Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 226: Từ Thức gặp tiên (2)



Sau vụ việc Từ Thức mang áo cừu chuộc nàng Giáng Hương, trong mắt người dân, quan huyện càng được mến trọng hơn, tiếng lành đồn xa tới cả những huyện lân cận. Cũng bởi vì thanh danh lan xa, không ít quan lại bắt đầu ghen ghét, muốn hạ bệ Từ Thức.

Lại nói, Từ Thức này là một thư sinh, vốn thích bầu rượu, túi thơ, cây đàn hơn là chồng giấy tờ ở công đường, mải mê theo cảnh đẹp trời mây mà bỏ bê cả việc quan. Cấp trên biết chuyện, lập tức gửi công văn khiển trách. Bảo rằng ông cụ thân sinh trước kia là một vị quan đại thần, lẽ nào hắn không nối được nghiệp cha, giữ chức tri huyện cũng không xong? Từ Thức thở than. “Lẽ nào chỉ vì một vài đấu thóc mà ta đành dìm thân trong chốn lợi danh! Sao bằng kiếm một chiếc thuyền con, ta thoát khỏi vòng cương tỏa. Nước biếc non xanh sẽ không bao giờ phụ ta!”

Rồi hắn trả ấn từ quan, lui về vùng núi non ở huyện Tống Sơn. Mang theo bầu rượu, cây đàn, đi du ngoạn khắp mọi chốn danh lam thắng cảnh. Gặp nơi đẹp đẽ hắn liền dừng chân uống rượu, làm thơ. Vết chân cùng câu thơ của Từ Thức ghi dấu ở rất nhiều nơi, núi Chích Trợ, động Lục Vân, nguồn sông Lễ, bờ Kênh Nga.

Cả chặng đường dài, ba người Thiên Vân đều nhìn không rời mắt. Thu Phượng càng là cảm mến thái độ làm người của Từ Thức, tình cảm sớm đã hướng về chàng thư sinh này mất rồi.

Thiên Vân cũng rất ưa thích người này, cũng muốn tác hợp cho muội muội với y. Có điều Thiên Vân tính được, người này nặng tình quê cha đất tổ, chỉ sợ sau này hai người sẽ không thể ở chung quá lâu. Ngẫm nghĩ một hồi lâu cũng chẳng tìm ra cách, Thiên Vân bèn hỏi ý kiến Tố Ngưng.
"Ta tính được, Từ Thức này nặng tình quê hương, chỉ sợ khó mà ở bên muội muội cả đời. Để muội muội rời đi, ta lại không an tâm. Dù sao chúng ta cũng là người tu tiên, kẻ thù ở khắp nơi. Nếu để chúng tìm được nơi hạ lạc của người thân, chỉ sợ sẽ không có quả ngon để ăn. Nàng có biện pháp gì giúp ta hay chăng?"

Tố Ngưng nghe Thiên Vân nói như vậy, lúc này không khỏi trầm ngâm, đột nhiên nàng mở mắt, hướng đạo lữ nói. "Chẳng phải chàng tinh thông trận pháp hay sao? Chi bằng chàng bố trí một tòa ảo trận, nơi đó ngày đêm thả càng lâu càng tốt. Một năm khoảng chừng 50 năm liền tốt, như vậy Từ Thức cũng sẽ khó mà nhận rõ thời gian trôi bao lâu, đợi khi hắn muốn rời đi, chỉ sợ thời gian đã rất dài. Khi hắn trở về, chứng kiến quê quán sớm đã đổi thay, tới lúc đó hắn chỉ có thể sống chung với muội muội mà thôi"

Thiên Vân nghe Tố Ngưng nói như vậy, hai mắt không khỏi tỏa ánh sáng. Giơ ngón tay cái hướng đạo lữ nói một câu. "Nàng quả thực cao minh. Có điều sắp tới ta sẽ rời nhà lịch luyện, chuyện của tiểu muội, phải làm phiền nương tử rồi"

"Chàng cứ an tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng". Tố Ngưng cười gật đầu, không hề tỏ ra lo lắng.

Thiên Vân lúc này mới thở ra, xem như mọi vướng bận đã qua đi, sắp tới có thể thỏa sức tiến về ba tòa linh sơn vùng vẫy một phen.

"Tiểu Phượng! Kẻ này đích thực là người tốt, có điều y luôn nhớ thương quê nhà, chỉ sợ sẽ không thể ở bên muội quá lâu. Muội cũng biết, ta và Tố Ngưng đều là tiên nhân, không thể để muội tại nơi phàm tục. Nếu kẻ địch tìm tới, không những sẽ gây bất lợi cho muội, ngay cả hai chúng ta cũng khó thoát thân. Ta dự định sẽ đưa Từ Thức tới Cô Sơn, lại xây dựng một pháp trận. Ở trong trận pháp này, một năm sẽ bằng 50 năm bên ngoài. Đương nhiên tuổi thọ của các ngươi sẽ tính theo thế giới bên ngoài. Đây là một viên Trú Nhan đan, sau khi các ngươi thành thân, hãy đưa cho hắn ăn là được". Thiên Vân hướng Thu Phượng truyền âm, lại đặt vào tay nàng một bình sứ, trong bình còn chứa một viên Trú Nhan Đan.

Thu Phượng nghe anh trai nói như vậy, cũng không mở miệng phản đối. Nàng biết làm vậy chính là phương pháp tốt nhất, nếu không nàng chỉ có thể cắt đứt duyên tình này, sống tiếp quãng YMYm6 đời cô độc mà thôi. Thu Phượng nhận lấy bình sứ, miệng nói cám ơn.

Thiên Vân thấy muội muội không phản đối, lúc này mới thở ra, lại nói. "Thời gian cũng đã không sai biệt lắm, ta sẽ để chi dâu đưa muội về trước. Muội cũng nên chuẩn bị một chút, đến lúc đó đừng xảy ra sai lầm là được. Vấn đề thân phận, ta sẽ dùng một con dối đóng giả làm mẫu thân, mọi chuyện như thế nào, muội cùng chị dâu bàn bạc là được"

Thu Phượng nghe vậy, có chút không hiểu thấu. Chẳng qua nàng cũng không quá quan tâm, dù sao nàng biết. Hai người chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi.

Mọi chuyện xong xuôi, lúc này Tố Ngưng mới mang Thu Phượng rời đi, thẳng hướng Cô Sơn mà bay, tốc độ phi hành có thể nói rất nhanh.

Thiên Vân thấy hai người rời đi, cũng không có quá để ý. Ở đất Đại Việt này, ngoại trừ Sinh Hoa cảnh, Thiên Vân không tin còn ai có thể gây nguy hiểm cho Tố Ngưng. Từ khi nàng học được Yên Diệt, căn bản chính là Nguyên Anh sơ kỳ phía dưới vô địch.

Thiên Vân vẫn lưu tại nơi này, lặng lẽ quan sát Từ Thức một đoạn thời gian nữa, đợi thời cơ thích hợp liền mang hắn tới Cô Sơn. Qua một đoạn thời gian, lại thấy Từ Thức đi ra biển, Thiên Vân liền giả làm người chèo thuyền, tìm cách tiếp cận.

Một ngày nọ, Từ Thức đi tới cửa Thần Phù, trông ra ngoài biển thấy một lớp mây ngũ sắc kết thành đóa hoa sen. Từ Thức không khỏi hiếu kỳ, lập tức ngồi thuyền đi đến nơi.

Thiên Vân biết họ Từ thích ngắm cảnh sông núi, lập tức dùng thuật che mắt, biến ra không ít núi non hùng vĩ. Từ Thức một bên ngắm cảnh, một bên lo lắng hướng Thiên Vân bảo.
“Ta đã đi khắp miền đông nam, biết rõ cả vùng này, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến những núi non kỳ tú như vậy. Có lẽ đây là non Tiên đưa đến, hay núi Thần dời lại, không thì làm sao ta chẳng hề thấy bao giờ”?

Thiên Vân nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật, hàm hồ đáp. "Ta chỉ là phu thuyền, nào có biết những việc như vậy, chi bằng công tử thử tiến vào nhìn một chút xem sao? Biết đâu đúng như công tử nói, trên núi có tiên thì sao?"

Từ Thức nghe người chèo thuyền nói như vậy, hai mắt không khỏi lóe sáng, gật đầu nói. "Ngươi hãy buộc thuyền lại, cùng ta tiến vào xem sao"

Thiên Vân lập tức cho thuyền tiến lại gần núi đá, lại buộc thuyền chắc chắn, lúc này mới cùng Từ Thức đi tới vách núi. Đi được vài bước chỉ thấy sừng sững trước mặt một sườn đá cao nghìn trượng, Từ Thức thở ra: “Không có cánh làm sao mà vượt qua được”? Thế là hắn lại lấy bút viết lên thành đá một bài thơ.

Đang lúc mải mê ngắm cảnh, Từ Thức bỗng thấy sườn đá mở ra một cửa hang động rộng chừng một trượng. Thấy vậy, y liền vén áo lần vào. Vừa đi được vài bước thì cửa hang tự khép lại, cảnh vật chìm trong bóng tối không còn biết đâu là lối ra.

Thiên Vân khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười tự diễu, mang theo Từ Thức sớm đã hôn mê bất tỉnh, thẳng hướng Cô Sơn mà đi. Đường trở về mất gần một tháng, lúc về tới Cô Sơn, Thiên Vân liền đào ra một hang núi, lại đem Từ Thức đặt vào, nhanh chân hướng đỉnh núi bố trí một tòa ảo trận. Xong xuôi mọi việc, Từ Thức cũng vừa tỉnh lại.

Từ Thức liều chết sờ theo lớp rêu trên đá mà đi, theo một lối quanh co, được một quãng thì đường hầm dần dần mở rộng. Ra khỏi bóng tối, mắt y chói ngợp vì ánh sáng rực rỡ, sửng sốt vì mây muôn màu sắc bao phủ các đền đài giát bằng châu ngọc giữa cảnh vườn đầy hoa quý lạ, hương thơm của cỏ cây xộc vào mũi khiến hai mắt y không khỏi vụt sáng.

Từ Thức còn đang ngây ngất, tưởng mình đang mơ, thì bên tai bỗng văng vẳng có tiếng cười trong trẻo truyền tới, y giật mình ngoảnh lại, chỉ thấy hai cô gái áo xanh đang khúc khích bảo nhau. “Kìa, chú rể mới nhà ta đã đến”

Rồi hai nàng bỏ đi. Một lát sau trở ra bảo: “Phu nhân chúng tôi cho mời công tử vào”.

Từ Thức không hiểu ra sao, chỉ đành đi theo hai người. Đi qua một quãng sân, hai bên tường thêu dệt gấm hoa, đến một lớp cửa son, chàng thấy treo ở trên lầu cao hai bức hoành phi chữ vàng: “Quỳnh Hư chi điện và Giao Quang chi các”

Trong cung điện, một quý phu nhân mặc áo trắng đang ngồi trên giường thất bảo. Phu nhân mời Từ Thức ngồi lên ghế bên cạnh rồi hỏi.

“Ngươi vốn say mê cảnh lạ, bấy lâu đã thỏa chí bình sinh ngao du đó đây, vậy có biết nơi này là đâu không?"

Từ Thức vội đáp. “Tiểu sinh vốn là một thư sinh sống ẩn dật ở huyện Tống Sơn, ngao du với một chiếc thuyền con ở giữa trời biển. Tiểu sinh không được biết là chốn này có lầu hồng, điện biếc. Trong lòng tiểu sinh còn nhiễm đầy trần tục, không hiểu biết được đây là chốn nào, xin phu nhân vui lòng dạy cho kẻ thư sinh được thấu rõ”.

Phu nhân thấy thế liền nói. “Phải, ngươi làm sao mà biết được chốn này. Đây là hang thứ sáu trong ba mươi sáu động Phù Lai. Nơi này biển bao bọc chung quanh, lơ lửng không chạm đất, cũng như núi La Phù theo chiều gió mưa mà tan hợp, như núi Bồng Lai mọc trên ngọn sóng. Ta đây là Ngụy phu nhân, tiên chủ núi Nam Nhạc. Vì thấy ngươi có đức nên mới cho mời đến”

Nói rồi phu nhân đưa mắt ra lệnh cho các tiên nữ đứng hầu. Một nàng áo xanh đưa từ trong ra một tiên nữ trẻ tuổi. Từ Thức liếc nhìn thì nhận ra người đã làm gãy cành mẫu đơn trong Hội Thưởng Hoa. Vị phu nhân liền trỏ thiếu nữ mà nói với Từ Thức.

“Nàng là con gái ta, tên gọi Giáng Hương. Ngày trước nàng gặp nạn trong Hội Thưởng Hoa, được ngươi cứu thoát. Lòng nàng bởi vậy nhớ mãi không quên. Ta muốn cho nàng kết duyên với ngươi để đền ơn đó”

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.