Âu Dương Phi Vân sau khi giải ‘hội đồng cổ đông’ hắn ngay lập tức không quên chính mình kế hoạch ngáng chân Diệp Phàm.
Tên kia là khí vận chi tử, cứ thả rông hắn ra sẽ lồng lên như ngựa mất cương.
Nhưng tên kia không phải ngựa thường, hắn là một con kiệt ngạo bất tuần ngựa, sẽ không chịu cho ngươi đeo cương lên người.
Mấu chốt còn đặc biệt ghi thù, tiểu tâm nhãn.
Bởi vậy ngươi tốt nhất là không liên can đến hắn, hoặc không thì đừng bao giờ để hắn biết là do ngươi làm.
Tiếp đến là cần phải nắm bắt Ngô Tam Phong vào trong tay.
Chiều hôm đó, Ngô Tam Phong giả dạng làm đệ tử tạp dịch của Âu Dương Phi Vân né đi mọi người ánh mắt đến Âu Dương Phi Vân thư phòng diện kiến hắn.
Trên đường đi, Ngô Tam Phong hết sức lo lắng không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.
Trong lòng hết sức niệm lấy an tâm chú ngữ.
Ngày hôm qua, có một cái người áo đen vừa xuất hiện đã tỏa ra uy áp đè chặt hắn, đe dọa hắn ngày hôm sau theo lộ tuyến đó, mặc trang phụ đệ tử tạp dịch đến trình diện Âu Dương Phi Vân.
Khi hắn muốn biết điều gì sẽ xảy ra với hắn, người áo đen chỉ hờ hững đáp lời:
“Đối với ngươi là chuyện tốt, nhưng ngươi phải lựa chọn đúng.
Tuy nhiên, nếu ngươi để lộ ra cho bất kỳ ai biết thì một cái đệ tử m·ất t·ích cũng không khiến nhiều người chú ý đâu.”
Người áo đen kia chính là Lý Dạ, hắn cũng không hiểu tại sao Âu Dương Phi Vân phải cẩn thận đến như vậy.
Trong Thanh Lam tông làm gì có ai khiến cho hắn phải nhọc lòng như vậy.
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng cứ thực hiện nhiệm vụ cho tốt đã.
Hiếu kỳ người sống không lâu.
Đứng trước Âu Dương Phi Vân, Ngô Tam Phong cũng đôi chút lo lắng, vì hắn đã nghe thấy ‘danh tiếng’ của vị này đại sư huynh.
Thiên phú tu luyện ngàn năm có một, nhưng mà làm người lại rất ghi thù, thích trêu đùa các vị sư muội, chèn ép sư đệ nào nói xấu hắn.
Nếu không phải thiên phú hắn tại thêm với ông nội là tông môn nhị trưởng lão đặc biệt bao che cháu mình thì hắn không thể nào ngồi trên cái này đại sư huynh chi vị.
Nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy cái này Âu Dương đại sư huynh đang nghiền ngẫm đọc trên tay một sấp tư liệu.
Nào có dáng vẻ kiêu căng phách lối như lời đồn.
Đè ép trong lòng lo lắng, Ngô Tam Phong cung kính mở lời:
“Đệ tử ngoại môn Ngô Tam Phong, bái kiến đại sư huynh.”
Âu Dương Phi Vân lúc này mới đặt xuống trên tay tư liệu, nhìn hắn nhẹ nhàng đáp:
“Ngô sư đệ không cần căng thẳng, sư huynh cho gọi ngươi tới đây là có chút lời muốn hỏi mà thôi.”
Ngô Tam Phong cung kính đáp lời:
“Sư đệ chắc chắn biết gì đáp nấy.”
Sau đó, Âu Dương Phi Vân bắt đầu nhập vai nhà tuyển dụng phỏng vấn vị này Ngô sư đệ:
“Ngô sư đệ nhập môn đến nay được bốn năm rồi đúng chứ?”
Ngô Tam Phong đáp lời:
“Dạ sư đệ đã nhập môn được bốn năm một tháng ạ”
“Ngô sư đệ ưa thích dùng thương làm v·ũ k·hí đúng chứ?”
“Dạ, thuở nhỏ hay chơi đùa với gậy gộc, lớn lên tập võ thấy thương cầm tiện tay nên từ đó tới giờ dùng thương làm v·ũ k·hí.”
Nhận thấy Ngô Tam Phong bắt đầu buông lỏng, Âu Dương Phi Vân mới hỏi:
“Ngô sư đệ đến từ Minh Tư thành Ngô gia một cái cấp bảy gia tộc đúng chứ?”
Bất chợt bị hỏi về gia tộc mình Ngô Tam Phong hơi lo lắng nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời:
“Dạ, Tư Minh thành Ngô gia đúng là gia tộc của sư đệ, không biết đại sư huynh ngài đề cập đến Ngô gia có việc gì ạ?”
Âu Dương Phi Vân hờ hững đáp:
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi so với Âu Dương gia ta thì Ngô gia cân lượng ra sao?”
Ngô Tam Phong vội vã đáp lời:
“Âu Dương gia là hạo nguyệt, Ngô gia đến con đom đóm cũng không bằng ạ.”
Âu Dương Phi Vân lúc này mới hỏi:
“Vậy ta có thể làm gì Ngô gia?”
Ngô Tam Phong toát mồ hôi hột đáp lại:
“Đại sư huynh muốn diệt Ngô gia chỉ cần ho một tiếng là đủ. Đại sư huynh giơ cao đánh khẽ, sư đệ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho sư huynh.”
Âu Dương Phi Vân phì cười:
“Ha ha, Ngô sư đệ suy nghĩ nhiều rồi, ta không nhàm chán đến mức tự dưng đi hủy diệt một cái gia tộc.
Ta muốn giúp sư đệ cũng như giúp sư đệ gia tộc sinh ý nên mới gọi ngươi đến đây hôm nay.”
Nghe thấy đó Ngô Tam Phong lúc này tưởng như vừa mới từ địa ngục v·út lên trên thiên đường.
Hắn ngu ngơ một lúc mới kịp phản ứng, hết sức vui mừng mà đáp lời:
“Đa tạ sư huynh tài bồi, sư đệ sẽ hết lòng thực hiện nhiệm vụ mà sư huynh yêu cầu.”
Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng nói:
“Rất tốt, nhưng sư huynh mong rằng Ngô sư đệ ghi nhớ một điều, đấy là không được để bất kỳ ai biết được sư đệ có móc nối với sư huynh.
Ta muốn làm một cái tiêu dao sư huynh như trước kia.”
Ngô Tam Phong như bừng tỉnh nhanh nhẹn đáp lời:
“Sư huynh yên tâm, sư đệ chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời.”
“Tốt lắm, tiếp theo sư huynh sẽ an bài cho sư đệ một số việc sau đây.
Thứ nhất, từ giờ cho đến tông môn ngoại môn đệ tử thi đấu một tuần trước đó, sư huynh sẽ an bài một cái trưởng lão kèm ngươi tu luyện.
Nhưng trước đó, ngươi phải hẹn ước Khổng Tú Quyên lẫn Lâm Nhất Trần tỷ thí, sau đó thể hiện mình không phải rất dễ dàng có thể chiến thắng hai người đó.
Kế tiếp, khi gần đến thí luyện ngươi sẽ ra ngoài làm một cái tông môn nhiệm vụ và trở về b·ị t·hương nặng.
Tất nhiên sư đệ không thực sự b·ị t·hương nhưng ngươi phải giả trang b·ị t·hương nhưng tại bán kết phải thể hiện mình sự cường đại áp đảo một trong hai người kia.
Trận chung kết, nếu ngươi đối mặt với ngoại môn đệ tử Diệp Phàm, sau khi tỉ thí qua lại vài đường đánh giá thực lực đối phương.
Ngươi cần dừng lại và nói rõ ràng rằng bản thân bị trọng thương, chỉ có thể ra một chiêu mạnh nhất, nếu Diệp Phàm chống đỡ được ngươi sẽ chịu thua.”
Ngô Tam Phong trong đầu có rất nhiều nghi vấn, tại sao lại phải quanh co lòng vòng như vậy?
Hắn cứ mạnh mẽ đánh bại vị kia Diệp sư đệ không phải tốt hơn ư?
Âu Dương Phi Vân như nhìn ra vị này Ngô sư đệ nghi vấn, hắn bèn nói:
“Diệp sư đệ cũng như Ngô sư đệ, cùng là người mà ta muốn tài bồi.
Sắp tới sẽ có mội cái Đại Đồng hội được thành lập, tại đó mọi người có thể trả tiền để mời các mặt bài sư huynh, sư tỷ hướng dẫn tu luyện.
Ngoài ra, có thể được vay mượn tài nguyên của Đại Đồng hội.
Sư đệ ngươi sẽ gia nhập vào đó và cho thấy dù ngươi có b·ị t·hương nặng đi chăng nữa nhưng dưới gần một tháng rèn luyện trong Đại Đồng hội hiệu quả đến như thế nào.
Còn Diệp sư đệ sẽ đóng vai một thớt ngựa ô, nếu ngươi đưa ra yêu cầu một chiêu định thắng bại hắn sẽ chấp nhận yêu cầu của ngươi.
Nếu thắng thì không nói, nhưng nếu thua ngươi cũng phải làm sao cho Diệp sư đệ trông hết sức chật vật, thắng được cũng chỉ là do may mắn gặp phải một cái b·ị t·hương ngươi mà thôi.”
Nghe đến đây, Ngô Tam Phong đã hiểu ra rồi.
Hắn và vị Diệp sư đệ kia,
một cái hiện đang là ngoại môn thứ nhất đệ tử nhưng chênh lệch không nhiều, chỉ một tháng tham gia Đại Đồng hội đã mang lại hiệu quả áp đảo to lớn.
một cái là trước kia ngoại môn phế vật, dưới sự giúp đỡ của Đại Đồng hội lắc mình hóa thành một thớt ngựa ô, thậm chí nhất cử đoạt được hạng nhất.
Chỉ là Âu Dương Phi Vân không ngờ tới rằng, Ngô Tam Phong thực sự cho rằng thắng thua trong lần thi đấu đó quyết định về sau ai là người ở trên ai là người ở dưới trong đội ngũ của Âu Dương Phi Vân.
Vì vậy, Diệp Phàm lúc này còn đang đắm chìm trong tu luyện không ngờ tới mình sắp tới phải đối mặt với điều gì mà về sau hắn không bao giờ muốn nhắc lại trong đời nữa.