Thương Long bản mệnh là Thiên đạo tòa thần tàng đầu tiên của Hứa Thanh,đã hình thành từ rất lâu. Điều này khiến thần tàng đầu tiên tràn đầy linh động,đồng thời lực lượng quy tắc và pháp tắc cũng dồi dào nhất.Mà thần tàng thứ hai do Độc Cấm biến thành, và thần tàng thứ ba hình thànhtừ lực lượng Tử Nguyệt, còn có Đế Tàng, đến bây giờ đều chỉ có tàng không cólinh.Linh là Thiên đạo, nhưng tàng không có Thiên đạo thì khó mà viên mãn,ngũ tạng không thể bùng nổ như núi lửa, cũng không thể hình thành quy tắc vàpháp tắc, không hóa thành nền đất, vết tích đạo khó về.Cho nên ngoài cần thiết cho thân phận Đại Huyền Thiên, thu hoạch Thiênđạo là mục đích Hứa Thanh tới Thần vực này!Mà suốt một đường này, dù gặp được không ít sinh linh Thần vực, phần lớnđều có thể hóa thành Thiên đạo, nhưng bị trở ngại bởi đủ loại nguyên nhân, đềubị hắn từ bỏ.Duy chỉ có giờ phút này!Những pho tượng ba đầu sáu tay lông mày có hình xăm mặt trăng kia, khítức chúng tràn ra lại dẫn động thần tàng thứ ba của hắn, đây là chuyện trước naychưa từng có!Thế là trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng kì dị.Cùng một thời gian, giọng nói của Đội trưởng cũng truyền đến từ phíatrước.“Tiểu sư đệ mau tới đây, thời gian sắp không kịp rồi.”Đội trưởng hô to, giọng nói không truyền ra quá xa trong gió được, đến khiHứa Thanh nghe thấy, giọng nói này đã bị gió xé rách, vỡ thành mảnh nhỏ.Hứa Thanh gật đầu, thu hồi nhìn ánh mắt về phía pho tượng, nhìn gió lốccàn quét bát phương đầy trời nơi xa, cảm thụ được bão cát xung quanh thổi vàongười, loại cảm giác kia như vô số lưỡi dao đâm tới.Hết thảy, làm hắn hơi cúi đầu, thân thể lóe lên, bay thẳng đến chỗ Độitrưởng.Mắt thấy Hứa Thanh đuổi theo, Đội trưởng triển khai tốc độ cao nhất mà laovùn vụt, cuối cùng đến được ngọn núi có Đế Lăng.Đến nơi đây, gió lốc phía sau bọn họ càng lúc càng lớn, từ xa nhìn lại là mộtmàu đen kịt, cho dù bầu trời hay mặt đất đều mờ mịt trong gió lốc, tựa như vôtận tà ác mang kèm lực diệt tuyệt, xâm nhập tới.Pho tượng ở chỗ giáp ranh đã bị dìm ngập trong bão cát màu đen, thậm chíngay cả ngọn núi Đế Lăng này, dường như cũng sắp bị phủ kín trong bão cát.Nhưng Đội trưởng chuẩn bị rất sung túc, mục tiêu cực kỳ rõ ràng, trongnháy mắt tới gần ngọn núi, hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi lớn.Quả thật là một ngụm lớn!Bởi vì lượng máu tươi có thể sánh bằng máu toàn thân của một Nhân tộctrưởng thành.Hắn phun ra, đồng thời tay phải nâng máu tươi lên vung vẩy, lấy máu làmmực, vạch một nét trên vách ngọn núi.Vẽ ra một hình cung.Còn chưa kết thúc, Đội trưởng phun ra một ngụm tiếp một ngụm máu tươi,cho đến sau khi phun ra mười bảy ngụm, trong ánh mắt của Hứa Thanh, Độitrưởng lấy những máu tươi này vẽ ra một hình tròn hoàn chỉnh trên vách đá!Tiếp theo, giọng nói nghẹn ngào như tiếng khóc lớn vọng lại từ trong miệngĐội trưởng.“Ô hô, thống ai ngô phụ, ngẫu nhiễm vi dạng, nhất bệnh vong thân.”(Hu hu, thương cho cha ta, thỉnh thoảng bệnh nhẹ, một lần bệnh nặng đãchết)“Thâm tri ngô phụ, tất thế gian tân, chí sinh ngô bối, ái hộ như trân.”(Ta biết cha ta, cả đời gian khổ, sinh ra chúng ta, bảo vệ yêu thương như củabáu)“Nhiên thân thiên khí ngã, nhất biệt ngô phân, hồn du minh phủ, bách hảmbất văn, chiêm vọng bất cập, âm dung mạc thân, khốc đoạn can tràng, tình hà dĩthân.”(Trời không thương ta, vừa mới từ biệt, cha đã đi rồi, gọi trăm lần cha cũngkhông nghe thấy, tương lai không còn, dáng hình không còn, khóc đứt ruột gan,tình này kéo dài sao đây.)Giọng nói của Đội trưởng, từng chữ buồn rầu, từng câu bi ai, gió có thể xérách âm thanh của hắn, nhưng khó đánh nát ý của hắn, tràn ngập bát phương,rơi vào tâm thần Hứa Thanh, Hứa Thanh cũng chấn động vì đó.Nếu không phải nhìn thấy Đội trưởng đầy tiếng than khóc, giờ phút nàyquay đầu lại chớp mắt với mình, mặt mày mang vẻ đắc ý, Hứa Thanh thậm chícó loại cảm giác người bị mai táng trong Đế Lăng này, thật là phụ thân của Độitrưởng…Mà trong chớp mắt tiếp theo, sau khi đội trường hô to, nâng tay phải lên, rồitrực tiếp đâm vào thân thể, móc ra gan của mình, đặt trong vòng tròn màu máutrên vách đá.Ngay lập tức, giọng nói của hắn cũng càng bi thương hơn.“Tư đương tế điện, liêu biểu hiếu tâm, tiên phụ cửu tuyền hữu linh, laithường lai phẩm, ô hô ai tai! Thượng hưởng!”(Nay ta tế lễ, trò chuyện tỏ lòng hiếu thảo, tiên phụ ở chốn cửu tuyền cólinh, đến nếm thử thưởng thức, hu hu hu hu! Mời hưởng!)Toàn bộ vách đá chấn động, tiếp theo Đội trưởng móc thận, lá lách, phổi củamình ra, để từng thứ vào trong vòng tròn màu máu trên vách đá, cuối cùng càngmóc ra trái tim của mình, đặt vào trên đó.Dường như những thứ này, chính là đồ cúng tế của hắn!Chờ cha đến ăn!Thiên địa nổ vang, Đế sơn chấn động, gió lốc vào thời khắc này lại càngkinh khủng hơn. Trong lúc nó rít gào tới gần, hai tay Đội trưởng bấm niệm phápquyết, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, ngửa đầu ra sau, rồi hắn bỗng nhiên đâmmạnh vào trên vách đá phía trước, miệng rống to.“Mời hưởng!”Trình độ dùng sức của hắn, đã dốc hết toàn lực.Một tiếng “Rắc” vang lên, xương đầu của Đội trưởng đánh trúng vào đó,trực tiếp vỡ ra một vết nứt.Hứa Thanh lại lần nữa chấn động.Mà hết thảy hành động của Đội trưởng, đổi lấy ngọn núi Đế Lăng chấn độngkịch liệt, trong vòng tròn vách đá, chỗ bị hắn va chạm lại vỡ ra một khe hở theođó.Nét mặt Đội trưởng càng trở nên điên cuồng, hắn ô hô một tiếng, ngửa đầumột lần nữa, đánh mạnh tới.“Mời hưởng!”Đất rung núi chuyển.Vết nứt trên trán hắn càng lúc càng lớn, khe hở trên ngọn núi phía trướccàng ngày càng nhiều.Cuối cùng, sau khi Đội trưởng liên tục va chạm chín lần, vòng tròn màumáu trên vách đá ầm ầm đổ sụp, lộ ra một lỗ thủng có thể đi lại!