Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 225: Từ Thức gặp tiên (1)



Tố Ngưng nghe Thiên Vân nói vào trong xin quẻ về đường con cái, hai má không khỏi ửng hồng. Nàng cũng không lên tiếng phản bác, chỉ khép nép đứng bên cạnh, véo vào mạn sườn đạo lữ một cái.

Thiên Vân vốn da dày thịt béo, căn bản không sợ bị nàng hành hung, vẫn một bộ tươi cười.

Thấy ca ca sốt ruột về đường FwKtf con cái, Thu Phượng nào dám nói lời ngăn cản, lập tức gật đầu đáp. "Tốt! Ca ca, chị dâu, hai người mau đi đi thôi, ta sẽ tiến về gốc mẫu đơn đằng trước chờ hai người"

"Tốt, vậy ca đi vào trong trước, muội nhớ đừng có đi đâu xa nha". Thiên Vân lập tức cười gật đầu, sau đó mang theo đạo lữ tiến vào trong, lại đánh lên người hai lá ẩn thân phù, lúc này mới quay trở lại, lặng yên theo dõi kì biến.

Thu Phượng tuy rằng tuổi tác đã cao, chỉ là nàng từng phục dụng qua Trú Nhan đan, quanh năm được linh khí tầm bổ. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt đoán tuổi, nói nàng mới 16 cũng không ai phản bác. Ngoại trừ vóc người thành thục ra, kể cả tính cách của nàng, cùng với nữ tử 15, 16 tuổi không khác chút nào.

Tuy Thu Phượng ít tô điểm phấn son, song da mặt nàng hết sức mịn màng, tươi thắm. So sánh với những thiếu nữ xung quanh, chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Dù sao nàng cùng Thiên Vân cũng là ruột thịt, ít nhất cũng có bảy phần giống hắn, ngay cả Tố Ngưng đứng cạnh nàng cũng phải chịu lép vế một chút.

Thu Phượng tiến vào chùa, lập tức khiến không ít dân chúng ghé mắt mà nhìn, cũng may nơi này là chùa miếu, lại cạnh phủ quan, không ai dám làm chuyện hoang đường.

Thu Phượng cứ như vậy vừa ngắm hoa, vừa chờ đợi anh trai trở lại. Có lẽ do mẫu đơn mọc quá cao, Thu Phượng muốn quan sát gần hơn một chút, thế mới vịn một cành hoa xuống. Nào ngờ mẫu đơn cành giòn, trực tiếp gãy trên tay.

Một người coi giữ hoa thấy thế, vội vàng chạy tới muốn nàng đền tiền, có điều số tiền cũng quá lớn. Thu Phượng rời xa phàm trần đã lâu, lại không có tiên pháp giống Thiên Vân, lấy đâu ra tiền đây. Thấy Thu Phượng không có tiền, mấy chú tiểu giữ hoa liền bắt lấy nàng, trói vào gốc cây, cũng nói. "Khi nào có người mang tiền tới chuộc, nàng mới được thả ra"

Thiên Vân cùng Tố Ngưng cả quá trình đều xem hết, cũng không nói cái gì, hắn thấy đường tình duyên của em gái, càng ngày càng đậm, một sợi dây màu hồng đang dần xuất hiện.

Thu Phượng còn tưởng anh trai rất nhanh sẽ đi ra, chuộc nàng rời đi. Nào ngờ đợi từ sáng tới chiều, anh trai cùng chị dâu vẫn chưa trở ra, sắc mặt nàng không khỏi hoảng hốt, thầm nghĩ. "Hay là hai người muốn vứt bỏ chính mình"

Người dân chứng kiến cô gái bị trói, không khỏi thở dài thương tiếc, một đồn mười, mười đồn trăm.

Đúng lúc này, bên ngoài có một thư sinh đi ngang qua, nghe được sự việc, liền tiến vào tìm hiểu thực hư. Người này họ Từ tên Thức, người đất Hóa Châu giữ chức huyện lệnh Tiên Du. Vừa vào trong chùa, thấy Thu Phượng bị trói vào gốc cây, lệ vương đầy mặt. Trong lòng không khỏi dấy lên thương cảm, bèn cởi áo lông cừu mặc trên thân, đưa cho nhà chùa để bồi thường.

Nhà chùa thấy là huyện lệnh tới chuộc người, cũng không dám làm khó, vội vàng thả Thu Phượng ra.

"Cô nương, ngươi là người ở đâu? Trời lạnh như vậy, nếu không chê ta có thể đưa cô nương trở về". Từ Thức lập tức đi tới, lấy ra một chiếc khăn tay, đưa tới cho Thu Phượng, cũng không dám đỡ nàng. Nơi này là nhà chùa, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu làm cử chỉ quá thân mật, tránh không được người đời dị nghị.

Thu Phượng còn tưởng anh trai tới cứu mình, nào ngờ không phải, nước mắt lần nữa tuôn như mưa. Khóc một lúc, nàng mới mở miệng hỏi. "Xin hỏi vị công tử này tên chi? Có thể báo cho tiểu nữ biết được hay chăng?"

Từ Thức nghe vậy, cũng không có giấu giếm, trả lời. "Tại hạ họ Từ tên Thức, không biết cô nương phương danh?"

Trong lúc hoạn nạn được người cứu, Thu Phượng nội tâm cảm kích vô cùng, có điều lại sợ báo tên thật, sẽ khiến kẻ thù của ca ca tìm tới, đành phải lấy một cái tên giả. "Tiểu nữ Giáng Hương, cảm tạ Từ công tử đã cứu giúp. Ta nhà cách nơi này không phải quá xa, công tử không cần phải để ý"
Nói xong nàng liền rời đi, thẳng con đường mòn, chỉ một thoáng đã mất hút, tốc độ cũng thật là nhanh. Nàng dù sao cũng thường xuyên tiếp xúc với linh khí, bản thân thể chất đã không sai, người thường căn bản khó mà bì kịp.

Thiên Vân cùng Tố Ngưng thấy thế, không khỏi mỉm cười, hướng về con đường mòn Thu Phượng vừa đi, lập tức đuổi theo. Thiên Vân cũng đánh lên người Từ Thức một đạo ấn ký. Chỉ cần ấn ký còn tồn tại, Từ Thức đi tới đâu hắn đều có thể nhất thanh nhị sở.

Hai người Thiên Vân cũng không trực tiếp xuất hiện trước mắt Thu Phượng, mà đợi hơn một canh giờ sau mới chạy tới, trên mặt còn cải trang một ít máu tươi, một bộ vừa trải qua sinh tử chiến.

"Muội muội! Chờ ta một chút". Quét một vòng xung quanh không có ai, lúc này Thiên Vân mới bay tới, làm bộ chật vật không thôi.

Thu Phượng vốn tưởng anh trai cùng đại tẩu đã bỏ rơi mình, lúc này lại nghe giọng của Thiên Vân, trái tim không khỏi đập mạnh. Xoay đầu chỉ thấy anh trai miệng còn vương máu, chị dâu sắc mặt tái mét, không khỏi lo lắng hỏi. "Ca ca! Chị đâu! Hai ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì, làm sao lại biến thành dạng này?"

Thiên Vân làm bộ không sao, chỉ thở dài nói. "Lúc sáng khi tiến vào trong chùa, chúng ta gặp phải kẻ địch cũ. Lại không muốn tại nơi cửa phật phát sinh mâu thuẫn, mới tìm cách rời đi. Nào ngờ kẻ kia cũng đã nhận ra hai người chúng ta, lập tức đuổi theo hai ta không bỏ. Cũng may hai ta thực lực không tệ, chỉ bị thương một chút mà thôi"

Tố Ngưng nghe Thiên Vân tự biên tự diễn, khóe miệng có chút co quắp, chẳng qua nàng cũng không vạch trần, gật đầu nói. "Đúng như chàng nói, cừu địch của hai ta thực lực rất mạnh, bọn ta không phải đối thủ. Cũng may chúng ta tinh thông độn thuật, mới có thể từ trong tay y chạy thoát"

Thu Phượng kiến thức tu tiên vốn không có, nghe anh trai cùng chị dâu nói như vậy, cũng chẳng nghi ngờ gì nữa. Lập tức tiến tới hỏi han một phen, cũng kể lại những chuyện xảy ra với mình.

Thiên Vân làm bộ chăm chú nghe hết câu chuyện, lúc này mới mỉm cười hỏi. "Xem cách nói của muội, phải chăng là đã chú ý tới vị công tử kia rồi?"

Thu Phượng nghe anh trai nói như vậy, hai má trực tiếp đỏ hồng, gắt giọng. "Ca! Ta không có"

Thiên Vân làm sao không biết nàng là nói dối, hắn đã sớm tính toán nhiều lần, nàng căn bản không thể qua mắt được hắn.

"Khục! Hay thế này đi. Ba chúng ta cùng quan sát người này một đoạn thời gian, nếu thấy hắn là người xấu, vậy trả lại hắn chút tiền liền xong. Thế nhưng nếu y là người tốt, vậy muội cũng nên xem xét một chút, dù sao tình cảm cũng nên để nó phát triển tự nhiên. Ta nói có đúng không nương tử?" Thiên Vân mở miệng điều giải một phen, lại hướng Tố Ngưng làm bộ trưng cầu ý kiến.

"Tiểu Phượng! Tướng công nói không sai, chuyện tình cảm cứ để nó phát triển tự nhiên mới tốt. Nếu muội cứ mãi kìm nén, chỉ khiển bản thân bị tổn thương mà thôi". Tố Ngưng cũng làm ra vẻ từng trải, cười nói.

Thấy anh trai cùng chị dâu đều hướng mình cổ vũ, Thu Phượng lúc này mới thở ra một hơi, gật đầu nói. "Nếu như vậy, đành phải nhờ vào hai người rồi"

Thiên Vân miệng cười thật tươi, xem như mưu đồ đã thành công, hiện tại chỉ cần bỏ một chút thời gian, điều tra lai lịch Từ Thức kia một phen.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.