Mộng Sinh Giới

Chương 58: Cùng cảnh



Chương 58: Cùng cảnh

Sáng hôm sau, khi Băng Tử Huyên tỉnh dậy, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cơ thể hắn. Cơn đau mỏi từ cơ bắp đến từng khớp xương khiến hắn cảm thấy nặng nề, không khác gì vừa trải qua một đêm vật lộn. Điều này không bình thường chút nào.

Hắn từ từ mở mắt ra, định ngồi dậy và kéo chăn khỏi người mình. Nhìn quanh phòng, hắn sững sờ phát hiện có điều gì đó khác lạ. Căn phòng trông vẫn là nơi hắn đã quen thuộc từ lúc nhập vào thân xác Trần Bình An, nhưng lại có những thay đổi nhỏ mà mắt thường khó phát hiện ngay lập tức. Chẳng hạn như chiếc bàn học gỗ dường như đã bị di chuyển một chút, các cuốn sách xếp trên đó cũng không theo trật tự hắn đã sắp xếp từ trước. Đèn bàn vẫn tắt, nhưng dường như có một vệt sáng nhạt từ bên ngoài chiếu vào qua cửa sổ, và lớp bụi nhẹ phủ trên mặt bàn đêm qua giờ đã biến mất.

Hắn cau mày, rồi bất giác nhận ra một điều còn kỳ lạ hơn. Bộ quần áo mà hắn đang mặc—một chiếc áo vải thô và quần vải sờn—không phải là trang phục mà hắn đã mặc trước khi đi ngủ. Đêm qua, hắn còn nhớ rõ mình mặc bộ đồ cũ, xộc xệch và đầy bụi sau khi xay ngô cùng gạo giúp mẹ Trần Bình An. Nhưng bây giờ, trên người hắn lại là một bộ quần áo khác hoàn toàn, mới hơn nhưng cũng không phải là đồ của hắn.

"Chuyện này... rốt cuộc là sao?" Hắn tự hỏi, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng. Đêm qua có điều gì đó đã xảy ra mà hắn không thể nhớ nổi. Cả đêm qua, sau khi hoàn thành công việc, hắn đã trở về phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ để không khiến mẹ Trần Bình An lo lắng.

Băng Tử Huyên tháo chăn ra, bước chân vẫn còn nặng nề như bị kéo theo bởi trọng lượng của suy nghĩ. Hắn tiến về phía bàn học theo thói quen, nhưng trong lòng đã xuất hiện nhiều dấu hỏi.

Băng Tử Huyên vừa bước đến bàn học, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên cuốn lịch nhỏ mà hắn thường dùng để đánh dấu các mốc thời gian. Tay hắn khẽ run lên khi lật nhanh qua các trang, và ngay lập tức, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng hắn. Đúng như hắn nghĩ, thời gian trong huyễn cảnh này đã nhảy vọt, dịch chuyển hơn ba tháng về phía trước.

Một khoảng thời gian dài như thế trôi qua mà hắn không hề hay biết. "Kỳ thi..." hắn thầm nghĩ, đột ngột hiểu rằng kỳ thi quan trọng kia chắc chắn đã kết thúc. Hắn đã bỏ lỡ toàn bộ quá trình chuẩn bị, nỗ lực chăm chỉ ngày đêm, và bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống khó chịu, như thể mọi thứ hắn cố gắng đạt được trong khoảng thời gian đó đều bị nuốt chửng.



Dù vậy, có một tia hy vọng vẫn lóe lên trong đầu hắn: "Kết quả thì sao?" Hắn không thể ngăn mình tự hỏi. Dù đã bỏ lỡ thời gian trước kỳ thi, nhưng với sự siêng năng và nỗ lực mà hắn đã đổ ra, cũng như lượng kiến thức mà hắn tích lũy được, Băng Tử Huyên tin chắc rằng bản thân không thể nào làm tệ đến mức đó. "Ít nhất cũng phải là 8 phần đỗ," hắn nghĩ. "

Suy nghĩ đó không làm nguôi đi sự khó chịu khi bị dịch chuyển thời gian quá đột ngột. Hắn đã mong đợi được tự mình cảm nhận áp lực và vinh quang sau kỳ thi, nhưng giờ đây tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng. Nếu có thể, hắn muốn tự trải qua mọi thứ một cách trọn vẹn hơn, Băng Tử Huyên thầm than, cảm giác như bị tước đi một phần quan trọng của cuộc hành trình.

Dẫu vậy, không muốn chìm đắm trong những suy nghĩ đó thêm nữa, hắn quay người, rời khỏi bàn và bước ra khỏi phòng. Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, mọi suy nghĩ trong đầu hắn như đông cứng lại. Băng Tử Huyên đứng bất động, hai chân như bị đóng đinh xuống sàn.

Trước mặt Băng Tử Huyên là cảnh tượng đầy ám ảnh. Giữa căn phòng khách làn khói nhang mờ ảo lan tỏa, từng sợi trắng lững lờ cuộn mình lên không trung từ bát hương trên bàn thờ. Trên đó, di ảnh của mẹ Trần Bình An nghiêm trang giữa khung cảnh t·ang l·ễ còn vương hơi lạnh của những lời chia buồn chưa kịp phai. Những mâm lễ, những vật dụng quen thuộc trong đám tang vẫn còn đó, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ mới cách đây vài giờ. Mùi nhang và nỗi đau quặn thắt hòa vào nhau, làm cho không khí càng thêm nặng nề, u uất.

Lúc này, Băng Tử Huyên mới nhận ra, trên đầu mình là một chiếc khăn tang trắng, biểu tượng của mất mát và sự tiễn đưa cuối cùng. "Không thể nào…!? Chuyện này…" Hắn thì thầm, trái tim đập loạn nhịp, cố gắng lắp ghép những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí. Hắn bước chậm rãi, từng bước chân như nặng tựa đá, dồn dập tiến về phía bàn thờ. Ánh mắt của hắn không rời khỏi di ảnh người phụ nữ mà chỉ mới trước đây không lâu còn mỉm cười dịu dàng với hắn, lo lắng từng chút một cho cuộc sống hàng ngày của Trần Bình An.

Đứng trước di ảnh, Băng Tử Huyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mẹ Trần Bình An. Người phụ nữ hiền từ, tảo tần ấy, người mà đã dành trọn cả cuộc đời để hy sinh cho con trai, giờ đây chỉ còn lại một tấm ảnh vô hồn. Mới đây thôi, bà vẫn còn đây, ân cần chăm sóc, lo toan cho con trai mình, vậy mà giờ đã rời xa cõi đời này, mãi mãi không trở lại.

Dù biết đây chỉ là huyễn cảnh, nhưng trong lòng Băng Tử Huyên lại dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ ràng. Hắn không thể chắc chắn được rằng cảnh tượng này có phải là sự thật đã xảy ra trong quá khứ, hay đơn thuần chỉ là một biến cố trong ký ức hỗn độn của huyễn cảnh. Nếu điều này thực sự xảy ra trong quá khứ, nếu mẹ của Trần Bình An đã ra đi theo cách bi thương này, thì đó thật sự là một sự tàn nhẫn đến tột cùng. Một người phụ nữ đã dành cả đời cho con, cuối cùng phải chịu kết cục t·ang t·hương như thế này.

Băng Tử Huyên, dù là người ngoại cuộc, cũng không khỏi cảm thấy lòng mình chùng xuống, như có một vết dao khẽ cứa vào trái tim. Chưa đầy một tháng ngắn ngủi sống cùng bà, hắn đã cảm nhận được tình yêu thương, sự hy sinh lặng thầm mà bà dành cho Trần Bình An. Và bây giờ, đứng trước cảnh tượng t·ang t·óc này, hắn bỗng thấy thương cảm vô hạn. Một kiếp người tảo tần, cuối cùng cũng chỉ để lại chút khói hương lặng lẽ bay lên giữa căn phòng trống vắng.



Ngọn nến trên bàn thờ khẽ lay động trước làn gió nhẹ, như lời tiễn biệt cuối cùng cho một người mẹ đã dành cả đời hy sinh vì con trai mà chưa nhận lại được gì. Trong khoảnh khắc ấy, Băng Tử Huyên đứng bất động, lòng đầy nặng trĩu và tiếc nuối cho một cuộc đời quá đỗi đáng thương.

Băng Tử Huyên chậm rãi bước đến bàn thờ, cúi mình trước di ảnh của mẹ Trần Bình An rồi cầm lấy một nén hương. Khi khói hương vừa lan tỏa trong không gian tĩnh lặng, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng hắn. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng động từ ngoài cổng gỗ cũ vọng vào, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngẩng lên, Băng Tử Huyên nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ trung niên hốt hoảng bước vào sân, gương mặt đầy vẻ lo lắng và mệt mỏi. Đó không ai khác chính là dì Năm, hàng xóm thân cận nhất của gia đình Trần Bình An.

"Dì Năm?" Băng Tử Huyên lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc. "Có chuyện gì vậy?"

Dì Năm mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ gần bàn, bàn tay run run với lấy ấm chè trên bàn rồi rót vội một chén. Bà uống nhanh một ngụm, nhưng vị chè hơi chan chát khiến bà khẽ nhăn mặt, rồi chẹp miệng một cách bất mãn.

"Chả phải chuyện nhà Lý Điền Chủ muốn lấy ngôi nhà này sao?" Dì Năm nói, giọng đầy vẻ bức xúc. Bà thở dài, lắc đầu, ánh mắt nặng trĩu buồn bã. "Ai da… tang chưa dứt mà đám người bất nhân đó đã kéo đến đây rồi. Đúng thật là không còn chút tình người nào nữa!"

Những lời của dì Năm như một cú sốc đánh thẳng vào tâm trí Băng Tử Huyên. Cảm giác giật mình xen lẫn hoang mang nhanh chóng tràn ngập trong lòng hắn. "Lấy nhà? Tại sao?" Hắn tự hỏi, đôi mắt tràn ngập nghi ngờ và bất an. Hóa ra trong ba tháng bị "dịch chuyển" của mình, hắn đã bỏ lỡ không ít biến cố. Cái c·hết của mẹ Trần Bình An đã quá đủ tàn nhẫn, giờ lại thêm chuyện bị ép phải rời bỏ nơi duy nhất gọi là nhà.



Hắn chưa kịp thấu hiểu hết tình huống thì từ bên ngoài cửa, tiếng bước chân lộn xộn vọng tới. Một nhóm người khoảng năm, sáu người, dáng đi hung hãn, bắt đầu tiến vào sân. Ánh mắt của Băng Tử Huyên và dì Năm cùng lúc hướng ra cửa, thấy rõ bọn người đó với gương mặt đầy vẻ trịch thượng và lạnh lùng.

"Chúng đến rồi," Dì Năm thở dài, giọng đầy lo lắng và bất lực.

Băng Tử Huyên siết chặt tay, cảm thấy lòng ngực nóng lên vì bức xúc và giận dữ. Hắn hiểu rằng những kẻ này đến không phải để thương lượng hay tỏ ra thông cảm trước cảnh ngộ t·ang t·hương của gia đình Trần Bình An, mà đến với mục đích chiếm đoạt và gây thêm đau khổ.

Đám người kéo vào nhà, chiếm lĩnh không gian một cách ngang ngược. Đi đầu là một người đàn ông trung tuổi, phong thái đĩnh đạc, y phục chỉnh tề, rõ ràng là kẻ quyền thế. Nhìn hắn, Băng Tử Huyên đoán ngay đây là Lý Điền, người mà dì Năm đã nhắc đến. Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn không nói một lời dư thừa, lạnh lùng rút từ trong áo ra một tờ giấy nhà đất, ném nó xuống trước mặt Băng Tử Huyên như thể hắn đã hoàn toàn làm chủ nơi này.

"Ngôi nhà này giờ không còn thuộc về cậu nữa. Cậu nên chuẩn bị mà dọn đi thôi," giọng Lý Điền lạnh lùng vang lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. "Dù sao tôi cũng đã quá tử tế khi để cậu ở lại cho đến khi t·ang l·ễ xong xuôi."

Những lời nói đó vừa dứt, một người đàn ông khác từ phía sau tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt và hèn hạ. Hắn cúi rạp người, bước tới sát bên Lý Điền, giọng hạ thấp nhưng vẫn đủ để Băng Tử Huyên nghe thấy rõ ràng.

"Thưa ông Lý, khu đất này chỉ cần sửa sang lại chút ít, ắt hẳn sẽ trở thành một phúc địa. Vị trí và phong thủy rất tốt."

Lý Điền nhếch mép cười, nụ cười đầy ẩn ý và khinh khỉnh. "Vậy sao? Nhưng thật tình, tôi chẳng hứng thú gì với chỗ này," hắn nói, giọng điệu vô cùng thản nhiên. "Chỉ có quý tử Lý Thành nhà tôi... nó rất thích nơi này thôi. Sau này, phá bỏ hay xây dựng gì ở đây vẫn là để nó quyết định."

Đám người điềm nhiên trò chuyện như thể Băng Tử Huyên và dì Năm không hề tồn tại. Họ nói cười tự nhiên, coi ngôi nhà và cuộc sống của người khác chỉ như một món đồ chơi, một thứ tài sản vô giá trị. Tiếng cười cợt, giọng điệu kẻ cả của họ dội vào tai Băng Tử Huyên, như đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Bọn họ đối xử với hắn và dì Năm không khác gì không khí, chẳng thèm để tâm đến những cảm xúc đau đớn hay bức xúc mà họ gây ra.

Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một chút, rồi cuối cùng, Lý Điền hất hàm về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt lạnh lẽo như thể ra lệnh cho kẻ thấp hèn. "Cuối ngày hôm nay, dọn dẹp hết đi rồi rời khỏi đây. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa."

Nói xong, bọn họ ngang nhiên rời đi, bước chân đầy tự mãn, để lại một không khí nặng nề và áp bức. Cửa nhà đóng lại sau lưng họ, nhưng dư âm của sự khinh bỉ và bất công vẫn còn lại trong lòng Băng Tử Huyên.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.