Trong vòng một tháng, Băng Tử Huyên vẫn chưa khám phá ra được oán niệm của Thanh Lan trong huyễn cảnh, nhưng hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào thân phận Trần Bình An. Hóa thân thành cậu học sinh nghèo khó của một ngôi trường thôn quê, hắn không ngờ bản thân lại có thể gây chấn động cả ngôi trường này trong một thời gian ngắn đến như vậy.
Từ một học sinh yếu kém, Trần Bình An – hay đúng hơn là Băng Tử Huyên – đã vươn lên trở thành người nổi bật nhất không chỉ trong học tập mà cả thể thao. Những môn học từng khiến Trần Bình An trước đây phải cúi đầu bất lực, giờ đây dưới bàn tay của Băng Tử Huyên, đều trở thành cơ hội để hắn tỏa sáng. Các bài toán phức tạp, những phương trình hóc búa, tất cả đều được hắn giải quyết một cách dễ dàng với những phương pháp độc đáo đến nỗi ngay cả các giáo viên cũng không ngờ tới.
Những lời bàn tán xôn xao khắp lớp học, hành lang về sự thay đổi đột ngột này. Ban đầu, nhiều người không thể tin nổi và nghĩ rằng Trần Bình An g·ian l·ận, dùng thủ đoạn để đạt được thành tích. Nhưng thời gian trôi qua, sự quan sát tỉ mỉ từ các giáo viên và học sinh đã chứng minh rằng mọi thứ đều là nhờ thực lực của hắn. Không còn ai có thể phủ nhận tài năng xuất chúng của Trần Bình An – người đã từng bị coi là yếu kém nhất.
Các thầy cô giáo cũng dần thay đổi cách nhìn. Không chỉ là ngạc nhiên, mà họ còn bắt đầu tôn trọng hắn. Nếu trước đây Băng Tử Huyên luôn bị ép phải tuân theo những quy chuẩn bài bản và phương pháp giải toán truyền thống, thì giờ đây, chính các giáo viên lại là người tìm đến hắn để thảo luận những phương pháp giải mới lạ và táo bạo. Họ chấp nhận sự khác biệt của hắn, thậm chí còn khuyến khích những ý tưởng sáng tạo ấy. Điều này hoàn toàn trái ngược với quá khứ của Băng Tử Huyên ở thời gian thực, khi những giáo viên của hắn chỉ vì sợ tài năng của hắn vượt qua họ mà luôn tìm cách ghìm hắn xuống.
Trong thực tại trước đây, dù tài năng và cách giải quyết vấn đề của hắn luôn vượt xa các giáo viên, nhưng thay vì được tôn trọng, hắn lại bị chế giễu và buộc tội g·ian l·ận. Những phương pháp giải toán độc đáo của hắn, thay vì được công nhận, lại bị coi là sai trái, là sự sao chép đáp án hoặc chỉ là sự tình cờ may mắn. Những giáo viên cũ sợ rằng nếu để hắn nổi bật, họ sẽ mất đi uy tín và địa vị của mình, vì thế luôn cố tình làm mọi cách để hắn không thể phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng ở huyễn cảnh này, mọi chuyện đã khác. Ở đây, không ai cố tình ghìm hắn xuống, và cũng không ai lo sợ hắn giỏi hơn. Họ chỉ quan tâm đến kết quả và sự sáng tạo mà hắn mang lại. Điều này khiến Băng Tử Huyên cảm thấy có phần thoải mái, dù chỉ là trong một huyễn cảnh. So với những áp lực và sự gò bó ở thực tại, nơi hắn luôn bị coi thường và không được đánh giá đúng năng lực, thì tại đây, hắn thực sự được công nhận và tự do thể hiện bản thân.
Tuy vậy, dù có thành công trong huyễn cảnh, Băng Tử Huyên không hề quên mục tiêu chính của mình. Hắn biết rằng điều quan trọng nhất lúc này là tìm cách giúp Thanh Lan hóa giải oán niệm và thoát ra khỏi huyễn cảnh này. Nhưng trước đó, hắn còn một nhiệm vụ lớn hơn – tìm ra tung tích của Hàn Tuyết, em gái của hắn, người mà hắn vừa biết vẫn có khả năng sống sót. Trong lòng hắn, nỗi lo lắng cho Hàn Tuyết chưa bao giờ nguôi ngoai. Và dù cho bản thân có thể hiện xuất sắc đến đâu trong huyễn cảnh này, hắn vẫn không quên lời thề sẽ tìm lại em gái mình.
Băng Tử Huyên đang đứng trước bảng xếp hạng toàn trường, vẻ mặt thoáng nhẹ nhàng khi nghe tiếng gọi từ phía sau. "Bình An... Cậu lần này lại đứng trong top mười rồi... Chúc mừng nhé!" Giọng nói dịu dàng vang lên, không ai khác chính là Thanh Lan trong huyễn cảnh. Cô tiến lại gần, nụ cười tươi tắn trên môi, ánh mắt ánh lên niềm vui thay cho người bạn đồng hành.
Đối với Băng Tử Huyên, kết quả này chẳng là gì. Với hắn, những con số ấy chỉ là thứ phù phiếm trong cái huyễn cảnh này, chẳng đáng để bận tâm. Nhưng đã hóa thân thành Trần Bình An, hắn biết mình cần phải diễn tròn vai. Hắn tự nhủ, dù nhân vật Trần Bình An này có thực sự tồn tại hay chỉ là một phần của huyễn mộng, hắn sẽ giúp cậu ta đạt được một kết cục tốt đẹp hơn. Xem như là một cách cứu rỗi cho một số phận.
Băng Tử Huyên khẽ quay sang nhìn Thanh Lan, nụ cười thoáng hiện trên môi, đôi mắt híp lại theo phong thái Trần Bình An. "Kết quả của cậu cũng không tệ đâu," hắn nhẹ nhàng nói. "Đứng thứ 38 cũng là rất tốt rồi mà!"
Thanh Lan nghe hắn nói vậy, nụ cười tươi hơn nhưng lại xen lẫn chút lo lắng. "Thật vậy sao? Nhưng với kết quả đó, mình vẫn nghĩ rất khó để đậu đại học..." Giọng cô mang theo chút bất an, ánh mắt dõi về phía bảng xếp hạng với chút hoài nghi về bản thân.
Băng Tử Huyên cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, trầm ổn như để trấn an cô gái trước mặt. "Cậu phải tin tưởng vào bản thân mình. Sự cố gắng của cậu, mọi người đều thấy rõ. Không chỉ mình đâu, cả trường này cũng công nhận điều đó."
Lời động viên của hắn làm Thanh Lan cảm thấy vững tâm hơn. Cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên một chút hy vọng. "Cảm ơn cậu, Bình An. Cậu lúc nào cũng làm mình cảm thấy tự tin hơn..."
Giữa lúc cả hai đang trò chuyện, bỗng một bóng dáng quen thuộc từ xa bước lại. Không ai khác ngoài Lý Thành – người đứng ở vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng. Cậu ta đứng trước bảng, ánh mắt lướt qua thành tích của mình với một vẻ không hài lòng. Dường như kết quả ấy chẳng đủ để làm cậu thỏa mãn. "Vẫn tiếp tục ở vị trí này sao?!" Lý Thành lẩm bẩm, giọng nói mang đầy sự khó chịu và thất vọng. Không dừng lại lâu, cậu ta lập tức quay người rời đi, không hề quan tâm đến sự có mặt của Băng Tử Huyên hay Thanh Lan, coi họ như không khí.
"Lý Thành..." Thanh Lan khẽ gọi, định đưa tay ra như muốn nói gì đó với cậu ta. Nhưng Lý Thành không hề ngoái đầu lại, thản nhiên bước đi, bỏ lại Thanh Lan cùng sự buồn bã và thất vọng lấp đầy trong ánh mắt.
Thanh Lan đứng đó, bàn tay khẽ buông xuống, vẻ mặt cô thoáng chút u sầu, như thể mang theo những nỗi niềm không thể nói thành lời. Cô vẫn chưa bao giờ chạm tới được ánh mắt của Lý Thành, cũng như chưa từng một lần có thể chạm vào lòng cậu ta. Đối với Lý Thành, dường như những nỗ lực của cô, sự quan tâm của cô chẳng bao giờ đủ để khiến cậu ta dừng lại mà nhìn về phía mình.
Băng Tử Huyên đứng lặng nhìn, hiểu rõ sự buồn bã trong ánh mắt Thanh Lan. Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như để an ủi cô. Trong lòng hắn thoáng một suy nghĩ, rằng có lẽ trong cái huyễn cảnh này, Thanh Lan cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy của những nỗi niềm và khát vọng không thể với tới. Và chính điều đó có thể là chìa khóa để hắn tìm ra oán niệm thực sự của cô.
Sống trong huyễn cảnh này chưa lâu, nhưng Băng Tử Huyên đã dần nắm bắt được mối quan hệ phức tạp giữa ba người: Trần Bình An, Thanh Lan và Lý Thành. Từ khi còn nhỏ, họ đã là những người bạn thân thiết, cùng nhau lớn lên và chia sẻ những niềm vui tuổi thơ. Khi đó, mọi thứ đều đơn giản, ngây thơ, và khoảng cách giữa họ chưa từng tồn tại. Nhưng như cuộc sống vốn dĩ, càng trưởng thành, con người ta càng phải đối diện với những thực tế không thể tránh khỏi, và chính những sự khác biệt ấy đã dần làm rạn nứt tình bạn thuở ấu thơ.
Mối quan hệ giữa ba người dần trở nên xa cách, đặc biệt là sau khi cả ba bước vào tuổi trưởng thành, cụ thể hơn là khi họ bắt đầu học cấp ba. Lý Thành, người từng là một phần không thể thiếu trong nhóm bạn, bắt đầu thay đổi thái độ. Gia đình Lý Thành giàu có, điều này ai cũng biết, nhưng điều đó càng trở nên rõ ràng hơn khi cậu ta lớn lên và nhận thức được sự phân biệt giàu nghèo trong xã hội. Nhà Thanh Lan không quá khốn khó như Trần Bình An, nhưng cũng chỉ thuộc dạng đủ sống trong điều kiện chật vật. Còn Trần Bình An thì khỏi phải bàn, cậu ta là hình ảnh rõ ràng nhất của cái nghèo, tận cùng của sự khó khăn trong ngôi làng nhỏ này. Điều đó khiến cậu trở thành cái bóng mờ nhạt giữa những người xung quanh, cả về vật chất lẫn học thức.
Trong khi Lý Thành mỗi ngày một tiến xa với tương lai rộng mở, Trần Bình An càng lún sâu vào tương lai mịt mờ không có lối thoát. Chính sự đối lập rõ rệt đó đã tạo nên khoảng cách vô hình nhưng ngày càng lớn giữa Lý Thành và hai người bạn cũ. Lý Thành dần dần tách mình khỏi họ, đặc biệt là với Trần Bình An. Cậu ta khinh ghét cậu, có lẽ là vì sự nghèo khó, cũng có lẽ là vì cậu không thể theo kịp bất kỳ thành tựu nào về mặt học tập hay đời sống. Đối với Lý Thành, Trần Bình An chẳng khác nào một biểu tượng của thất bại và sự tối tăm trong tương lai, một người không đáng để cậu ta dành thời gian hay quan tâm.
Nhưng điều khiến Băng Tử Huyên khó hiểu nhất chính là sự kiên trì lạ thường của Thanh Lan. Mặc dù Lý Thành đã xa cách hai người họ, đặc biệt là với Trần Bình An, Thanh Lan vẫn luôn giữ tình cảm thầm lặng dành cho Lý Thành. Cô không chỉ dõi theo cậu ta, mà còn chịu đựng sự xa cách và thái độ lạnh nhạt từ phía Lý Thành mà không hề phàn nàn. Dù cho cậu ta có tỏ thái độ lạnh lùng, coi thường hay không thèm để ý đến sự tồn tại của cô, Thanh Lan vẫn âm thầm quan tâm, vẫn giữ nguyên tình cảm chân thành ấy suốt nhiều năm.
Băng Tử Huyên không thể không cảm thấy khó hiểu trước sự lụy tình đến ngu ngốc của Thanh Lan. Hắn không hiểu vì sao cô lại cố chấp như vậy, vì sao cô lại để tình cảm làm mình trở nên yếu đuối đến thế. Đối với hắn, yêu một người không yêu mình là điều không nên tồn tại. Hắn đã từng nghĩ Thanh Lan thật ngốc, thật yếu mềm khi dành trọn tình cảm cho một người không bao giờ ngoái nhìn cô. Nhưng rồi, khi nghĩ sâu hơn, Băng Tử Huyên bắt đầu tự hỏi liệu nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, bản thân hắn có thể tránh khỏi cái gọi là "sự ngu ngốc khi yêu" đó không? Có thể nào chính hắn cũng sẽ trở thành một kẻ lụy tình như cô, khi mà tình cảm vượt quá khả năng kiểm soát của lý trí?
Càng suy nghĩ về những vấn đề như vậy, Băng Tử Huyên càng cảm thấy không thích thú. Hắn không giỏi trong việc phân tích tình cảm nam nữ, cũng chưa từng thực sự trải qua thứ tình yêu mù quáng mà Thanh Lan đang trải qua. Nhưng hắn biết một điều chắc chắn: tình yêu không nên biến con người ta trở nên yếu đuối và mất kiểm soát như vậy. Thanh Lan có thể coi là một ví dụ sống động của sự lụy tình, và điều đó khiến Băng Tử Huyên cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng có chút thương hại. Cô đáng lẽ nên tìm kiếm người xứng đáng hơn với tình cảm của mình, thay vì mãi dõi theo một người đã không còn coi cô là bạn bè nữa.
Với tâm trạng phức tạp ấy, Băng Tử Huyên tiếp tục sống trong huyễn cảnh này, hóa thân thành Trần Bình An, cố gắng tìm ra lời giải cho những oán niệm sâu thẳm của Thanh Lan, để từ đó thoát ra khỏi huyễn mộng.