Mộng Sinh Giới

Chương 96: Đọa Ngục



Chương 95: Đọa Ngục

Khoảng gần 7 giờ sáng, không gian yên tĩnh của căn phòng khách sạn sang trọng The Peninsula Tokyo bị phá vỡ bởi tiếng động nhẹ từ khu vực bếp. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, Kira đã thức dậy và đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng. Tiếng lách cách của dao và chảo vang lên có phần lạ lẫm và dường như hơi lớn hơn mức bình thường trong không gian yên tĩnh của một khách sạn năm sao. Mùi hương thơm nồng từ những món ăn bắt đầu lan tỏa, tràn ngập khắp căn phòng, mùi gạo nóng hổi, hương thịt xào thơm phức hòa quyện cùng vị thanh nhẹ của rau củ.

Trên giường, Haruka từ từ tỉnh giấc. Cô không thấy gì, chỉ cảm nhận qua sự mềm mại và thoải mái của tấm nệm dưới lưng – một cảm giác lạ lẫm hoàn toàn khác với chiếc nệm cũ kỹ ở nhà. Sự thay đổi này làm cô bối rối trong vài giây, và chính mùi hương của bữa sáng chuẩn bị sẵn là thứ giúp cô định hình rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Trong lúc Haruka còn đang ngỡ ngàng, Kira đã hoàn tất việc nấu nướng. Cô quay lại, nhìn về phía giường nơi Haruka đang ngồi dậy, đôi mắt mờ đục dõi về khoảng không vô định. Với giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng, Kira mỉm cười: "Em tỉnh dậy rồi à?"

Nghe giọng nói quen thuộc của Kira, Haruka nhận ra đây chính là người đã giúp mình tối qua. Cô hơi ngập ngừng, rồi lễ phép đáp lại, giọng nói có phần dè dặt: "Là chị… người tối qua đó sao?" Ngay lập tức, ký ức về Saito-sensei cũng ùa về, và Haruka không khỏi lo lắng hỏi thêm, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy mong chờ: "Còn Saito-sensei… thầy đâu rồi?"

Kira nhẹ nhàng đáp lại, không muốn Haruka phải bận tâm quá nhiều: "Ngài ấy đã ra ngoài từ sớm rồi. Cũng bảo rằng sẽ đi lên trường luôn nên nhờ chị đưa em đi học hôm nay." Kira biết rõ rằng Băng Tử Huyên đêm qua gần như không chợp mắt, chỉ ngồi lặng im suy nghĩ. Sáng nay, trước khi đi, hắn chỉ để lại vài lời dặn dò và phó thác trách nhiệm lại cho Kira.

Kira quay sang nhìn Haruka, nhẹ nhàng nói: "Em vào phòng tắm đi, tắm rửa và chuẩn bị cho buổi sáng rồi ra ăn sáng cùng chị nhé." Haruka khẽ gật đầu, có chút bối rối nhưng cũng đồng ý. Cô từ từ bước xuống giường, đưa tay ra phía trước dò dẫm từng bước. Thấy vậy, Kira liền bước đến nắm lấy tay cô, dìu cô một cách ân cần đến tận cửa phòng tắm. Haruka nở một nụ cười nhỏ, gật đầu cảm ơn Kira với giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn chị."

Khi vào phòng tắm, Kira bỗng nhiên đề nghị: "Để chị giúp em tắm nhé." Ban đầu, Haruka có chút ngại ngùng, khẽ từ chối, nhưng cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm từ Kira, cô cuối cùng cũng chấp nhận. Kira nhẹ nhàng chuẩn bị sẵn mọi thứ từ những chai tinh dầu thảo dược cao cấp, đến những cánh hoa thơm ngát, làm không gian phòng tắm ngập tràn hương thơm thư giãn. Cô mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi thả thêm vào bồn những loại thảo dược quý hiếm, khiến làn nước trở nên ấm áp, sóng sánh và thơm ngát.



Haruka đứng bên cạnh, từ từ cởi bỏ từng lớp áo, cảm nhận hơi ấm của làn nước đang tỏa ra khắp phòng. Kira khẽ bảo: "Em cứ từ từ bước vào bồn tắm đi, chị đã chuẩn bị sẵn rồi." Haruka đặt chân xuống làn nước ấm, nhưng rồi bất ngờ rụt lại, cảm thấy hơi lạ lẫm và có chút sợ hãi. Kira mỉm cười, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng trấn an: "Không sao đâu, em cứ thử đi. Nước ấm sẽ giúp em thư giãn."

Cuối cùng, Haruka mím môi, nghe theo lời Kira, từ từ bước vào bồn tắm. Cô cảm nhận làn nước ấm áp bao bọc lấy mình, mùi hương thảo dược và hoa ngọt ngào lan tỏa trong không khí, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng mà trước đây cô chưa từng trải qua. "Chị ơi, nước này... có mùi thơm lạ quá, không giống nước thường em hay tắm," Haruka thắc mắc.

Kira mỉm cười, chậm rãi giải thích: "Đây là nước thảo dược, có tác dụng làm đẹp da và thanh lọc cơ thể. Chị đã quen tắm nước này nhiều năm rồi, rất tốt cho sức khỏe và sắc đẹp." Kira khẽ đưa tay chạm vào vai Haruka như để trấn an, ánh mắt đầy yêu thương: "Đừng lo, em xứng đáng được tận hưởng những điều tốt đẹp này."

Nghe vậy, Haruka có chút ngập ngừng, lo lắng hỏi: "Nhưng… như vậy có được không?"

Kira dịu dàng cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Haruka và đáp: "Không đâu, em xinh đẹp và xứng đáng với mọi điều tốt đẹp. Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần tận hưởng giây phút này thôi." Câu nói đầy khích lệ của Kira khiến Haruka yên tâm hơn, cô từ từ ngả người vào làn nước, để cho cảm giác thư giãn tràn ngập.

Kira bắt đầu giúp Haruka gội đầu, từng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, giúp cô cảm thấy thư giãn tuyệt đối. Haruka khẽ nhắm mắt, cảm nhận từng động tác ân cần của Kira, giống như tình cảm của một người chị dành cho em gái. Kira cẩn thận chà lưng, rửa tay, và xoa nhẹ bờ vai của Haruka, từng động tác đều tinh tế và nhẹ nhàng.

Phòng tắm ngập tràn mùi hương thảo dược và hoa, tiếng nước nhẹ nhàng chảy xuống thành bồn, tạo nên một không gian yên bình và thư thái.

Băng Tử Huyên đứng gần cây bán nước tự động gần cổng trường, ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm trong làn sương sớm. Hắn thả từng đồng xu vào khe máy, nghe tiếng kim loại v·a c·hạm lanh lảnh rồi chọn lấy loại cà phê đen đậm vị. Khẽ bấm nút mở nắp, hắn đưa lon cà phê lên môi, uống một ngụm dài. Cảm giác vị đắng lan tỏa trong miệng như làm dịu bớt những mệt mỏi của một đêm dài trằn trọc không chợp mắt được nhiều.



Trong thoáng chốc, vài nữ sinh đi ngang qua khẽ cúi đầu chào, gương mặt ánh lên chút e thẹn. Băng Tử Huyên chỉ gật đầu nhẹ, đáp lại bằng một nụ cười hiền, nhưng ánh mắt thì vẫn sâu lắng, đầy trầm tư. Hắn ngước nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian không còn nhiều, liền chầm chậm bước về phía cổng trường. Mỗi bước chân đều mang theo sự dứt khoát và tĩnh lặng, như thể hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho những gì sẽ đến trong buổi sáng này.

Hắn khẽ liếc về phía sau, ánh mắt hơi nheo lại, tự lẩm bẩm trong tiếng gió thoảng: “Kira vẫn chưa đưa Hàn Tuyết đến sao? Có lẽ để Hàn Tuyết nghỉ ngơi thêm một buổi sáng này cũng tốt…!”

Nói đoạn, Băng Tử Huyên nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng có chút sắc lạnh. Suy nghĩ về lớp học sắp tới, hắn không khỏi cảm thấy thú vị. Ngày hôm nay, lớp hắn dạy chính là lớp của em gái hắn. Ý nghĩ ấy khiến nụ cười trên môi hắn thoáng trở nên có phần u ám, đôi mắt ánh lên tia nhìn phức tạp, vừa chứa đựng tình cảm dịu dàng nhưng cũng đầy vẻ nghiêm nghị.

Uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, Băng Tử Huyên bóp mạnh lon cà phê trong tay, nén chặt những cảm xúc khó tả rồi nhanh tay ném nó vào thùng rác, không thèm nhìn xem mình có ném trúng hay không.

Trong không gian hành lang của ngôi trường, từng bước chân của Băng Tử Huyên vang lên lạnh lùng và chậm rãi, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Các học sinh và giáo viên xung quanh đều thập phần e dè, ánh mắt xen lẫn giữa kính sợ và tò mò, dường như đều tránh né nhưng không thể không chú ý đến hắn. Từng lời thì thầm rì rầm quanh đó, một vài học sinh ghé tai nhau bàn tán, kể rằng vị giáo viên này — Saito-sensei, người dám "dạy dỗ" cả cháu trai của giám đốc sở giáo dục — lại không hề phải chịu hậu quả. Ngược lại, ngay ngày hôm sau, chính giám đốc sở giáo dục đã bị vướng vào một s·candal chấn động, thậm chí có nguy cơ bị đưa ra pháp luật. Có người bảo rằng sau lưng Saito-sensei là một thế lực lớn ít ai dám đắc tội.

Nghe vậy, một nam sinh không khỏi tò mò hỏi, "Thật không? Vậy Saito sansei là ai mà có thể có sức ảnh hưởng lớn đến vậy?"



Một nữ sinh bên cạnh khẽ gật đầu, thì thầm đáp lời, "Cũng không rõ lắm, nhưng phó hiệu trưởng đã ngầm nhắc rằng Saito-sensei có lai lịch đặc biệt. Không phải ai cũng có gan đối đầu."

Nam sinh đó nhìn quanh, như muốn chắc chắn không ai nghe thấy, rồi hạ giọng nói thêm, "Cậu có để ý không? Saito-sensei có gương mặt rất giống Haruka."

Cô bạn nữ thoáng ngạc nhiên, ngẫm nghĩ rồi gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc lẫn lo sợ. "Đúng là rất giống... Có khi nào...?" Họ thầm dự đoán, trong lòng ngầm hiểu rằng lần này những kẻ đã làm hại Haruka sẽ khó lòng thoát được.

Khi Băng Tử Huyên vừa bước qua một ngã rẽ, thầy Yamamoto bất ngờ xuất hiện từ phía hành lang, vội vã cúi người trước hắn, giọng điệu lấm lét nhưng đầy lễ phép. "Saito-sensei, chuyện hôm qua với nữ sinh Haruka... thật sự là do tôi sơ suất. Tôi xin hứa từ nay sẽ chú ý tận tâm và cẩn thận hơn với em ấy."

Băng Tử Huyên chỉ liếc nhìn anh ta một thoáng, rồi bước tiếp mà không thèm đáp lại, khiến thầy Yamamoto chỉ có thể nhìn theo với ánh mắt lo lắng.

Đi được vài bước nữa, hắn bất ngờ dừng lại khi Asami xuất hiện trước mặt, cung kính cúi đầu rồi lên tiếng với giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc, "Chủ nhân nhắn rằng ngài không nên hành động quá khích ở nơi này. Ngài ấy muốn ngài bình tĩnh xử lý, và hứa rằng sẽ đòi lại công đạo thích đáng cho em gái của ngài."

Đúng lúc đó, một người phụ nữ khác tiến đến đứng cạnh Asami. Vẻ đẹp của cô ta khiến không khí xung quanh như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc. Cô có khuôn mặt sắc sảo với làn da trắng mịn, đôi môi đỏ thắm như đóa hoa độc vừa hé nở. Đôi mắt phượng dài hơi hẹp, ánh lên nét mị hoặc khó cưỡng như thể chỉ cần một cái nhìn là có thể khiến người khác đắm chìm. Dáng người uyển chuyển, đầy đặn với những đường cong quyến rũ được tôn lên bởi bộ trang phục thể dục bó sát. Đôi chân dài miên man, mảnh mai nhưng đầy sức sống, như thể chỉ cần một bước đi cũng đủ để thu hút mọi ánh nhìn.

Trên tay cô, những ngón tay thon dài như của một nghệ nhân nhẹ nhàng vuốt ve những sợi chỉ mảnh mai gần như trong suốt, được kéo căng giữa các ngón tay. Nụ cười cô nở ra, xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tựa như một bông hoa rắn độc đang nhe răng đầy mưu mô. Ẩn sau vẻ ngoài yêu kiều ấy là một sự nguy hiểm khó lường, tựa như một con hồ ly xảo quyệt vừa tìm thấy con mồi.

Băng Tử Huyên khẽ đưa mắt đánh giá cô ta, ánh nhìn thâm sâu như muốn đọc thấu tâm tư người đối diện. Hắn nhận ra khí chất nguy hiểm từ người phụ nữ này, nhưng lại cảm nhận được cô ta không có ý xấu với mình. Có lẽ đây là đồng minh mà Kira đã sắp xếp sẵn.

Khi bước ngang qua Asami, Băng Tử Huyên hạ giọng, nhẹ nhàng đáp lại, "Tôi hiểu rồi."

Nói xong, hắn không dừng lại nữa mà tiếp tục bước đi, bỏ lại Asami và người phụ nữ kia sau lưng.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.