Ngược Sáng Đến Bên Em

Chương 20: END



Cố Chiêu Diễn có chút không vui, nhưng không biểu hiện rõ ràng, “Kiêu Kiêu, chuyện của anh không cần em quan tâm.”

 

“Nếu em nhất định phải can thiệp thì sao?” Thái độ của cô ta vô cùng cương ngạnh.

 

“Tôn Kiêu Kiêu.” Cố Chiêu Diễn nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra chút uy nghiêm của trưởng bối, giống như đang cảnh cáo một đứa trẻ không nghe lời, “Nếu em còn chưa nghe rõ, tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện của tôi, không cần em quan tâm.”

 

“Cố Chiêu Diễn, em tuyệt đối tuyệt đối không cho phép anh cùng con đàn bà này ở bên nhau. Người nào anh cũng có thể thử, chỉ có cô ta là không!” Tôn Kiêu Kiêu gằn từng tiếng.

 

“Tôi không cần sự cho phép của em.” Cố Chiêu Diễn lời ít ý nhiều.

 

Sắc mặt Tôn Kiêu Kiêu như phủ băng sương, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người kia tràn ngập nét quật cường, bi thương cùng thất vọng, “Không cần em cho phép? Cố Chiêu Diễn, anh còn nhớ trước đây không, khi anh vừa mới về nhà, thường xuyên bị Lục Vân Điền, Chu Nhược Bạch bắt nạt, là ai  bênh vực anh? Khi anh nhớ mẹ, là ai cả ngày làm bạn an ủi anh? Em ở bên anh mười năm, bây giờ anh vì một đứa con gái bị Lục Vân Điền bỏ rơi mà đối xử với em như vậy?”

 

Sau một lúc lâu trầm mặc, Cố Chiêu Diễn mới bình tĩnh nói: “Chuyện trước đây tôi tất nhiên vẫn nhớ rõ, nhưng Kiêu Kiêu, từ rất lâu trước kia tôi đã nói với em, tôi chỉ coi em như em gái, mười năm nay dung túng em làm bậy, tôi đã chịu đựng quá đủ rồi. Hi vọng em không cần tiếp tục loại hành vi ấu trĩ vô lí này nữa.”

 

Tôn Kiêu Kiêu tức giận như bùng nổ, đến nỗi hai môi run run, “Chịu đựng quá đủ rồi? Vì sao cô ta có thể, mà thì không?! Cố Chiêu Diễn, anh điên rồi đúng không, biết rõ cô ta…”

 

“Đủ rồi!” Cố Chiêu Diễn đứng lên, nói với tôi: “Triển Nhan, chúng ta đi thôi.”

 

Tôi chỉ đành đứng dậy.

 

“Cố Chiêu Diễn!” Tôn Kiêu Kiêu quát lớn, mấy người đang ngồi ăn cơm xung quanh cũng đưa mắt lại nhìn.

 

Cố Chiêu Diễn trấn tĩnh lại, ngữ khí kiên định, “Kiêu Kiêu, dừng lại ở đây thôi, không cần nói thêm nữa.”

 

Tôn Kiêu Kiêu nhìn anh trừng trừng, thái độ vô cùng phẫn uất, nhưng không nói nữa.

 

Có lẽ cô ta cũng biết đối phương dám nói dám làm.

 

Cuối cùng, Tôn Kiêu Kiêu một chữ cũng không nói lên lời.

 

Ra khỏi nhà hàng, sợ tâm tình Cố Chiêu Diễn bị ảnh hưởng, tôi nói với anh: “Hay là để hôm khác nhé?”

 

“Sao thế?” Anh khó hiểu.

 

“Sợ anh tâm trạng không tốt.” Tôi thành thật trả lời.

 

“Sao có thể?” Anh lắc đầu, nắm tay tôi vô cùng tự nhiên, “Anh còn sợ em không thoải mái.”

 

Cảm xúc ấm áp truyền đến, tôi chạm nhẹ vào bàn tay có khớp xương rõ ràng kia, đáy lòng như mềm đi, “Cố Chiêu Diễn.”

 

“Sao thế?” Anh trả lời.

 

Có một vấn đề tôi đã nghĩ thật lâu, cũng vẫn không tìm ra đáp án.

 

“Vì sao lại là em?”

 

Cố Chiêu Diễn nhìn tôi, anh đương nhiên biết tôi hỏi cái gì.

 

Ánh mắt lưu chuyển, tựa hồ như nhớ lại cái gì.

 



“Em có nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau không?”

 

Tôi nghĩ, là lần ở viện phúc lợi. “Nhớ.”

 

“Anh nghe được tiếng bọn trẻ đếm số ở dưới tầng, đoán được bọn chúng chơi trốn tìm, lại nghe được trong kho có tiếng động, sau đó thấy em mặt xám mày tro từ trong đống đồ chui ra.” Nói đến đây, anh nở nụ cười, ngữ khí lưu luyến, ánh mắt như sáng lên, “Anh cũng không biết vì sao hình ảnh lúc đó in sâu trong trí óc, giống như bị cái gì đánh trúng, thật lâu không quên được.”

 

Nghe xong lời anh nói, tôi có chút ngơ ngác.

 

Trăm ngàn lần không nghĩ tới, chỉ vì một chuyện nhỏ bé không đáng kể như thế mà tôi được phú hào nhìn trúng.

 

Đột nhiên nhớ tới lời Lý viện trưởng nói, anh không thích Tôn Kiêu Kiêu bởi vì chuyện phát sinh ở viện phúc lợi.

 

Có lẽ nào liên quan đến kí ức của anh khi ở viện phúc lợi?

 

“Nếu hôm đó em không chơi trốn tìm với bọn trẻ thì sao?”

 

Tôi nhịn không được mà tưởng tượng ra một khả năng khác.

 

Có phải chúng tôi sẽ không có cơ hội ở bên nhau.

 

Không biết có phải vì bản năng cầu sinh cường đại không, anh không hề do dự, “Anh cũng vẫn sẽ yêu em.”

 

“Vì sao?”

 

“Không ai nói với em rằng em rất xinh đẹp sao?”

 

“Cho nên anh là người chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài?”

 

Đáy mắt anh là một nụ cười vui vẻ, thật mê hoặc, “Trước kia thì không, bây giờ là đúng.”

 

“Hoá ra anh chỉ thích vẻ ngoài của em, không phải sẽ có ngày em không còn xinh đẹp nữa thì anh cũng chán sao?”

 

“Sẽ không đâu.” Cố Chiêu Diễn rất tự nhiên trả lời.

 

“Vì sao?”

 

“Vì anh lớn tuổi hơn em, sẽ già trước em.”

 

“Cũng chỉ là vài tuổi, người ta nói nam giới sẽ lão hoá chậm hơn.”

 

“Vài tuổi sao? Anh còn tưởng anh lớn hơn em một giáp ấy chứ.” Cố Chiêu Diễn thở dài.

 

Không thể không nói, EQ của người này đúng là có một không hai, diễn xuất cũng xứng đáng được xếp vào hàng thực lực.

 

Nhìn anh đối đáp trôi chảy, tôi bất giác mỉm cười.

 

Nghe thấy anh tiếp tục thở dài, tôi hỏi, “Lại sao vậy?”

 

“Doạ anh cả người đổ mồ hôi lạnh rồi đây này.”

 

Khoa trương như vậy sao.



 

“Cho nên ban nãy anh lừa gạt em.”

 

Cố Chiêu Diễn vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn tôi: “Vậy có thể buông ta cho anh không?”

 

Tôi gật đầu, “Em hiểu rồi.”

 

“Hiểu cái gì?”

 

“Ban nãy anh thật sự lừa gạt em.”

 

Cố Chiêu Diễn lại thở dài, nói với tôi: “Bạn học Triển Nhan, không bằng chúng ta tâm sự một chút, lúc nãy em và Lý Vi Nhiên đến tột cùng là nói chuyện gì?”

 

Tôi quẫn bách: “Không cần, không cần đâu!”

 

“Vì sao lại không cần, anh rất muốn biết.” Anh bày dáng vẻ ham mê học hỏi.

 

“Em quên mất rồi.”

 

“Có muốn anh giúp em nhớ lại hay không?”

 

“Không cần đâu mà, thang máy đến rồi.”

 

“Nói xem, phòng bọn Chu Nhược Bạch thuê là phòng nào?”

 

Tôi che mặt. Người bên cạnh cười khẽ.

 

“Đinh!” một tiếng, thang máy tới.

 

Bên trong rất đông.

 

Tôi và Cố Chiêu Diễn đều không bước vào.

 

Chi bằng chờ thêm chuyến khác.

 

“Em muốn xem phim gì?” Anh hỏi.

 

“Phim gì cũng được.”

 

“Cuối tuần chúng ta đi dã ngoại nhé.”

 

Không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này.

 

“Vẫn đến chỗ lần trước sao?” Tôi hỏi.

 

“Em thích là được.” Anh nhìn tôi, đôi con ngươi như hắc diệu thạch thâm thuý, giống như biển cả sâu thẳm.

 

“Vâng.” Tôi sung sướng trả lời.

 

HOÀN

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.