Hai người này xuất hiện, lập tức dẫn đến toàn bộ ánh mắt tập trung vào. Bênphía Thác Thạch Sơn, thình lình ngồi trên thân một con vượn khổng lồ, toànthân con vượn này tràn ra khí đen, dữ tợn vô cùng, khí thế kinh người.Còn Phàm Thế Song, sắc mặt hắn trắng bệch, nét mặt mang vẻ phức tạp,con đi theo sau lưng hắn cũng là vượn khổng lồ.“Là Ma Viên xếp hạng sau Quỷ Xa!”“Thác Thạch Sơn này càng thu phục được Ma Viên. Đối với hắn, thu hoạchnày đã đủ rồi, nhưng sao Phàm Thế Song cũng là Ma Viên vậy?”“Dựa theo xếp hạng của hai vị bọn họ, ta vốn dĩ cho rằng tọa kỵ của PhàmThế Song hẳn là Quỷ Xa chứ…”Trong tiếng bàn luận của đám người, hai người Thác Thạch Sơn và PhàmThế Song nhìn nhau, ai nấy đều im lặng, sau đó cũng quay người nhìn về phíavòng xoáy giống những người được truyền tống ra khác.Một cảnh này, triệt để dẫn đến một đám người quan sát dao động, ai nấy đềudâng lên nghi hoặc trong lòng.“Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía vòng xoáy, bọn họ đang chờ đợicái gì?”Lúc Nhị Ngưu cũng tim đập thình thịch, dâng lên một dự cảm xấu, vòngxoáy trên màn trời truyền đến tiếng nổ vang. Có một bóng dáng từ mơ hồ nhanhchóng rõ ràng ở bên trong. Thời khắc hắn cất bước đi ra, tất cả ánh mắt đều hộitụ.“Thiên Mặc Tử!”“Tọa kỵ phía sau hắn… Đó là…”“Quỷ Xa!”Người đi tới, chính là Thiên Mặc Tử.Nét mặt hắn ung dung. Sau khi xuất hiện, hắn vẫn chưa nhìn về xung quanh,mà là xoay mặt hướng về vòng xoáy, biểu cảm nghiêm nghị.Ngay sau đó, vòng xoáy trên màn trời lại nổ vang, lần này còn kịch liệt hơnlúc Thiên Mặc Tử đi ra, cho đến khi bóng dáng Viêm Huyền Tử đi ra từ bêntrong.Sau lưng hắn là một con hung thú như sinh ra từ trong lửa hừng, tràn ra uyáp ngập trời, chính là hung thú xếp hạng trên cả Quỷ Xa, Sơn Xi đứng hàng thứhai!Thời khắc xuất hiện, sắc mặt Viêm Huyền Tử âm trầm, biểu cảm ẩn chứa sátý, bỗng nhìn về phía tứ phương, ánh mắt đảo qua trên thân từng người phía trênmàn trời, như đang tìm kiếm.Đội trưởng trừng mắt nhìn. Hắn tin tưởng sự ẩn nấp của mình, cho nên tùy ýánh mắt Viêm Huyền Tử đảo qua trên người mình, thế nhưng… Sự bất an dướiđáy lòng hắn, theo sự xuất hiện của Viêm Huyền Tử, càng ngày càng mãnh liệt.“Tiểu sư đệ còn chưa đi ra… Trừ khi hắn không còn, nếu không, có thể bịtruyền tống ra sau Sơn Xi cái này…”Ngay khi Đội trưởng có suy đoán dưới đáy lòng, lại bị suy đoán của chínhmình làm cho khiếp sợ, một cảnh Viêm Huyền Tử dẫn theo Sơn Xi truyền rangoài, lập tức dẫn đến tất cả người quan sát chấn động.“Sơn Xi!”“Xem ra những người tham dự vòng thứ hai này, đều đang chờ đợi ViêmHuyền Tử.”“Có Sơn Xi, thì chính là đứng thứ nhất vòng này rồi!”“Nhưng mà, sao không thấy được Tịch Đông Tử?”“Hơn nữa, truyền tống lại chưa kết thúc, các ngươi nhìn đi, vòng xoáy cònđang chuyển động!”“Không đúng, các ngươi chú ý những người tham dự này đi, ngoài ViêmHuyền Tử, phần lớn những người khác vẫn đang ngóng nhìn vòng xoáy, nhưcòn đang chờ đợi!”Đám người Thánh thành đều phát hiện ra điều dị thường, nội tâm từngngười đều chấn động.Mà trên màn trời, Viêm Huyền Tử cũng nhìn ra manh mối, chú ý tới mọingười bên cạnh đều đang nhìn chăm chú vòng xoáy, thế là hắn nhăn mày, quayđầu nhìn lại.Giờ phút này, vòng xoáy trên màn trời truyền đến âm thanh kinh thiên độngđịa, trong chuyển động ầm ầm, lại dần dần cho người ta một loại cảm giác giannan.Dường như, có một tồn tại vô cùng to lớn, mượn lực của vòng xoáy truyềntống, đang đến.Mà thân thể hắn quá lớn, cho nên lần truyền tống này hơi gian nan.Cho đến khi từng sợi sương mù màu xám, mang theo sự tang thương củaHoang Cổ bị dẫn dắt ra từ trong vòng xoáy này, lượn lờ bát phương, hình thànhuy áp đầy trời.Trong chớp mắt, tất cả người quan sát bản tộc Viêm Nguyệt trong ba Thánhthành, tâm thần đều cuồn cuộn sóng lớn.Bọn họ, cảm nhận được dao động huyết mạch.Nhất là những cường giả trong bản tộc Viêm Nguyệt kia, trong mắt càngnghiêm nghị. Có không ít người bỗng nhiên bay lên, cảm giác những sương mùxám kia, nét mặt lộ ra vẻ khó tin.“Đây là…”Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, thời khắc dao động huyết mạch nàykhuếch tán bát phương, trong vòng xoáy trên màn trời, có một bóng dáng rốtcuộc cũng hiện ra.Tóc dài phất phới, bước từng bước một, đi đến nhân gian!Bên ngoài vòng xoáy, tất cả tọa kỵ hung thú bị thu phục đều lập tức phát ratiếng kêu rên, từng con lập tức quỳ xuống.Thiên Mặc Tử lớn tiếng mở miệng, vẻ mặt kích động.“Thiên Mặc Tử, cung nghênh Đại Huyền Thiên tương lai của Viêm Nguyệtta, khải hoàn trở về, uy chấn bát phương, bách chiến bách thắng!”Nói xong, hắn khom người cúi đầu.Giờ phút này, Đội trưởng trợn to mắt, quả đào trong tay cũng đều suýt nữarớt xuống, ngơ ngác nhìn bóng dáng quen thuộc càng ngày càng rõ ràng trongvòng xoáy.Cảm xúc trong lòng hắn cuồn cuộn không cách nào khống chế, hắn thì thàonói nhỏ.“Thật sự rất có thể làm màu!”Bầu trời phía trên ba thành Thần Sơn gợn sóng vô tận.Âm thanh ầm ầm của vòng xoáy, kèm theo từng tia sét phân tán ra bênngoài, hình thành dị tượng của thiên địa.Âm thanh này quanh quẩn tứ phương, rung động tâm thần đám tu sĩ nơi đây.Nhất là dao động huyết mạch, vào thời khắc này cũng trở nên mãnh liệt theotiếng sấm nổ tung.Tất cả tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt đều sôi trào khí huyết, nét mặt lập tức thayđổi.Còn những tộc đàn phụ thuộc kia, dù không cảm nhận được sự dẫn dắt củahuyết mạch, nhưng mắt thấy khí tức của tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt dao động, ainấy đều dâng lên vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.Mà trên màn trời, không chỉ có Thiên Mặc Tử đang khom người cúng bái,Phàm Thế Song bên cạnh lại cũng cúi đầu đi bái. Theo bóng dáng trong vòngxoáy đi tới, quá nửa người tham dự vòng thứ hai đều cúi đầu xuống theo bảnnăng.Thác Thạch Sơn cũng thế, thiên kiêu khác cũng vậy, đều là như thế.