơn trong giây phút đó.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều năm, ông Hiroshi cảm thấy cuộc đời mình lại có một chút hy vọng.

Căn nhà vốn yên tĩnh dưới ánh sáng nhạt nhòa của bóng đèn giờ đây trở nên rộn ràng hẳn khi ông Hiroshi đặt điện thoại xuống bàn.

Ông ngả người vào ghế sofa, tháo kính ra lau vội, rồi đột nhiên bật cười lớn. Một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, như thể ông vừa trút bỏ được một gánh nặng đè nén suốt nhiều năm qua.

"Cuối cùng... Tokyo! Tôi sẽ quay lại Tokyo!" Ông nói lớn, giọng vang dội khắp phòng khách.

Đứa con trai nhỏ đang chơi dưới sàn ngẩng lên, đôi mắt sáng bừng. Cậu bé vội buông món đồ chơi đang cầm, đứng bật dậy:

"Thật hả bố? Chúng ta được về Tokyo sao?!"

Không đợi ông Hiroshi trả lời, cậu bé lại tiếp tục reo lên:

"Bố tuyệt nhất! Con đã bảo mà, chỉ có bố mới làm được!"

Trong bếp, bà Yoshiko—mẹ nuôi của Haruka—đang thái rau, nghe tiếng reo hò vội lau tay vào tạp dề, rồi bước nhanh ra phòng khách. Vừa thấy vẻ mặt hân hoan của chồng, bà đã hỏi ngay, giọng gấp gáp:

"Hiroshi-san, chuyện gì vậy? Anh vừa nói gì về Tokyo?"



Ông Hiroshi quay sang vợ, mắt lấp lánh như một đứa trẻ nhận được món quà lớn:

"Yoshiko, là sự thật đấy! Cấp trên vừa gọi. Họ nói tôi được điều trở lại Tokyo làm việc!"

Bà Yoshiko đứng khựng lại vài giây, mắt mở lớn như không tin nổi. Rồi bà vội chắp tay trước ngực, không giấu nổi niềm vui:

"Thật sao? Ôi, Hiroshi-san, cuối cùng cũng đến ngày này! Anh đúng là đã làm rất tốt mà!"

Bà quay sang đứa con trai nhỏ, xoa đầu cậu bé đầy phấn khích:

"Nghe chưa, con? Bố con sắp quay lại Tokyo rồi!"

"Vâng! Chúng ta sẽ sống ở Tokyo! Con sẽ có nhiều bạn bè mới nữa!" Cậu bé nhảy cẫng lên đầy thích thú, quay vòng quanh phòng khách.

Haruka ngồi một góc, tay chạm nhẹ vào mép khăn trải bàn, chỉ khẽ mỉm cười. Cô nghe rõ từng tiếng reo hò, từng âm thanh của niềm hạnh phúc lan tỏa, nhưng không ai trong số họ chú ý đến cô.

Ông Hiroshi, trong niềm vui bất tận, đứng dậy dang tay nói lớn:

"Hôm nay, cả nhà chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng để chúc mừng! Tôi sẽ dẫn mọi người đến nhà hàng Kikuya ở Hakone, ăn một bữa thật ngon!"

Cậu bé lại hét lên, nhảy nhót khắp phòng:

"Yeahhh! Nhà hàng Kikuya! Bố tuyệt vời nhất! Lâu lắm rồi con chưa được ăn ở ngoài!"

Bà Yoshiko cũng không giấu được niềm vui, vỗ nhẹ vào cánh tay chồng:

"Ý kiến hay đấy, Hiroshi-san! Nhưng để em chuẩn bị thêm chút đồ trước đã."

Không khí trong nhà trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Đứa con trai nhỏ chạy ào vào phòng chuẩn bị thay đồ, bà Yoshiko rối rít sửa soạn lại quần áo cho chồng.

Ông Hiroshi ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi rót một ly trà, khuôn mặt không ngừng nở nụ cười. Ông lẩm bẩm, gần như nói với chính mình:

"Cuối cùng... những kẻ khinh thường mình trước đây sẽ phải nhìn thấy Hiroshi này đứng dậy từ vũng lầy! Đúng là mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp mà!"



Haruka, vẫn ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, bàn tay mân mê chiếc khăn trải bàn. Cô nghe rõ những lời ông Hiroshi nói, cảm nhận niềm vui tràn ngập trong ngôi nhà. Nhưng ánh sáng hạnh phúc ấy dường như không chiếu rọi đến cô. Cô chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười nhỏ bé, đơn độc.

Cả gia đình sau một hồi tất bật sửa soạn, cuối cùng cũng đã chỉnh tề trong những bộ trang phục tươm tất. Ông Hiroshi mặc bộ vest cũ nhưng được là ủi phẳng phiu, gương mặt đầy niềm tự hào. Đứa con trai nhỏ thì diện chiếc áo len dày sụ với quần jeans, chân đi đôi giày thể thao mới, vừa đi vừa nhảy chân sáo. Bà Yoshiko cũng khoác lên mình chiếc áo khoác dạ màu xám nhạt, tóc búi gọn gàng, không quên mang theo chiếc túi xách nhỏ bên người.

Trước khi rời đi, bà Yoshiko dừng lại trong bếp, thu dọn những món ăn mà bà đã kỳ công chuẩn bị từ chiều. Từng bát canh, từng đĩa thức ăn được bà bọc kín, cẩn thận cất vào tủ lạnh, đôi mắt liếc nhìn xung quanh như muốn đảm bảo không ai đụng vào.

- "Phải giữ cẩn thận, nhỡ đâu để ra ngoài lại phí phạm," bà lẩm bẩm, như tự nhắc nhở bản thân, nhưng thực chất là để Haruka—ngồi co rúm ở góc bàn ăn—nghe thấy rõ.

Xong xuôi, bà quay người bước đến gần Haruka, ánh mắt lạnh tanh xen chút khinh miệt. Bà cúi xuống, giọng điệu sắc lạnh:

"Còn mày, Haruka, mày ở nhà mà trông nhà cho cẩn thận vào! Đừng có mà động vào bất kỳ thứ gì của tao nghe chưa?"

Haruka khẽ rụt người lại, không dám đáp. Nhưng bà Yoshiko vẫn không buông tha, tiếp tục nói:

"Nếu bọn tao còn thấy cái gì hư hại hay xê dịch, thì đừng trách sao lại bị phạt. Hiểu chưa?!"

Haruka chỉ biết cúi đầu, khẽ gật.

"Nếu bữa ăn thừa lại chút gì đó, có thể là phần của mày. Nhưng đừng hy vọng nhiều." Bà Yoshiko nhấn mạnh, giọng như nhát dao lạnh lùng cắt qua không khí tĩnh lặng.

Bên ngoài, tiếng ông Hiroshi vọng vào, gọi lớn:

"Yoshiko, nhanh lên! Bọn tôi đợi ngoài xe rồi!"

Bà Yoshiko lập tức đổi sắc mặt, nở một nụ cười tươi rói:

"Tới ngay đây!"

Nhưng trước khi rời đi, bà không quên liếc lại Haruka lần cuối.

"Nhớ kỹ những gì tao dặn. Đừng có làm tao phải phát cáu, Haruka."

Bà bước nhanh ra cửa, nhưng vẫn không quên tắt hệ thống sưởi ấm và các thiết bị điện trong nhà. Như một thói quen tiết kiệm cố hữu, bà Yoshiko rà soát khắp phòng khách và bếp, đảm bảo không còn ánh sáng hay hơi ấm nào trong ngôi nhà.

Trước khi bước ra, bà cẩn thận khóa cửa lại từ bên ngoài. Tiếng ổ khóa vang lên rõ mồn một trong căn nhà giờ đây tối tăm, lạnh lẽo đến rợn người.

Chiếc xe của gia đình Hiroshi đậu bên ngoài bật đèn pha sáng rực. Đứa con trai nhỏ ngồi ở ghế sau, háo hức nhìn ra ngoài, liên tục giục:

"Nhanh lên mẹ ơi! Con muốn đến nhà hàng sớm!"

Bà Yoshiko bước lên xe, đóng cửa lại, vẻ mặt hiền hòa như thể bà chưa từng thốt ra những lời cay nghiệt ban nãy. Ông Hiroshi ngồi ghế lái, không giấu được nụ cười hân hoan, quay vô lăng rồi từ từ đưa xe lăn bánh, chở cả gia đình rời đi trong ánh đèn xe lung linh hòa với màn đêm mờ ảo.

Ngôi nhà giờ đây lặng lẽ, không ánh sáng, không hơi ấm. Haruka ngồi co lại trong bóng tối, đôi tay ôm lấy thân mình. Gió lạnh từ những khe cửa sổ len lỏi vào, từng đợt quất qua người cô. Không một tiếng động nào khác ngoài nhịp thở khe khẽ, và sự tĩnh mịch như muốn nuốt chửng lấy mọi cảm giác còn sót lại trong cô.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.