Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, thông báo vang lên từ loa rằng chuyến bay sắp đáp xuống sân bay Narita, Nhật Bản. Kira và Băng Tử Huyên lặng lẽ thu dọn hành lý xách tay, hòa vào dòng hành khách đứng lên chuẩn bị rời máy bay. Qua ô cửa sổ, Băng Tử Huyên thoáng nhìn thấy những ánh đèn từ thành phố bên dưới như những dải sáng lung linh. Trong lòng hắn thoáng xao động, tự nhủ với chính mình: “Hàn Tuyết, nhất định chờ anh...”
Đặt chân xuống sân bay, Băng Tử Huyên ngỡ ngàng nhìn quanh không gian rộng lớn và hiện đại với những biển hiệu sáng rực, đa phần đều là chữ Nhật. Các biển báo, bảng thông tin, và màn hình lớn khắp nơi đều hiển thị bằng tiếng Nhật, càng khiến mọi thứ thêm phần xa lạ và mới mẻ đối với hắn. Hành khách đông đúc tấp nập, tiếng nói chuyện, tiếng bánh xe vali kéo, và những lời chỉ dẫn vang lên liên tục từ nhân viên sân bay. Nhưng Kira, với một phong thái tự tin và điềm tĩnh, dường như đã quá quen thuộc với khung cảnh này. Cô nhìn Băng Tử Huyên và mỉm cười, tựa như hiểu cảm giác của hắn.
Kira khẽ lên tiếng: “Ân nhân, đi theo tôi, chúng ta sẽ phải qua khu vực kiểm tra hải quan và làm một vài thủ tục nữa.”
Băng Tử Huyên gật đầu, lặng lẽ bước theo cô. Cả hai tiến tới khu vực kiểm tra an ninh. Kira không chút do dự, tiến lên phía trước, trao hộ chiếu và giấy tờ cho nhân viên hải quan. Gương mặt cô thoáng nở nụ cười nhẹ, nhưng đầy tự tin và phong thái của một người từng trải. Nhân viên hải quan là một người đàn ông trung niên, lật giở hộ chiếu của cô rồi nhìn kỹ giấy tờ, có chút ngạc nhiên khi thấy cô nói tiếng Nhật lưu loát, rõ ràng.
Kira chào hỏi bằng giọng Nhật trầm ấm và lịch sự: “Konnichiwa, đây là giấy tờ nhập cảnh của chúng tôi. Tôi và người đi cùng dự định lưu lại Nhật Bản trong thời gian ngắn cho công việc và du lịch.”
Nhân viên hải quan gật đầu, vừa kiểm tra giấy tờ vừa hỏi: “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách. Chuyến đi của hai người có mục đích kinh doanh hay là tham quan?”
Kira vẫn giữ vẻ bình thản, mỉm cười đáp lại: “Là một chuyến đi kết hợp, chúng tôi sẽ tham quan và đồng thời cũng có một số công việc cá nhân ở đây. Chúng tôi đã đặt phòng khách sạn tại Tokyo và chuẩn bị mọi thứ đầy đủ rồi.”
Người hải quan gật gù, kiểm tra lại các con dấu và giấy tờ trước khi đóng dấu nhập cảnh, giọng điệu tôn trọng: “Cảm ơn cô đã hợp tác. Chúc hai vị có chuyến đi vui vẻ và thuận lợi tại Nhật Bản.”
Sau khi hoàn thành xong thủ tục, cả hai tiến đến quầy đổi tiền. Dòng người tại khu vực này cũng đông đúc, nhưng Kira vẫn rất bình tĩnh, bước tới trao đổi bằng tiếng Nhật với nhân viên quầy. Mọi thao tác đổi tiền đều được cô thực hiện một cách nhanh chóng và dứt khoát. Băng Tử Huyên đứng cạnh, quan sát Kira giao tiếp với người Nhật một cách lưu loát và tự nhiên, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và thầm khâm phục.
Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, Kira quay sang Băng Tử Huyên và mỉm cười nhẹ nhàng: “Ân nhân, mọi thứ đã xong, giờ chúng ta có thể ra ngoài. Nhật Bản là một nơi đặc biệt, nhất là lần đầu đến đây, sẽ có nhiều điều thú vị để trải nghiệm.”
Băng Tử Huyên nhìn Kira với ánh mắt biết ơn và thêm phần yên tâm. Hắn bước cùng cô tiến về phía cửa ra của sân bay, vừa đi vừa kín đáo quan sát khung cảnh xung quanh. Khắp nơi đều là hình ảnh của một đất nước văn minh và hiện đại, với phong cách giao tiếp thân thiện và lễ độ của người Nhật.
Khi hai người sắp đến khu vực cửa ra, đột nhiên một vài người đàn ông ăn mặc lịch lãm từ khoang thương gia trước đó đi tới, nhìn Băng Tử Huyên với vẻ ngưỡng mộ. Một người trong số họ chào hỏi và khẽ cúi đầu, giọng điệu cầu thị: “Xin chào, ngài có thể chia sẻ cho chúng tôi một vài bí quyết kinh doanh, đặc biệt là những cách đầu tư thành công của ngài không? Chúng tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng và khả năng nhạy bén của ngài.”
Băng Tử Huyên thoáng cười thầm, nhưng không để lộ vẻ khinh thường. Những thông tin người khác biết về hắn qua chiếc thẻ đen chỉ là một phần nhỏ mà hắn cố tình để lộ ra. Thực tế, việc đầu tư của hắn không phải từ tài năng thiên bẩm, mà là nhờ vào những khoản tiền hắn từng rửa qua các công ty mới thành lập ở nước ngoài. Chỉ là ngẫu nhiên, những công ty hắn đổ tiền vào lại phát triển mạnh mẽ đến mức khiến người ta tưởng rằng hắn có tài năng đặc biệt. Nhưng để đạt được như vậy, hắn đã tự tạo ra danh phận một nhà đầu tư khác, một thân phận bí mật mà không mấy ai có thể tra được thông tin chính xác.
Hắn liếc qua những người đàn ông tham lam này, nở một nụ cười nhạt đầy ẩn ý: “Thật ra, thị trường đầu tư không phải ai cũng chịu được rủi ro. Cho dù tôi có nói một chút về kinh nghiệm của mình, e rằng mọi người cũng khó mà gánh nổi.”
Nghe câu trả lời ẩn ý ấy, nhóm người xung quanh chợt im lặng, không dám hỏi thêm. Một người lịch sự chào hắn rồi lẳng lặng lui về, hiểu rằng không phải ai cũng dễ dàng chia sẻ bí quyết kiếm tiền. Băng Tử Huyên cùng Kira tiếp tục bước đi, không bận tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ hay tham lam của người khác.
Kira nhìn Băng Tử Huyên với đôi mắt sáng ngời đầy vẻ ngưỡng mộ, một nụ cười xinh đẹp nở trên gương mặt cô. "Ân nhân, không ngờ ngài cũng là người tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh," cô khẽ nói, giọng vừa nhẹ nhàng vừa chứa đựng một sự tôn trọng hiếm hoi. "Trẻ tuổi như vậy mà đã có con mắt chiến lược đầu tư sắc bén, tôi thật sự bội phục ngài."
Băng Tử Huyên nghe thấy lời khen ngợi đầy chân thành từ Kira, chỉ biết cười nhẹ, nhưng trong lòng không khỏi có chút bối rối. Hắn chẳng biết phải nghĩ thế nào, vì thực sự, hắn nào có sở hữu loại tài năng kinh doanh phi thường như lời Kira nói. Mấy khoản đầu tư mà người ta đồn đoán là thành công vang dội ở châu Âu, đối với hắn, đều là chuyện tình cờ và may mắn. Hắn đã không dựa vào một kế hoạch hay chiến lược tinh vi nào mà chỉ là vô tình rót tiền vào một vài công ty mới nổi, không ngờ những công ty ấy lại phất lên mạnh mẽ, đưa giá trị tài sản của hắn tăng vọt. Đối với hắn, đấy chưa bao giờ là tài giỏi mà chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp.
Tuy vậy, hắn cũng không ngây thơ. Phía sau sự ngẫu nhiên ấy là cả một mặt tối mà hắn không thể tiết lộ. Trên thực tế, hắn là người từng nắm trong tay những thông tin mật ít ai có, và chính những thông tin ấy đã giúp hắn thao túng cổ phiếu của không ít công ty lớn mà không một ai nghi ngờ. Việc “đầu tư” ấy với hắn phần nhiều là những mánh khóe rửa tiền tinh vi hơn là kinh doanh chân chính. Chính vì vậy, hắn không bao giờ cảm thấy thực sự tự hào về những đồng tiền mình kiếm được.
Hắn quay sang nhìn Kira, nở một nụ cười bình thản nhưng không giấu nổi vẻ mỉa mai tự thân: “Cô thực sự nghĩ vậy sao?” Giọng hắn trầm ấm nhưng như mang theo một sự khước từ.
Kira đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, nụ cười tươi rói vẫn không biến mất. Trong mắt cô, sự tin tưởng và lòng ngưỡng mộ ấy càng rõ ràng hơn. "Tôi nghĩ vậy thật đấy," cô nói, giọng điệu chắc chắn.
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, vẻ mỉa mai trên môi càng thêm sâu sắc. “Cô cứ cho là vậy đi,” hắn đáp, đôi mắt thoáng qua một nét u ám như đang nhìn về một ký ức xa xăm. “Dù sao thì, loại tiền này... cũng chẳng phải loại tiền gì đáng tự hào, và lại càng không phải là sạch sẽ.”
Hắn nói nhẹ nhàng, như thể chỉ đang độc thoại với chính mình.
Sau khi hoàn tất các thủ tục tại sân bay, Kira và Băng Tử Huyên bước ra khu vực đón khách. Ngay lập tức, một người đàn ông mặc đồng phục lịch sự với tên của khách sạn trên ngực áo tiến lại gần, kính cẩn cúi đầu chào. Người đàn ông này là tài xế của khách sạn, được cử đến để đón họ.
Kira bước lên trước, gương mặt điềm tĩnh nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin, cô mỉm cười rồi cất tiếng hỏi người lái xe bằng tiếng Nhật, ngữ điệu lưu loát một cách tự nhiên:
"Xin chào, ông đã chờ lâu chưa?"
Người lái xe thoáng ngạc nhiên khi thấy một vị khách nước ngoài có thể nói tiếng Nhật thành thạo như vậy, ông liền cúi đầu đáp: "Không, thưa tiểu thư. Tôi rất vinh dự khi được đón ngài và người bạn của ngài. Tôi sẽ đưa hai vị về khách sạn ngay bây giờ, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng."
Kira khẽ gật đầu, liếc nhìn hành lý của mình rồi nói thêm với tài xế: "Không cần phiền phức quá, hành lý cứ để ông đưa về khách sạn trước. Chúng tôi còn có việc cần giải quyết ở đây."
Nói xong, cô nhẹ nhàng đưa cho người tài xế một xấp tiền Nhật, là số tiền mệnh giá lớn. Người đàn ông cúi đầu cảm ơn, nhận tiền với sự kính cẩn và không quên cúi thật sâu trước khi quay người đi, để lại Kira và Băng Tử Huyên tiếp tục hành trình của mình.
Kira quay sang nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt lấp lánh vẻ hào hứng. "Ân nhân, đã đến Nhật rồi, thay vì về khách sạn ngay, sao không đi một vòng tìm hiểu qua nơi đây? Chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị mà ngài sẽ muốn biết."
Băng Tử Huyên thoáng suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu đồng ý. “Ừ, cũng có lý. Đi qua nhiều nơi một chút để quen với nhịp sống và phong tục nơi này cũng không phải là điều tồi.”
Kira mỉm cười rạng rỡ, dường như cô rất vui khi thấy hắn tán thành ý kiến của mình. Ngay sau đó, một chiếc xe sang trọng trông như mới xuất hiện từ làn xe VIP lướt tới trước mặt họ. Chiếc xe màu đen bóng loáng với nội thất tiện nghi và hiện đại – đây là phương tiện mà Kira đã chuẩn bị trước để tiện di chuyển vào trung tâm Tokyo.
Kira mở cửa xe, nhẹ nhàng ra hiệu cho Băng Tử Huyên lên trước. Khi hắn đã ổn định chỗ ngồi, cô cũng vào xe và cánh cửa khẽ đóng lại, ngăn cách họ với không gian ồn ào của sân bay. Không khí trong xe thoáng mát, dễ chịu với hương hoa nhài nhẹ nhàng thoảng qua, khiến cả hai có cảm giác thoải mái và sẵn sàng cho chuyến hành trình.
Chiếc xe lăn bánh, tiến về phía trung tâm Tokyo trong ánh đèn rực rỡ của thành phố đang dần dần hiện ra trước mắt họ.