Mộng Sinh Giới

Chương 151: Gục ngã trước cổng thiên đường



Chương 151: Gục ngã trước cổng thiên đường

Bóng dáng của Akuma-no-Yūjō vừa tan biến vào không gian, để lại mùi hắc ám lạnh lẽo, thì bất chợt một tiếng “v·út” sắc bén xé gió vang lên. Một viên đá lớn phóng thẳng đến, đập mạnh vào trán Băng Tử Huyên. Lực v·a c·hạm khiến hắn khẽ lảo đảo, một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống, nhỏ thành từng giọt trên mặt đất.

Hắn khựng lại, đưa tay lên lau v·ết m·áu, ánh mắt sắc lạnh ngước nhìn về phía kẻ vừa ra tay. Đứng đó là đứa trẻ – con trai của người đàn bà kia. Nó nắm chặt một chiếc súng cao su nhỏ trong tay, đôi mắt sáng rực, ánh lên vẻ thích thú đầy hỗn láo. Miệng nó nhếch lên một nụ cười mỉa mai, tựa như đang chế giễu người trước mặt bị nó “hạ gục”.

“Hài hước lắm sao?” Giọng nói của Băng Tử Huyên vang lên trầm thấp, từng chữ như tiếng búa nện mạnh vào không gian, khiến nụ cười trên môi đứa trẻ dần tắt lịm.

Hắn không nói thêm lời nào, từ từ nâng súng lên, nhắm thẳng vào chân của đứa trẻ. Tiếng súng nổ đanh gọn phá vỡ sự tĩnh lặng, viên đạn cắm thẳng vào bắp chân trái non nớt của nó.

“Á!!!” Đứa trẻ ngã xuống đất, hai tay ôm lấy v·ết t·hương, tiếng khóc la thất thanh vang vọng khắp căn phòng. Đôi mắt nó giờ đây đầy hoảng loạn và sợ hãi, như một con thú nhỏ vừa b·ị t·hương đang tuyệt vọng tìm đường thoát thân.

Băng Tử Huyên vẫn giữ gương mặt vô cảm, từ từ bước từng bước đến gần đứa trẻ. Mỗi bước chân của hắn nặng nề, như đè bẹp không khí, áp lực bao trùm khắp căn phòng.

Thấy vậy, người đàn bà – mẹ của đứa trẻ – không còn đủ sức đứng dậy, chỉ có thể bò đến, bất chấp đau đớn. Bà ta níu lấy chân của Băng Tử Huyên bằng bàn tay đã đầy máu me từ trước, giọng nói run rẩy đầy van xin:

“Xin hãy tha cho con trai của tôi! Tôi cầu xin anh… Chúng tôi không biết mình đã đắc tội gì với anh mà lại bị đối xử như thế này. Tôi van anh, hãy buông tha cho nó…!”

Người phụ nữ, dù trong bộ dạng thê thảm đến tột cùng, vẫn cố gắng dùng đôi mắt tuyệt vọng nhìn hắn, đôi mắt mà một thời từng đầy sự khinh bỉ và cay nghiệt đối với Hàn Tuyết.

Băng Tử Huyên dừng bước, cúi nhìn bà ta. Trong ánh mắt hắn, không có chút cảm xúc nào ngoài sự lạnh lùng, khinh miệt. Hắn đứng im một lúc, như đang nghiền ngẫm điều gì, rồi đột nhiên cất tiếng:

“Em gái tôi đã làm gì sai? Cô ấy chỉ là một cô bé mù yếu đuối. Khi cô ấy quỳ gối cầu xin, bà có một chút thương hại nào không? Hay bà chỉ nghĩ cách để h·ành h·ạ cô ấy thêm?”

Giọng hắn trầm tĩnh, nhưng mỗi chữ đều tựa m·ũi d·ao, cắm thẳng vào lòng người đàn bà đang run rẩy dưới chân hắn.

“Em gái bị h·ành h·ạ thì anh trai nhất định phải ra tay rồi. Bà nghĩ mình có tư cách để cầu xin sao?”

Không đợi bà ta kịp trả lời, Băng Tử Huyên nâng súng lên, lạnh lùng bóp cò. Một viên đạn bắn xuyên qua bàn tay của người đàn bà đang bám lấy chân hắn.



“Aaaa!” Bà ta gào lên đau đớn, bàn tay giờ đây chỉ còn lại một v·ết t·hương đẫm máu. Nhưng hắn chẳng buồn quan tâm. Đôi chân của hắn đạp lên ngón tay bà, khiến bà ta càng quằn quại trong đau đớn.

Hắn tiếp tục bước về phía đứa trẻ đang cố gắng bò đi trên sàn nhà. Vết thương ở chân khiến nó không thể đứng lên, chỉ biết dùng đôi tay nhỏ bé kéo lê cơ thể yếu ớt của mình, hy vọng thoát khỏi cơn thịnh nộ của người trước mặt.

“Muốn chạy sao!?” Hắn cười nhạt, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ.

Đứa trẻ gào khóc, cố quay đầu nhìn về phía mẹ nó, nhưng người phụ nữ kia đã hoàn toàn suy sụp, chỉ có thể nằm đó, bất lực nhìn con trai mình đang đối mặt với tử thần.

Băng Tử Huyên dừng lại, đứng ngay bên cạnh đứa trẻ. Hắn cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên như phán quyết cuối cùng:

“Mỗi lần h·ành h·ạ Hàn Tuyết như này có vẻ mày rất thích thú nhỉ.”

Băng Tử Huyên gần cạnh đứa trẻ đang cố gắng lê lết trên nền đất loang lổ máu. Hắn túm lấy cổ áo nó, nhấc bổng lên. Đứa trẻ giãy giụa, đôi chân nhỏ bé đạp loạn xạ trong không trung, miệng hét toáng lên trong cơn kinh hoàng. Nhưng rồi ánh mắt nó đông cứng lại khi nhìn vào gương mặt của hắn.

Khuôn miệng của Băng Tử Huyên từ từ nở một nụ cười quái dị, kéo dài đến mức như thể một con quỷ đang ngự trị trên thân xác con người. Đôi mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo, tăm tối đến cực điểm, không chút cảm xúc của con người.

"Sợ hãi rồi sao? Chỉ mới vậy thôi mà đã muốn bỏ cuộc à?" Hắn trầm giọng nói, rồi bất ngờ thả đứa trẻ xuống nền đất.

Đứa trẻ rơi bịch xuống sàn, đau đớn rên rỉ, nhưng không dám dừng lại lâu. Nó lết cơ thể yếu ớt, kéo lê theo vệt máu đỏ rực từ v·ết t·hương ở chân. Băng Tử Huyên đứng đó, khoanh tay lại, ánh mắt lạnh lùng quan sát, như một con thú săn mồi đang thưởng thức con mồi của mình cố vùng vẫy trước khi gục ngã.

"Được rồi," hắn nói, giọng điệu pha chút khinh miệt. "Nếu mày kịp bò đến phòng khách trong vòng một phút, tao sẽ tha cho mày... và cả mẹ mày."

Câu nói của hắn khiến đứa trẻ bất chấp đau đớn, đôi mắt bừng lên tia hy vọng cuối cùng. Nó lập tức lết đi với tất cả sức lực còn lại, hai tay kéo lê cơ thể về phía căn phòng khách.

"Tốt lắm. Tao sẽ bắt đầu đếm thời gian. Một... hai..." Băng Tử Huyên lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động khổ sở của đứa trẻ.



Đứa trẻ bò đi trong cơn tuyệt vọng, mỗi lần nhích về phía trước là một lần đau đớn đến tột cùng. Dấu máu kéo dài phía sau như chứng tích của một trò chơi tàn bạo. Mỗi lần nó đưa tay về phía trước, từng ngón tay nhỏ bé đều run rẩy vì mất máu và kiệt sức.

"Nhanh lên nào. Ba mươi giây rồi đấy..." Băng Tử Huyên nhìn đồng hồ, giọng nói của hắn vang lên đều đều, không hề có chút nôn nóng hay thương xót.

Bất chợt, một tiếng gào vang lên phía sau hắn. Người đàn bà – mẹ của đứa trẻ – nhân lúc hắn đang chú ý đến trò chơi ác nghiệt của mình, liều mạng cầm lấy con dao găm gần đó, lao về phía hắn với ánh mắt điên cuồng.

Nhưng Băng Tử Huyên không hề tỏ ra bất ngờ. Hắn không thèm quay đầu lại, chỉ nhấc cánh tay cầm súng của mình lên, chĩa về phía sau và bóp cò.

Đoàng!

Viên đạn cắm thẳng vào bả vai của người đàn bà, máu phun ra xối xả. Bà ta hét lên đau đớn, thân thể lảo đảo rồi ngã gục xuống sàn, con dao trong tay rơi ra và lăn đến trước mặt bà.

"Tôi khuyên bà đừng tiếp tục làm những trò ngu ngốc vậy nữa," hắn cười nhạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi đứa trẻ.

Băng Tử Huyên liếc nhìn đồng hồ lần nữa.

"Còn mười lăm giây thôi. Nhanh lên, mày sắp làm được rồi." Giọng hắn vang lên đều đều, nhưng trong đó chứa đầy sự chế nhạo.

Đứa trẻ càng ra sức bò đi, đôi tay nhỏ bé run rẩy vì kiệt sức, nhưng sự khích lệ giả tạo của Băng Tử Huyên lại khiến nó không dám dừng lại. Nó rít lên trong đau đớn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt, nhưng không thể ngừng tiến về phía trước.

Băng Tử Huyên vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cái bóng nhỏ bé đang cố vùng vẫy trước số phận mà hắn định đoạt.

Đứa trẻ nằm vật vã trước ngưỡng cửa phòng khách, hơi thở dồn dập, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lẫn mồ hôi. Nó đã gần đến đích, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, chỉ vài giây nữa thôi, nó có thể hoàn thành thử thách và thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng đời nào Băng Tử Huyên lại để điều đó xảy ra.

"Đủ rồi," hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, không chút gợn sóng.

Tiếng súng vang lên. Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba viên đạn bắn xuyên qua không khí, chuẩn xác cắm vào ba chi còn lại của đứa trẻ. Âm thanh cơ thể nhỏ bé gục xuống nền đất vang lên, hòa lẫn với tiếng thét đau đớn xé lòng. Đứa trẻ, giờ đây không thể bò được nữa, nằm bất động ngay trước ngưỡng cửa, chỉ cách cánh cửa thiên đường của nó vài gang tay. Đôi mắt nó trợn to, đôi môi run rẩy như muốn kêu cứu, nhưng chẳng ai nghe thấy.



Băng Tử Huyên thả súng xuống, đôi mắt lạnh tanh liếc nhìn đứa trẻ một lần nữa, như nhìn một món đồ đã hỏng. Hắn thở dài, lấy tay vuốt nhẹ vệt máu khô trên mặt mình.

"Đã gần sáng rồi sao?" Hắn lẩm bẩm, giọng nói khẽ lẫn trong làn không khí nồng mùi máu. "Cũng đến lúc xong việc rồi..."

Nói xong, hắn cúi người, túm lấy cổ áo đứa trẻ, kéo lê nó trên mặt đất. Đứa trẻ kêu lên yếu ớt, nhưng không còn sức để chống cự.

Người đàn bà độc ác kia vẫn nằm quằn quại trên nền đất, bả vai đẫm máu, đôi mắt lạc thần nhìn cảnh tượng trước mắt. Khi thấy Băng Tử Huyên tiến về phía mình, bà ta cố gắng lùi lại, nhưng không thoát được.

"Xin anh... tôi cầu xin anh..." Bà ta run rẩy van xin, nhưng hắn không để tâm.

Hắn túm lấy bà ta, kéo lê cả hai mẹ con trên nền đất. Những vệt máu kéo dài phía sau tạo thành một con đường đỏ thẫm.

---

Phía sau căn nhà, không gian trở nên u ám và lạnh lẽo hơn. Băng Tử Huyên kéo hai thân người rũ rượi đi qua sân, đến gần khu vực nhà kho cũ nát mà hắn biết chính là nơi Hàn Tuyết từng bị giam giữ.

Cánh cửa gỗ mục nát trước mặt hắn đứng sừng sững, gợi lên một bầu không khí c·hết chóc. Băng Tử Huyên không thèm dùng tay, chỉ dùng một cú đá mạnh, cánh cửa lập tức bật tung, để lộ không gian tối om bên trong.

Mùi ẩm mốc xộc lên, hòa quyện với mùi chuột và những loài côn trùng rúc rích chạy tán loạn khi ánh sáng đột ngột xâm nhập. Không khí đặc quánh lại bởi hơi ẩm, bám chặt vào da thịt như muốn kéo mọi người vào bóng tối.

Băng Tử Huyên không nói gì. Hắn kéo lê hai mẹ con vào bên trong, tiếng cơ thể họ ma sát trên nền đất phát ra âm thanh ghê rợn. Tiếng rên rỉ yếu ớt của người đàn bà vang lên, hòa lẫn với tiếng khóc thút thít của đứa trẻ.

Hắn tiến vào sâu hơn, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng góc tối. Trong tay hắn là một quyển nhật ký cũ nát của Hàn Tuyết, từng trang giấy đã ố vàng. Hắn lật đến một trang đặc biệt, nơi những dòng chữ run rẩy của em gái hắn miêu tả về một căn hầm ẩn giấu phía dưới nhà kho này.

Hắn thả hai mẹ con kia xuống sàn như những bao tải vô dụng, ánh mắt vẫn chăm chăm vào căn phòng. Tiếng động nhỏ nhặt của loài chuột vang lên không ngừng, càng làm tăng thêm sự ngột ngạt nơi này.

"Rốt cuộc chỗ đó ở đâu..." Hắn lẩm bẩm, đôi chân di chuyển chậm rãi.

Bằng một cú đá nhẹ, hắn dọn những đống gỗ mục và rác rưởi chất đống trên sàn. Cuối cùng, một cái nắp hầm gỗ lộ ra, phủ đầy bụi và mạng nhện.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.