Mộng Sinh Giới

Chương 66: Vận mệnh xoay chuyển



Chương 65: Vận mệnh xoay chuyển

Cánh cửa phòng khẽ mở, mẹ của Băng Tử Huyên dẫn Nhược Thanh Thanh vào với nụ cười dịu dàng, rồi nói với giọng ấm áp: “Các con ở đây trò chuyện nhé. Để cô xuống dưới chuẩn bị ít đồ ăn. Có gì cần thì cứ gọi cô.”

Nhược Thanh Thanh hơi khựng lại, định từ chối, “Dạ, cô… cháu không muốn phiền…” Nhưng mẹ hắn vẫn nhẹ nhàng xua tay, “Không sao đâu, cháu cứ tự nhiên.” Bà trao cho cô một ánh mắt ấm áp, rồi khẽ cúi đầu chào trước khi bước ra ngoài, để lại không khí thân mật và thoải mái trong căn phòng.

Khi cánh cửa khép lại, Nhược Thanh Thanh nhìn quanh, ánh mắt hơi ngại ngùng khi thấy cả Băng Tử Huyên và Kira đang ngồi bên trong. Kira thấy Thanh Thanh vẫn còn đứng ngập ngừng ở cửa liền lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và đầy mời gọi: “Mời cô vào trong. Không cần phải ngại đâu.”

Nhược Thanh Thanh liếc về phía Băng Tử Huyên, thấy hắn khẽ gật đầu cho phép, mới yên tâm bước vào. Đóng cửa lại, cô từ từ tiến vào với vẻ rụt rè. Băng Tử Huyên ngả người tựa vào ghế, nhìn Thanh Thanh một lúc rồi cất tiếng, giọng trầm và hơi xa cách: “Cô đến nhà tôi, người nhà có biết không? Họ vẫn không muốn cô có dính dáng đến tôi, đúng không?”

Nghe lời hắn nói, Thanh Thanh có chút giật mình, nhưng cũng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, khẽ phân trần: “Cha mẹ không hẳn là như cậu nghĩ đâu...”

Băng Tử Huyên chỉ nhếch môi, nụ cười mang chút thờ ơ. “Thật vậy sao? Được rồi. Vậy thì, không biết hôm nay… cô đến đây có việc gì?”

Thanh Thanh chần chừ một chút, định mở miệng thì Kira khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn mang chút tán dương: “Ân nhân, người ta có lòng đến thăm, ngài cũng nên đáp lễ một chút chứ. Không phải phép tắc tối thiểu là mời khách ngồi sao?” Kira nhẹ nhàng nhắc nhở, như vừa để ý vừa chăm chút đến từng động tác của hắn.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng hướng về Thanh Thanh, rồi lại dừng ở hắn, như thể đang thầm nhắc khéo, “Ngài có nhớ khi ngài rời khỏi huyễn cảnh, ai là người đã hết lòng giúp ngài không? Nếu không có sự giúp đỡ ấy, sợ là ngài đã không thể ở đây một cách bình an thế này rồi.” Kira nói, giọng êm dịu, như một lời khuyên đầy ý nhị.

Nói rồi, Kira đứng dậy, kéo chiếc ghế gần đó, mỉm cười mời Nhược Thanh Thanh: “Mời cô ngồi, không cần e ngại gì cả.”

Thanh Thanh khẽ cúi đầu cảm ơn, ngồi xuống với dáng vẻ có phần rụt rè.



Nhược Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt phần quà xuống bàn, đôi mắt dịu dàng nhìn về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt chứa đựng chút lo lắng: “Vết thương của cậu sao rồi?” Cô vẫn nhớ rõ ngày hôm đó khi Kira đưa hắn về, những v·ết t·hương phủ đầy trên người hắn, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến cô không khỏi bận lòng.

Băng Tử Huyên thoáng nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm kích. Hắn khẽ gật đầu đáp lại: “Giờ cũng đã ổn rồi, không còn vấn đề gì nghiêm trọng. Chuyện ngày hôm đó... ta thực sự nợ cô một ân tình lớn, sau này nhất định sẽ báo đáp.”

Nghe vậy, Nhược Thanh Thanh khẽ nhíu mày, nét không vui thoáng hiện trên khuôn mặt dịu dàng của cô. “Chỉ là việc tôi cần làm thôi, cậu không cần phải bận tâm đến thế đâu,” cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. “Lần này tôi đến đây chỉ vì muốn biết cậu đã bình phục chưa, không hề có ý định mong được trả ơn. Nếu cậu không muốn gặp tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền thêm nữa. Thấy cậu bình phục, tôi cũng yên tâm rồi.”

Dứt lời, Nhược Thanh Thanh có ý định đứng dậy rời đi, ánh mắt có chút thoáng buồn. Thấy cô định quay người, Băng Tử Huyên bỗng đưa tay ra ngăn lại, trong giọng nói thấp trầm lẫn chút ái ngại: “Tôi không có ý đó. Nếu trước đó có lời nào khiến cô hiểu nhầm, mong cô bỏ qua cho. Chỉ là… tôi không quen với việc để mình mang ơn người khác.”

Nhược Thanh Thanh dừng lại, ánh mắt dao động một chút trước khi nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi.

Thấy Nhược Thanh Thanh đã ngồi trở lại, Băng Tử Huyên bỗng nhiên cúi đầu, sắc mặt thoáng trầm lắng, ánh mắt đượm buồn: "Thanh Thanh... cô còn nhớ Hàn Tuyết không?"

Nhắc đến tên Hàn Tuyết, Nhược Thanh Thanh lặng người đi. Ánh mắt cô bỗng trở nên xa xăm, nỗi buồn phảng phất hiện rõ trên khuôn mặt. "Sao cậu lại nhắc đến chuyện này... Hàn Tuyết làm sao tôi có thể quên được? Dù đã qua bao nhiêu năm, hình ảnh cô bé nhỏ nhắn ba tuổi ngày ấy vẫn mãi trong lòng tôi. Đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy khó mà tin nổi những gì đã xảy ra năm đó."

Cô dừng lại một chút, giọng dịu xuống như để an ủi hắn. "Nhưng… tôi biết năm đó cậu đã cố gắng hết sức mình. Cậu không cần phải tự dằn vặt nữa."

Những lời an ủi của cô càng khiến Băng Tử Huyên chua xót, bởi trong lòng hắn, quá khứ đau thương ấy chưa từng phai nhạt. Ký ức về việc hắn chỉ đứng bất lực năm đó, không dám can thiệp, luôn khiến hắn cảm thấy hổ thẹn và day dứt.

Hắn ngập ngừng một lúc, rồi buông một câu chậm rãi mà đầy bất ngờ, ánh mắt ngước lên, giọng nói trầm khàn: "Thanh Thanh... Hàn Tuyết... thực ra vẫn còn sống."



Nhược Thanh Thanh nghe những lời này, sắc mặt lập tức biến đổi. Đôi mắt cô mở to, đầy sự xúc động lẫn ngạc nhiên không che giấu nổi. Cô thốt lên: "Cậu… cậu nói thật sao? Hàn Tuyết... cô ấy thực sự còn sống?"

Trong sự kích động, Thanh Thanh bật dậy khỏi ghế, đôi mắt chăm chú nhìn Băng Tử Huyên, như cố xác nhận thông tin khó tin mà cô vừa nghe. Trước ánh mắt đầy hi vọng của cô, hắn nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói có phần trấn an: "Dù tôi không thể dám chắc, nhưng khả năng em ấy còn sống rất cao. Chỉ cần có một tia hy vọng… thì cũng đáng để tin tưởng rồi."

Kira từ bên cạnh, nghe toàn bộ câu chuyện, cuối cùng cất tiếng nhẹ nhàng: “Thông tin này… ngài nhận được từ hồn ma Thanh Lan sao?”

Băng Tử Huyên có chút ngạc nhiên, chưa kịp hiểu tại sao Kira lại biết chuyện này, nhưng vẫn gật đầu xác nhận. Nhìn thấy biểu hiện ấy, Kira chỉ mỉm cười, khẽ lắc đầu như đang tự nhủ với chính mình: “Hóa ra, đại đạo đã giáng xuống cô ta từ sớm đến vậy… có lẽ chính bởi tiết lộ những điều này…”

Lời nói của Kira khiến Băng Tử Huyên có chút động lòng, dường như hiểu ra phần nào. Kira liền tiếp lời, ánh mắt sắc sảo, đăm đắm nhìn hắn: “Vậy… Hàn Tuyết kia, có phải là em gái song sinh của ngài không?”

Lần này, Băng Tử Huyên thực sự sửng sốt, không kìm được mà bật hỏi: “Làm sao cô lại biết điều này?”

Kira chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ nghiêng đầu đáp: “Dựa vào tướng mệnh của ngài, tôi đã cảm nhận được. Lúc vừa sinh ra, bản mệnh của ngài vốn đã bị định sẵn là đoản mệnh, nhưng ngài vẫn sống đến năm ba tuổi. Năm đó, vận mệnh đã có biến đổi bất ngờ—người gánh chịu kiếp nạn ấy, vốn dĩ phải là ngài. Vậy mà em gái ngài, thay vì ngài, lại trở thành người chịu số mệnh nghiệt ngã đó.”

Kira dừng lại, ánh mắt trầm ngâm, dường như suy nghĩ về điều gì sâu xa hơn, rồi nói tiếp: “Thế nhưng… từ những dấu hiệu còn sót lại, tôi cảm nhận được rằng em gái ngài chưa hề mất. Có lẽ, một bàn tay từ thần giới đã can thiệp, thay đổi kết cục vốn dĩ đã được định sẵn…”

Nói tới đây, Kira tiến thêm một bước, ánh mắt đầy tôn kính lẫn một chút sầu muộn khi thầm ngâm một câu Hán việt, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng:

"Thiên cơ viễn, nhân thế ẩn; quá vãng, vị lai, như nguyệt dạ tựa phù ảnh. Thiên mệnh dẫu định, vạn vật đều xoay; âm dương đan xen, ảo huyễn vô thường."



(“Thiên cơ sâu thẳm, cõi nhân gian như màn sương huyền ảo; quá khứ, tương lai, như ánh trăng đêm thoáng qua. Số mệnh dù đã được định, nhưng vạn vật vẫn xoay vần, âm dương hòa quyện, ẩn hiện khó đoán, không một ai có thể nắm bắt trọn vẹn.”)

Lời nói của Kira vang lên, âm sắc nhỏ nhẹ nhưng đầy triết lý, mỗi chữ dường như mang một ý nghĩa sâu xa về sự vô thường của vạn vật. Trong không gian tĩnh lặng, những câu chữ ấy như vẫn còn lẩn khuất, nhắc nhở rằng trong cuộc đời, mọi thứ đều có thể đảo ngược, không gì là tuyệt đối, không ai có thể nắm chắc số mệnh trong tay.

Băng Tử Huyên đang định mở lời, nhưng ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng mẹ hắn vọng vào: “Mẹ mang chút đồ ăn nhẹ cho các con đây, mẹ vào nhé?”

Cửa vừa mở, mẹ Băng Tử Huyên bước vào, tay khéo léo bưng khay đầy những món ăn nhẹ và trà nóng. Nhược Thanh Thanh và Kira lập tức đứng lên, bước đến giúp bà bày biện đồ ăn lên bàn. Mẹ hắn nhìn hai cô gái lễ phép, nhanh nhẹn mà không khỏi vui vẻ, nói lời cảm ơn rồi mỉm cười bảo: “Hai con cứ ngồi xuống nghỉ đi, những việc này cứ để ta làm là được.”

Trong khi đó, Băng Tử Huyên vẫn ngồi yên trên ghế, lơ đãng quan sát, đến khi mẹ hắn quay sang và thấy bộ dạng “thong dong” của hắn thì không khỏi khẽ trách: “Bạn bè tới nhà mà con vẫn cứ ngồi im như vậy sao, thật không hiểu nổi con đấy. Không biết đón tiếp hay giúp đỡ gì cả!”

Băng Tử Huyên nghe vậy, hơi ngượng ngùng, liền vội giấu tấm ảnh Hàn Tuyết vào trong áo rồi đứng dậy nhận lỗi: “Vâng… là con không phải. Con xin lỗi mẹ.”

Nhìn dáng vẻ hắn có chút lúng túng, mẹ hắn thoáng dịu lại, nở nụ cười hiền từ, nhẹ giọng bảo: “Thôi, coi như mẹ tạm tha cho con lần này. Nhưng sau này nhớ phải biết đối xử chu đáo với người khác nhé.”

Cả căn phòng lúc này trở nên ấm cúng hơn, trong không gian phảng phất hương trà và bánh ngọt, Kira và Nhược Thanh Thanh ngồi xuống, nhìn nhau cười khẽ.

Băng Tử Huyên nhìn Nhược Thanh Thanh một thoáng như ngần ngại điều gì, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, ghé sát tai cô thì thầm: “Chuyện vừa rồi... đừng nói cho mẹ tôi biết.”

Nhược Thanh Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu và sẽ giữ kín. Vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng của cô khiến Băng Tử Huyên phần nào yên tâm, ánh mắt như nhẹ nhõm hơn đôi chút. Mẹ hắn đứng lên, định rời khỏi phòng để dành không gian riêng tư cho cả ba người trò chuyện. Nhưng Kira và Nhược Thanh Thanh cùng nhau lên tiếng ngăn bà lại, mời bà ở lại để cùng trò chuyện, vừa là để tìm hiểu thêm về nhau, vừa để tránh cảm giác... phải trò chuyện với “cục đất” ít lời như Băng Tử Huyên.

Nghe thấy vậy, mẹ hắn thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười. Bà vui vẻ ngồi lại, niềm vui ánh lên trong đôi mắt khi cảm nhận được sự thân mật mà Kira và Nhược Thanh Thanh dành cho mình. Ngồi lại cùng hai cô gái trẻ, bà cảm nhận rõ tình cảm ấm áp trong căn phòng.

Về phần Băng Tử Huyên, thấy cả ba người đã sẵn sàng cho cuộc trò chuyện vui vẻ của họ, hắn liền mỉm cười lịch sự: “Vậy, con xin phép ra ngoài một lát.” Trước ánh mắt thoáng phì cười của Kira và Nhược Thanh Thanh, hắn khẽ gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng, nhường lại không gian cho “ba quý cô” cùng trò chuyện thoải mái. Rốt cuộc, hắn biết họ hẳn sẽ có rất nhiều chuyện thú vị để nói hơn là ngồi lại cùng mình.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.