Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 232: Dị biến phát sinh



"Sùng Vương cùng ông lão bên trong Vạn Pháp Trì, lựa chọn dùng hình chiếu lưu lại tạo hóa, chắc chắn là có nguyên do của mình. Chỉ sợ bên ngoài phiến thiên địa này, vẫn còn rất nhiều điều không thể lý giải. Bỏ đi, dù sao trước mắt ta phải tiến hành dung hợp công pháp, không có thời gian suy tính mấy thứ này"
Thiên Vân lẩm bẩm một hồi, cuối cùng tâm thần rời khỏi thể nội, trở lại thế giới bên ngoài.

Thiên Vân cũng không vội vàng vận chuyển công pháp ngay, hắn xuất ra một ít ma tinh, cùng khí cụ bày trận hướng bên ngoài ném đi. Sau khi cảm thấy đã không sai, lúc này hắn mới bấm luyện pháp quyết, kích hoạt trận pháp. Chỉ thấy khắp nơi một màu đen kịt, ma khí quẩn quanh, muốn phát hiện nơi này có dấu vết tu sĩ, cũng không phải việc dễ.

Thiên Vân gật đầu mỉm cười, cảm thấy đã không sai, hắn lúc này mới ngưng thần, vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh.

Lộ tuyến vận hành chu thiên lần này không giống với trước kia, Thiên Vân biết có lẽ bản thân sẽ gặp phản phệ. Chỉ là, hắn đã quyết tâm. Sau khi chứng kiến sự khủng bố của U Dạ, Thiên Vân hiểu được nếu không sửa chữa, chỉ sợ một khi bị thiên địa trục xuất, đi ra ngoài đồng nghĩa với cái chết. Lại nhớ tới những tiền bối sau khi rời đi, không kẻ nào truyền tin tức trở lại, Thiên Vân không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Hắn đoán, có lẽ không phải bọn họ không muốn truyền lời, mà tất cả sớm đã làm mồi cho ma tộc mất rồi.

Càng biết rõ phía sau có nhiều trắc trở, Thiên Vân càng là kiên định với lựa chọn của mình. Hạ Thi Phệ Linh Kinh chậm rì rì tiến lên, phá vỡ lộ tuyến trước đây, cũng khiến cho loại tự động vận chuyển kia đảo nghịch. Thiên Vân cả người sớm đã bị mồ hôi làm ướt sũng, thân thể co giật liên hồi, dưới da máu tươi bắt đầu rỉ ra, nhuộm đỏ cả quần áo.

Thiên Vân đã từng chịu đựng đủ loại đau đớn, ngứa ngáy cùng cắn xé. Thế nhưng tất cả những lần đó chỉ là trò trẻ con, cùng với cơn đau lúc này, tất cả đều không đáng nhắc tới.

Bên trong khí hải, gốc đạo thụ màu vàng bắt đầu nóng lên, pháp lực bốc lên nghi ngút, hình thành sương mù bao vây lấy gốc đạo thụ màu vàng vào trong. Gốc đạo thụ vốn là Long Đằng Thụ, sinh ra chẳng khác gì một con rồng. Lúc này con rồng không ngừng vặn vẹo, giãy giụa, đạo thần hồn bị triết trên thân, cũng đau đớn mà rú lên, cơn đau này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Linh tính bị linh căn hấp thu, sau đó hướng kinh mạch đi một vòng. Trước kia Thiên Vân vận chuyển từ thủ tam âm kinh tới thủ tam dương kinh sau đó là túc tam dương kinh cuối cùng là túc tam âm kinh. Hiện tại thì khác, lộ tuyến kinh mạch trước tiên là Túc tam dương kinh rồi tới túc tam âm kinh, thủ tam dương kinh, thủ tam âm kinh cuối cùng mới về lại đan điền. Trong quá trình này, nếu không thể giữ vững tỉnh táo, không thể chịu đựng tới cuối cùng, linh lực trong người sẽ trực tiếp sụp đổ, trực tiếp đi chết.

Thiên Vân tuy rằng đau đớn, nhưng dù sao hắn cũng đã tập mãi thành quen, đau đớn hơn nữa hắn vẫn nghiến răng kiên trì. Chỉ khi linh lực chảy qua 365 huyệt đạo, cơn đau mới làm Thiên Vân hơi mất khống chế một chút. Cũng may trải nghiệm một vài lần, Thiên Vân đã thành thói quen, không mất khống chế nữa.

Cứ như vậy, cuối cùng Thiên Vân cũng hoàn thành một cái chu thiên. Chỉ thấy gốc đạo thụ màu vàng đã thôi không còn phát run, chỉ là hình dáng vẫn chưa phát sinh cải biến gì cả.

Thiên Vân biết đây mới chỉ là khởi đầu, phía sau vẫn còn cần mình ra sức. Một vòng tuần hoàn nữa lại bắt đầu, bởi vì đã có kinh nghiệm, Thiên Vân lần này khống chế rất tốt, thời gian hoàn thành một vòng chu thiên đã giảm đi trông thấy.

Tuy rằng công pháp vận chuyển không thành vấn đề, nhưng cơn đau lại mỗi lúc một tăng. Sâu trong đan điền, gốc đạo thụ màu vàng sớm đã biến thành màu đỏ, linh lực trong khí hải bị linh căn điên cuồng hấp thu, mong muốn làm mát cho thân cây.

Đạo thần hồn triết trên thân cây uể oải không thôi, nếu không phải bởi vì liên kết với thần hồn bên trong Thức Hải, chỉ sợ nó cũng sớm đã bị xóa sổ.

Lúc này nếu để ý kĩ sẽ thấy, mười ba đoạn j4NKL ngấn trên gốc đạo thụ đang mờ dần, tưởng chừng sẽ bị xóa đi.

Thiên Vân không thèm quan tâm đau đớn, công pháp vận chuyển ngày một nhanh, nếu không phải khắp người hắn còn rỉ ra máu tươi, chỉ sợ chẳng ai nghĩ hắn đang làm điều điên khùng. Bởi vì trên mặt hắn, một tia biểu cảm, một cái nhăn mày cũng không lộ chút nào.

Bên ngoài kia, đám người U Dạ vẫn đang điên cuồng lục soát, có điều cả đám không thể tìm ra một chút tung tích nào. Ngay cả Thiên Tình Ma Thần cũng bó tay hết cách, ma tộc rất ít kẻ tinh thông toán thuật, có tìm hiểu cũng không thể bằng với tu sĩ nhân loại.

Thiên Vân tuy rằng chưa đột phá cảnh giới thứ ba, có điều ai bảo hắn còn tinh thông cả trận pháp, phù pháp. Muốn trong thời gian ngắn tính toán nơi hạ lạc của hắn, căn bản là điều không thể.

Cứ như vậy bảy ngày qua đi, lúc này sâu bên trong đan điền Thiên Vân, gốc đạo thụ màu vàng đã trở lại bình thường, cũng thôi không còn nóng bức như trước nữa. Chỉ có điều trên thân gốc đạo thụ lúc này, sớm đã không còn là 13 đoạn, mà là 9 đoạn. Thiên Vân đã thành công dung hợp công pháp, hiện tại hắn đang củng cố cảnh giới một chút, tránh xảy ra bất ổn.

Hơn một ngày sau, Thiên Vân cuối cùng mới mở mắt, cũng thở ra một hơi, lẩm bẩm nói. "Hạ Thi Phệ Linh Kinh, cuối cùng cũng dung hợp tốt, có điều Bách Luyện Bảo Thể..."

Thiên Vân nghĩ tới gốc đạo thụ này có tới 15 đoạn, khóe miệng không khỏi giật giật, vẻ mặt đắng chát. Còn muốn khôi phục lại thể lực một phen, đúng lúc này mí mắt hắn nhảy lên, kinh hãi nhìn vào khí hải. Chỉ thấy biển linh lực bỗng dưng phát sinh cải biển. Linh lực màu vàng kim đang không ngừng lan ra, muốn thôn phệ linh lực màu lam, tựa như cấp độ sai biệt, không thể cùng đồng hành. Gốc đạo thụ màu lam cao lớn cũng bắt đầu héo rút, thể chất của Thiên Vân cũng vào lúc này có dấu hiệu hạ xuống.

"Hỏng bét!" Thiên Vân mắng to một tiếng, không có làm nghỉ ngơi nữa, lập tức đình chỉ vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, cũng đem Bách Luyện Bảo Thể bản cải tiến niệm động một lần. Linh căn trên thân gốc đạo thụ màu lam lập tức đâm về đoàn linh tính quang cầu, muốn bổ sung lại lượng linh lực đã mất.

Thiên Vân biết mình đang đứng trước nguy cơ sinh tử, không thèm bận tâm gì nữa, điên cuồng vận chuyển Bách Luyện Bảo Thể một lần. Lúc này cơn đau đã không còn giống như lần trước nữa, bởi lẽ gốc đạo thụ màu lam này, chính là đại diện cho thân thể Thiên Vân. Muốn sửa đổi nó, chẳng khác gì mang đao chém lên người, cái cảm giác tựa như lăng trì này khiến Thiên Vân muốn trực tiếp chết đi.

Tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ thoảng qua mà thôi, Thiên Vân tu được tới bước này, hiển nhiên không phải hạng người bi quan như thế. Chỉ cần cho hắn một cơ hội, dù đó chỉ là một khe hở mong manh, hắn vẫn sẽ tìm cách sống sót.

Thiên Vân đã chết rất nhiều lần, cái cảm giác chết đi tất cả đều chấm dứt ấy hắn đã từng nếm trải. Nhưng hắn hiểu được, chết càng nhiều, cái cảm giác tất cả chấm dứt ấy sẽ không còn. Thay vào đó là mê man, là sa đọa, là không còn biết mình tại sao lại tồn tại.

Đám người bên trong bàn cờ, có những kẻ giống như Thiên Vân, cũng chưa từng đụng chạm vào bất cứ một viên đan dược. Thế nhưng tại sao họ lại mất đi lí trí? Bởi vì họ chết, chết quá nhiều, quá nhiều. Cũng bởi vì trải qua quá nhiều sống chết, họ mới sa đọa, mới lạc mất bản tâm.

Thiên Vân đã chết đủ nhiều, hắn không muốn lần nữa đi chết, hắn phải sống, phải đi ra khỏi phiến thiên địa này. Hắn muốn biết mọi thứ xảy ra với mình là âm mưu, hay tất cả đều là thật.

Hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, Dương Thanh Long rốt cuộc đã chết chưa? Người nào đã xóa đi kí ức của hắn. Hắn còn rất nhiều câu hỏi. Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại có kẻ muốn bài bố hắn? Hắn sinh ra là do sắp đặt, hay cũng giống như bao đứa trẻ khác sinh ra từ tình thương cha mẹ.

Hắn muốn mở to đôi mắt, muốn chứng kiến hết thảy, hắn phải sống, phải đi tìm sự thật.

Thiên Vân khóe mắt rỉ ra hai dòng lệ đỏ, cắn răng kiên trì, mặc kệ cơn đau hành hạ bản thân, hắn vẫn tự nói với mình. "Ta là Thiên Vân, ta phải sống..."

Bởi vì cảnh giới của Bách Luyện Bảo Thể quá cao, muốn dung hợp hai môn công pháp cũ mới làm một, thời gian sẽ rất lâu. Thiên Vân chỉ lo có kẻ tìm tới. Dù sao khí cụ bày trận cũng có hạn, ma tinh lại không phải vô hạn, chỉ sợ rất nhanh thôi, sẽ có ma tu phát hiện bất thường.

Thế nhưng Thiên Vân đã chẳng còn cách nào, lúc này hắn chỉ có thể ra sức vận chuyển công pháp, cũng tự cầu phúc.

Bởi vì lo lắng bản thân sẽ bị lộ, trong quá trình dung hợp, không ít lần Thiên Vân đã xảy ra sai lầm. Có điều không biết vì lý do gì, tất cả đều hữu kinh vô hiểm vượt qua, tựa như quanh thân hắn có một nguồn lực lượng vô hình, muốn cứu vớt hắn khỏi nguy hiểm, vô cùng huyền diệu. Thiên Vân rất muốn tìm hiểu một phen, có điều hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, hắn không được phép làm như vậy.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.