Cánh cửa phòng giam nặng nề kêu rít lên khi được mở ra, để lộ một hành lang dài tối tăm và lạnh lẽo. Băng Tử Huyên ngẩng đầu nhìn kẻ cai ngục đứng ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn với ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt đầy thách thức và quyền uy.
“Hắn ta,” tên cai ngục chỉ vào Băng Tử Huyên bằng cây dùi cui đen bóng, “là tân binh hôm nay. Mày được ra ngoài để ăn trưa, nhưng nhớ kỹ, đừng có gây rắc rối.”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng điện tử lạnh lẽo siết chặt quanh cổ mình. Hắn biết rõ tác dụng của nó. Đó là công cụ kiểm soát tuyệt đối của nhà tù này, một thiết bị không chỉ theo dõi mà còn có thể phát ra dòng điện cực mạnh nếu tù nhân có bất kỳ hành vi không tuân thủ nào. Hắn đã nhìn thấy ánh mắt chế giễu của đám cai ngục khi đeo nó lên cổ mình vào ngày hôm qua.
Ngay khi vừa bước một chân ra khỏi phòng giam, cây dùi cui của tên cai ngục đã vụt mạnh xuống lưng hắn mà không một lời báo trước. Cú đánh mạnh đến mức khiến Băng Tử Huyên khuỵu một chân xuống sàn, cơn đau từ lưng lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nghiến chặt răng, cố kìm nén tiếng rên đau đớn.
“Mày đúng là lề mề quá đấy! Tao đã nói là nhanh chân lên rồi mà, nghe không?” Tên cai ngục gằn giọng, cây dùi cui trong tay hắn lại giơ lên, ánh mắt đầy thách thức.
Băng Tử Huyên từ từ ổn định lại hơi thở, định lên tiếng trả lời, nhưng chưa kịp nói, một cú đánh khác đã giáng xuống ngang vai hắn. Lần này, sức mạnh của cú đánh khiến hắn đổ hẳn xuống sàn, bàn tay chống xuống nền đá lạnh ngắt, đôi môi tái nhợt cắn chặt để ngăn không bật ra tiếng đau đớn.
“Mày dám khinh thường tao sao, thằng khốn? Ở đây, chúng mày không là gì cả, chỉ là lũ sâu kiến. Hiểu chưa?” Tên cai ngục quát lớn, giọng nói vang vọng khắp hành lang như muốn nhấn chìm mọi phản kháng.
Ngay khi tên cai ngục chuẩn bị tung thêm một cú đánh nữa, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
“Dừng lại đi, như vậy là đủ rồi. Đánh nữa thì c·hết người thật đấy.”
Đó là một cai ngục khác, người có dáng vẻ điềm tĩnh hơn nhưng cũng không kém phần lạnh lùng. Hắn bước tới, ánh mắt liếc nhìn Băng Tử Huyên đang gục dưới sàn, rồi quay sang đồng nghiệp của mình.
“Anh biết rõ quy định mà. Dù là tù nhân mới, anh ta cũng phải được dẫn đi đúng cách. Đánh nhiều thế, thân thể hắn làm sao chịu nổi? Nếu xảy ra chuyện, cấp trên sẽ không bỏ qua đâu.”
Tên cai ngục đầu tiên nhếch mép, có vẻ không hài lòng nhưng cũng không dám cãi. “Tù nhân mới thì phải dạy cho biết luật sớm,” hắn lẩm bẩm, rồi quay lại nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt khinh bỉ. “Mày, đứng dậy! Nhanh lên, tao không có thời gian đợi lũ chậm chạp như mày đâu.”
Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, cố gắng gượng dậy. Lưng hắn đau nhói, mỗi cử động đều như xé toạc từng sợi cơ. Nhưng hắn không để lộ sự yếu đuối. Dựa vào bức tường để lấy điểm tựa, hắn từ từ đứng thẳng, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nào khi đối mặt với tên cai ngục.
“Đi theo tao,” tên cai ngục ra lệnh, giọng nói đầy vẻ hằn học.
Hành lang nhà tù dài và tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn huỳnh quang treo trên trần. Tiếng bước chân vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng lách cách của các cánh cửa sắt mở ra và đóng lại khi từng nhóm tù nhân khác được dẫn đi.
Băng Tử Huyên đi theo tên cai ngục, mắt vẫn liếc nhìn xung quanh để quan sát. Hắn ghi nhớ mọi chi tiết — từ vị trí camera giá·m s·át đến cách bố trí của các cánh cửa. Đây không chỉ là một nhà tù; nó giống như một mê cung được thiết kế để nuốt chửng bất kỳ hy vọng nào của tù nhân.
Dọc đường, một vài tù nhân khác liếc nhìn hắn. Có kẻ tò mò, có kẻ khinh thường, và cũng có kẻ tỏ ra chẳng thèm quan tâm. Ở đây, không ai là đồng minh.
Đến phòng ăn, mùi thức ăn công nghiệp nhạt nhẽo trộn lẫn với mùi cơ thể của hàng trăm tù nhân khác khiến không khí trở nên ngột ngạt. Từng hàng dài tù nhân đứng chờ đến lượt mình nhận khay thức ăn. Những ánh mắt lạnh lẽo và gương mặt chai sạn làm tăng thêm sự u ám của nơi này.
Tên cai ngục dừng lại, chỉ tay về phía một chỗ trống trong hàng. “Đứng đó, và nhớ, không được làm gì ngu ngốc.”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, bước vào vị trí được chỉ định.
Băng Tử Huyên đứng yên ở giữa hàng tù nhân, đôi mắt khẽ khép lại để không phải đối diện với những ánh nhìn xung quanh. Hắn hiểu rõ nơi đây là một thế giới của sự hỗn loạn và tàn bạo, nơi mọi quy tắc xã hội bên ngoài không còn giá trị. Hàng chờ kéo dài như vô tận, tiếng cười nói xen lẫn tiếng chửi thề vang lên khắp căn phòng rộng lớn.
Đột nhiên, một lực đẩy mạnh từ phía sau khiến hắn mất thăng bằng. Chưa kịp phản ứng, một cú đấm mạnh như búa giáng thẳng vào vai, đẩy hắn ngã nhào xuống sàn lạnh lẽo. Tiếng v·a c·hạm của cơ thể hắn với nền đá khiến những tù nhân gần đó ngoảnh đầu lại, nhưng chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên.
“Tránh ra, nhãi ranh!” Giọng nói trầm đục, đầy uy h·iếp vang lên từ phía sau.
Ngước lên, Băng Tử Huyên nhìn thấy một gã tù nhân đầu trọc, cao lớn, với cơ bắp cuồn cuộn như tượng đá. Kẻ này đã ngang nhiên chiếm lấy vị trí của hắn trong hàng. Tên đầu trọc liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, đôi môi nhếch lên như để khiêu khích.
Băng Tử Huyên không nói gì. Hắn nhìn quanh, thấy rõ các cai ngục đứng đó, nhưng họ chẳng hề có ý định can thiệp. Những ánh mắt vô cảm của họ lướt qua như thể đây là chuyện bình thường. Hắn nhanh chóng hiểu ra rằng nơi này tồn tại những quy tắc ngầm mà không ai nói ra, nhưng tất cả đều ngầm tuân theo: ma cũ bắt nạt ma mới, mạnh được yếu thua.
Hắn khẽ thở dài, từ từ đứng dậy, phủi bụi trên bộ đồ tù nhân đã sờn cũ. Cơn đau âm ỉ từ cú đấm ban nãy lan khắp bả vai.
Thay vì tranh cãi hay cố lấy lại vị trí, Băng Tử Huyên lặng lẽ bước về cuối hàng, nơi những tù nhân mới thường bị đẩy ra khỏi tầm mắt của mọi người. Hắn biết rõ nếu cố phản kháng lúc này chỉ khiến bản thân chuốc thêm phiền phức không đáng có.
Khi Băng Tử Huyên bước dọc theo hàng tù nhân, hắn cảm nhận được hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Băng Tử Huyên đứng cuối hàng, ánh mắt bình thản như không để tâm đến những ánh nhìn sắc lẹm đang dán vào mình. Gương mặt thư sinh hiền lành của hắn khiến nhiều kẻ thoạt nhìn nghĩ rằng đây chỉ là một t·ội p·hạm không đáng để mắt tới. Nhưng hắn biết rõ, chỉ cần một chút sơ hở, nơi này sẽ biến hắn thành mồi cho những kẻ săn mồi khát máu.
Người đàn ông trung niên đứng trước hắn, tóc hoa râm, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sắc sảo, khẽ quay đầu lại. Giọng nói trầm thấp của ông ta cất lên, mang theo chút tò mò:
“Cậu là tù nhân mới đến đây à?”
Băng Tử Huyên gật đầu, vẻ mặt điềm đạm, không chút hoảng loạn. Người đàn ông nhíu mày, như đang đánh giá hắn.
“Tội của cậu là gì? Đừng nói với tôi là kiểu tội vặt vãnh, vì vào được đây thì không phải kẻ đơn giản.”
Băng Tử Huyên khẽ cười nhạt, vẻ mặt có chút yếu đuối pha lẫn ngượng ngùng, như thể không quen nói về bản thân. Sau một thoáng ngập ngừng, hắn đáp:
“Buôn bán v·ũ k·hí xuyên quốc gia.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đủ khiến người đàn ông bất giác nhếch môi cười, nụ cười đầy ý tứ. “Thú vị đấy, cậu trông giống thư sinh hơn là một kẻ buôn bán v·ũ k·hí.”
Băng Tử Huyên mỉm cười, không đáp. Nhưng hắn biết rõ, với những kẻ từng trải như người đàn ông trước mặt, việc hắn tỏ ra quá mạnh mẽ hay sắc sảo chỉ càng làm lộ sơ hở. Vỏ bọc hiền lành chính là lá chắn hoàn hảo trong nơi khắc nghiệt này.
“Còn ông thì sao?” Băng Tử Huyên nhẹ giọng hỏi, ánh mắt có vẻ tò mò, nhưng không quá x·âm p·hạm. “Nhìn ông, tôi nghĩ chắc cũng chẳng phải tội trạng gì đơn giản.”
Người đàn ông bật cười khan, ánh mắt ánh lên vẻ khinh thường lẫn cảnh giác. “Chàng trai trẻ, đừng quên lời tôi. Ở nơi này, đừng bao giờ tin tưởng ai, cũng đừng cố tìm hiểu quá nhiều. Cậu sẽ không thích những gì mình nghe được đâu.”
Băng Tử Huyên gật nhẹ, đôi mắt vẫn điềm nhiên. Nhưng trong lòng, hắn đã biết rõ mọi thứ về người đàn ông này ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy hình xăm rồng lửa trên cánh tay ông ta.
“Ông không cần nói đâu,” hắn lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. “Tôi biết ông là ai.”
Người đàn ông thoáng sững lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Băng Tử Huyên.
“Hector Moral·es,” hắn nói, giọng bình thản như đang đọc một bản tin cũ. “Ông trùm m·a t·úy khét tiếng ở Mexico. Một tay ông thao túng 1/3 chính trị nước này, xây dựng đế chế m·a t·úy lớn nhất khu vực. Nhưng rồi, ông bị phản bội bởi chính những cận vệ thân tín nhất. Tất cả đều được đăng tải rầm rộ trên báo chí năm đó.”
Người đàn ông, Hector, khẽ nhếch môi cười. Ông không ngạc nhiên khi nghe những điều này. Quá khứ huy hoàng của ông ta từng là câu chuyện ai cũng biết. Nhưng điều làm ông hơi bất an chính là sự điềm tĩnh kỳ lạ của chàng trai trẻ trước mặt.
“Cậu cũng biết nhiều thật đấy,” Hector cười nhạt. “Thế nhưng, những gì báo chí viết chỉ là một phần nhỏ của sự thật. Ở nơi này, những kẻ biết quá nhiều thường không sống được lâu.”
Băng Tử Huyên khẽ cúi đầu, giả vờ như đang suy nghĩ. Nhưng thực chất, hắn đang đánh giá thái độ của Hector. Sau vài giây, hắn nhẹ nhàng đáp, giọng nói vẫn giữ vẻ yếu ớt:
“Tôi chỉ đọc qua thôi. Những câu chuyện của ông nổi tiếng lắm, tôi nghĩ ai từng đọc báo cũng sẽ biết. Nhưng dù sao thì…”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên vẻ tò mò nhưng không quá lộ liễu. “Tôi nghĩ ông vẫn là một người sống sót giỏi. Sống yên ổn ở đây đến giờ, chắc chắn ông không phải là kẻ tầm thường.”
Hector im lặng, ánh mắt ông ta tối lại, như đang hồi tưởng về quá khứ huy hoàng. Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi ông, nhưng không giấu được sự cay đắng.
“Đúng là ta từng có tất cả,” ông lẩm bẩm. “Nhưng cũng mất tất cả. Nơi này…” Ông ta quét mắt nhìn xung quanh. “Là địa ngục cho những kẻ như ta và cậu. Đừng nghĩ rằng cậu có thể sống sót dễ dàng ở đây.”
Băng Tử Huyên gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ nét hiền lành. Nhưng sâu trong lòng, hắn đã nắm rõ Hector Moral·es – một con sói già, đầy nguy hiểm nhưng giờ đây cũng chỉ là một con hổ mất móng.
“Cảm ơn ông vì lời khuyên,” hắn nhẹ nhàng nói, rồi im lặng không hỏi thêm gì nữa. Trong khi Hector quay đi, chìm trong dòng suy nghĩ, Băng Tử Huyên mỉm cười nhạt.
Sau một thời gian dài đứng đợi trong hàng, cuối cùng cũng đến lượt Băng Tử Huyên và người đàn ông trung niên trước mặt hắn. Hector Moral·es, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, bước đến quầy nhận suất ăn của mình. Người đứng sau quầy – một tên tù nhân làm việc theo lệnh cai ngục – khẽ nhìn Hector, ánh mắt lóe lên một tia quen thuộc.
Hector nhận khay thức ăn của mình, nhưng khi tên tù nhân đưa đồ cho ông ta, một tay khéo léo đẩy một món gì đó nhỏ xíu vào bên dưới chiếc bánh mì trên khay. Hành động nhanh chóng và kín đáo đến mức nếu không để ý kỹ, chẳng ai có thể phát hiện ra. Hector không nói một lời, chỉ gật đầu nhẹ, cầm khay thức ăn rời đi.
Băng Tử Huyên đứng ngay phía sau, nhìn cảnh tượng ấy mà không nói gì. Ánh mắt hắn thoáng qua chút suy tư, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Những tù nhân khác cũng vậy, vài ánh mắt lén lút nhìn theo, nhưng không ai dám hé răng hay có bất kỳ động thái gì. Hẳn đây là chuyện “quen thuộc” ở nơi này, một kiểu trao đổi ngầm mà mọi người đều ngầm hiểu nhưng chẳng ai dám phá vỡ quy tắc.
Đến lượt Băng Tử Huyên, hắn tiến lên và nhận suất ăn của mình. Nhưng khác với Hector, khay thức ăn của hắn trông nghèo nàn đến mức đáng thương. Một chiếc bánh mì cứng, một ít rau đã héo úa, và một chén súp loãng đến nỗi có thể nhìn thấy đáy.
Tên tù nhân đưa đồ ăn cho hắn chẳng thèm nhìn mặt, hất khay về phía hắn như đang ban phát thức ăn cho một con chó. “Cầm lấy và đi.”
Băng Tử Huyên nhìn suất ăn, không nói gì. Hắn biết đây chính là “sự chào đón” dành cho kẻ mới đến. Nắm chắc khay thức ăn trong tay, hắn xoay người đi về phía khu vực ăn uống, nơi những chiếc bàn dài đặt sát nhau, chật kín tù nhân đang ngồi ăn uống.
Hắn chọn một chiếc bàn có hai tù nhân trông không quá nguy hiểm – một gã cao gầy với khuôn mặt gầy guộc, ánh mắt lờ đờ, và một gã mập lùn với bộ râu lởm chởm. Khi hắn đến gần, cả hai ngẩng đầu nhìn hắn thoáng chốc, rồi tiếp tục cúi xuống ăn, không thèm để ý đến sự hiện diện của hắn.
Băng Tử Huyên đặt khay thức ăn xuống, ngồi vào chỗ, ánh mắt thoáng quét qua hai người kia rồi lại rơi xuống phần ăn của mình. Hắn cầm lấy chiếc bánh mì lớn hơn, định ăn trước, nhưng bỗng thay đổi ý định và chọn chiếc bánh nhỏ hơn bên cạnh.
Nhưng ngay khi cầm chiếc bánh lên, hắn lập tức nhận ra sự bất thường. Chiếc bánh cứng như đá. Một thoáng tò mò, hắn gõ nhẹ chiếc bánh xuống mặt bàn.
“Cạch!”
Tiếng v·a c·hạm vang lên, và mặt bàn gỗ cũ kỹ lập tức bị sứt một mảnh nhỏ. Hắn nhìn mảnh bàn vỡ, ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi nhìn lại chiếc bánh trên tay mình.
"Đây là cái gì vậy? Mầm đá sao?" Hắn thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ bất mãn.
Tiếng động ấy thu hút sự chú ý của hai tù nhân ngồi chung bàn. Gã mập lùn lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt khó chịu. “Mày bị điên à? Muốn c·hết thì cũng đừng làm phiền người khác!”
Gã cao gầy cũng buông thìa xuống, giọng nói lạnh lùng và khinh bỉ: “Đây là đồ ăn, không phải lúc nào cũng có. Nếu không muốn c·hết đói, thì ăn mau đi. Đừng làm trò lố.”
Băng Tử Huyên khẽ cười gượng, ánh mắt lộ vẻ ngại ngùng như một kẻ yếu đuối bị mắng. “Tôi xin lỗi. Chỉ là… tôi không nghĩ đồ ăn lại cứng như thế này.”
Hai tù nhân nhìn hắn thêm vài giây, rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn. Nhưng trong lòng họ, dường như đã hạ thấp đánh giá về hắn – một tên tù nhân mới đến, vừa yếu đuối vừa thiếu hiểu biết.
Chiếc bánh cứng như đá bị đặt qua một bên. Băng Tử Huyên nhìn nó lần cuối, ánh mắt không giấu nổi chút chán nản. Hắn với tay lấy chiếc bánh mì còn lại, thứ trông có vẻ “ăn được” hơn một chút. Nhưng ngay khi cầm lên, hắn nhận ra lớp vỏ bánh loang lổ nấm mốc, những vệt bẩn mờ đục k·hông r·õ n·guồn g·ốc bám đầy.
Hắn nhíu mày, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Đây là Blackthorn – nơi mà việc c·hết đói còn đáng sợ hơn cả việc ăn một thứ kinh tởm. “Chắc là vẫn ăn được,” hắn thầm nhủ, rồi cắn răng định cắn miếng đầu tiên.
Nhưng chưa kịp đưa bánh lên miệng, hắn bất chợt nhận ra điều bất thường. Hai tù nhân ngồi chung bàn – những kẻ vừa nãy còn to mồm phàn nàn và răn đe hắn – đột ngột ăn vội phần đồ ăn còn lại của mình. Cả hai đẩy khay trống không sang bên, rồi nhanh chóng rời đi, ánh mắt hoảng sợ, động tác kín đáo như đang cố trốn tránh thứ gì đó.
Hành động kỳ lạ của họ khiến Băng Tử Huyên khựng lại. Hắn đặt chiếc bánh xuống, ánh mắt cảnh giác lướt quanh. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bóng đen khổng lồ phủ xuống trước mặt.
“ẦM!”
Một cú đạp trời giáng từ phía sau đẩy hắn cùng cả chiếc bàn văng xa vài mét. Cơ thể hắn đập mạnh xuống sàn bê tông lạnh lẽo, tạo nên âm thanh khô khốc. Hắn cảm nhận được cơn đau dội khắp lưng, ngực và cánh tay. Đầu óc choáng váng, hơi thở trở nên khó khăn.
Hắn ho khan vài tiếng, cố gắng chống tay đứng dậy. Nhưng khi ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt hắn là một gã đàn ông khổng lồ cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn như một con thú hoang. Gã đứng đó với dáng điệu hung tợn, ánh mắt lạnh lùng như muốn nghiền nát mọi thứ trước mặt.
Phía sau gã, vài tên tù nhân khác đứng cười nhếch mép, ánh mắt đầy khinh bỉ và khoái trá. Rõ ràng, đây là băng nhóm của gã khổng lồ, và chúng vừa tìm thấy món đồ chơi mới để giải trí.
Băng Tử Huyên nhìn lướt qua sàn nhà – khay đồ ăn của hắn đã bị hất văng, chiếc bánh mì cứng và chiếc bánh mốc nằm lăn lóc trên mặt đất. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn cả là đám tù nhân xung quanh. Ngay khi đồ ăn rơi xuống, vài kẻ đã lao đến tranh giành như những con thú đói, không hề để tâm đến những gì đang diễn ra.
“Chào mừng mày đến với Blackthorn,” gã khổng lồ cất giọng trầm khàn, tiếng nói của gã vang lên như tiếng gầm.