Siêu Anh Hùng Từ Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 39: Giao Kèo



Chương 39: Giao Kèo

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt một cái thời hạn Long quay trở lại đất liền đã tới.

Trong công xưởng, 1 lớn 2 nhỏ đang ngồi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình. Khôi không ngừng lật qua lật lại cuốn sách ghi chép của mình để kiểm tra.

‘’Mọi thông số đều đã đạt chuẩn, tên người máy này đã có thể ra chiến trường rồi..’’

Không giống như cậu bạn mọt sách của mình, Trinh lại ngắm nhìn những hoạ tiết do chính cô thiết kế trên cổ máy khuôn mặt không dấu được vẽ tự hào:

‘’Hừ..hừ! Còn quan tâm mấy cái đó làm gì, không phải đã kiểm tra qua rồi sao.’’

‘’Đâu thể nào khẳng định mọi thứ chỉ trong 1 lần nhìn chứ! Phải luôn có kiểm tra lại..’’

Mắt thấy cặp đôi nhỏ lại chuẩn bị p·hát n·ổ, Long liền đi tới kéo 2 đứa bé ra:

‘’Rồi! Rồi! Mọi thứ đã xong xuôi hết rồi 2 đứa bây không cần phải cãi nhau. Với lại tụi bây quên hôm nay là ngày gì à? Đã chuẩn bị xong hết chưa!’’

Hai đứa nhóc nghe thế liền im lặng nhìn nhau, sau đó cười trừ nhìn Long:

‘’Về chuyện đó! Bọn em…’’

‘’Nếu chưa dọn xong thì đi dọn đi, đừng có dây dưa với tao. Hôm nay dù muốn hay không thì tụi bây đều phải theo anh lên trên.’’

Phản kháng không thành công, hai đứa nhỏ liền cụt đuôi chạy về nhà sửa soạn đồ đạc.

Hôm nay là ngày bọn hắn sẽ rời khỏi thành phố ngầm cũng là ngày mà cuộc họp quyết định tính mệnh của thành phố diễn ra.

Mọi thứ đều đã được sắp xếp bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào vị thần may mắn có đứng về phía bọn hắn nữa hay không.

‘’Đừng làm em thất vọng đấy…’’

—------

Tại cổng dịch chuyển số 3 tại khu bãi rác, trước cửa ra vào.

Nơi đây đang có tấp nập người qua lại, đa số đều tạo thành một nhóm đồng hành. Trên người bọn hắn treo không ít túi đồ chứa linh kiện vừa đào được từ bãi rác, bên hông thì đeo lấy dao, kiếm dùng làm v·ũ k·hí phòng thân. Cá biệt có vài tên còn sở hữu một khẩu súng, thứ rất quý hiếm ở nơi đây do ảnh hưởng từ Bát Đại Xà.

‘’Woah! Đây chính là thành phố ngầm sao..Vượt qua những gì ta tưởng tượng..’’

Thầy Bạch như trở lại thành đứa trẻ lần đầu tới công viên, bất kỳ thứ gì trước mặt ông đều cảm thấy lạ lẫm và mới mẻ, không chịu được tò mò mà đi qua đi lại để ngắm. Vì hành động của ông mà nhóm của Phượng bị nhiều ánh mắt quăng tới, kèm theo là tiếng thì thầm chỉ chỏ.

‘’DM có thôi đi không! Đi chỗ nào cũng quậy quá vậy.’’ Cô Tuyết không muốn chiều chuộng tên đồng nghiệp liền ra tay kéo thầy Bạch qua chỗ khác quở mắng.

Tranh thủ lúc không có người ngoài, Đội trưởng cùng ông Tân liền ghé tới Phượng thì thầm hỏi:



‘’Nhóc tư đầu mà mời được 2 người này tới vậy!’’ Giọng nói không hề che dấu sự bất ngờ xen lẫn chút ghen tị. Xem ra ông biết được thân phận thật sự của 2 người này.

‘’Có chuyện gì sao Boss? Đây là do Long mời tới, 2 người kia là giảng viên tại chỗ bọn con học.’’ Bị ném vào vai trò người xem từ đầu tới cuối, Phượng đương nhiên sẽ không chấp nhận vai trò này.

‘’Chậc! Không biết nên gọi tụi bây may mắn hay xui xẻo đây. Nghe cho kỹ đây, 2 tên kia là cấp dưới của trung tá q·uân đ·ội thành phố đấy. Xem ra lần này có thể bảo đảm mấy tên kia toàn mạng rồi.’’

‘’Chưa chắc! Vụ này nếu là thật khéo đại tá còn không đảm bảo được mấy tên đấy, nên nhớ là thứ thuốc kia được tuồn ra không chỉ ở thành phố này mà còn tới những nơi khác nữa.’’ Ông Tân lại không có cảm thấy mọi chuyện dễ dàng như vậy, những thứ liên quan đến biến đổi chủng tộc luôn được thành phố liệt vào danh sách đen cần phải diệt trừ.

Mà với phong cách ‘’g·iết nhầm còn hơn bỏ soát’’ của q·uân đ·ội và cảnh sát nơi đây, muốn thoát khỏi vụ này cần phải bỏ ra không ít, đó là nếu bọn hắn có thể bỏ ra được.

‘’Này đừng quên ai là người phát hiện ra thứ này nhé, cái công này lớn lắm đấy. Mồm mép tốt một chút thì có thể làm thẻ đ·ánh b·ạc được. Cơ mà thằng Long từ khi nào lại nghiên cứu về mấy thứ này vậy.’’

2 cặp mắt trong veo nhìn về phía Phượng như muốn tìm ra đáp án, nhưng đáng buồn thay ngay cả Phượng cũng không biết. Cô nàng chỉ có thể lắc đầu, khuôn mặt không hề che dấu sự khó hiểu của mình:

‘’Con cũng không biết a! Cái tên c·hết bầm kia dạo gần đây không khác gì ă·n t·rộm, lúc ẩn lúc hiện không cho ai biết mình đang làm gì. Phải đợi con ép hỏi mới nói ra vụ này.’’

‘’Xem ra vụ hầm ngục lần trước liền hù sợ tên oắt con này rồi! Theo tác phong của nó hiện giờ, khéo về sau hành động nó vác theo người máy phòng thân không chừng!!’’

Phượng nghe thế liền chột dạ không dám tiếp lời cũng may 2 người kia không chú ý tới biểu hiện của cô nàng, thầy Bạch cùng cô Tuyết cũng trở lại đội nhóm sau một hồi trao đổi riêng. 5 người liền bắt lên chuyến tàu đầu tiên bắt đầu đi xuống thành phố ngầm.

—-------

Tại một tiệm ăn nằm ở khu tầng thượng khu phố ngầm gần cổng dịch chuyển, nơi đây bên trong đã không có một người khách hàng nào. Cả cửa tiệm hôm nay đã được bao lao chỉ để phục vụ 1 nhóm người.

Tại bàn ăn,

Có 5 người đang ngồi thưởng thức bữa ăn ngày hôm nay nói đúng hơn là 2 người đang thưởng thức.

Long cầm lấy cái đùi gà nhét vào mồm nhai sau đó lại vội vàng cầm lấy con tôm hùm nhồi vào. Cô Khánh ở phía đối diện nhìn thấy tướng ăn của cậu liền cay con mắt, miệng không nhịn được mà chửi:

‘’Mọe mày ăn kiểu gì đấy?...Ai tranh với mày à.’’ Nói xong cô cũng không kịp chờ đợi mà nhanh tay với lấy bình rượu trước mặt ông Đại mà làm một hơi.

Mắt nhìn 2 con heo đang chiến đấu với thức ăn ông Đại cũng không muốn dính vào bãi chiến trường này. Thế là cầm lấy ly rượu đưa tay mời người trước mặt:

‘’Anh không nghĩ tới là cậu lại tới đây đấy!’’

Một người đàn ông với khuôn mặt có vết sẹo bỏng bên mắt trái, làn da hơi khô xuất hiện vài vết rạn, mái tóc chỉnh chu vuốt ngược về sau. Ông ta mặt lấy một bộ comple, tay cầm ly rượu cụng ly với ông Đại:

‘’Sao tôi lại không thể có mặt ở đây chứ? Dù sao chuyện này đều ảnh hưởng lớn tới anh và tôi cơ mà.’’

‘’Hah! Không thể tin được da mặt mày lại dày đến vậy.’’ Chú Tiến không hề che dấu sự khó chịu của mình trước sự xuất hiện của Cò, ông chỉnh lấy cặp kính của mình rồi hung hăng lấy dao đâm vào miếng thịt trên dĩa như để phát tiết cơn giận dữ của bản thân.



Chú Đại thấy thế thì chỉ có lắc đầu làm bộ không nhìn thấy, khuôn mặt ông cũng dần trở nên nghiêm túc làm chú Cò không thể không ngừng động tác của mình.

‘’Anh có gì muốn nói à?’’

‘’Trước khi người ở trên xuống, anh muốn biết chú còn nắm trong tay xưởng sản xuất Glimmer hay là điểm buôn bán nào nữa không?’’

‘’Không phải tôi đã trả lời rồi sao!’’

‘’Anh cần chú nói thật!’’ Giọng chú Đại trở nên to hơn trước làm mọi người dừng lại việc trong tay, ngay cả đã lâm vào vong ngã như Long và cô Khánh cũng phải ngừng lại nhìn xem.

‘’Tôi đã nói ngay từ ban đầu là tôi không còn nhúng tay vào mấy cái đó từ 2 năm trước rồi. Đó là sự thật, anh có thể để người của anh điều tra hay là người ở phía trên xuống nhìn cũng được. Tôi đảm bảo với anh tất cả chứng cứ đều sẽ dừng lại ở 2 năm trước..’’

Chú Cò nói xong thì tiếp tục ăn uống, chú Đạt ngay khi đạt được câu trả lời khẳng định thì nhẹ nhàng thở ra, mặt tràn đầy áy náy nhưng sau đó là thở dài:

‘’Chú đừng trách anh! Đây cũng là vì tốt cho chú.’’

‘’Tôi biết những việc tôi đã làm trước đó là không thể nào sửa chữa được nữa. Nhưng anh phải tin tôi Đại à! Thằng Cò này nói được thì làm được, tôi đã không còn nhúng vào mấy cái đấy nữa.’’

Chú Tiến nghe được những lời như thế thì càng trở nên phiền muộn, Long ngồi kế bên có thể nghe được những tiếng thì thầm của ông đại loại như ‘’Quỷ tha ma bắt..’’ ‘’Con chó này..’’

Cô Khánh thấy bầu không khí đã có phần dịu xuống liền định tiếp tục ăn thì bên hông cô liền phát ra tiếng động.

‘’Bọn họ tới rồi!’’

Chú Cò nghe vậy liền ra hiệu cho bồi bài tới dẹp bàn thức ăn để lấy bàn mới, sau đó liền cùng mọi người ra ngoài.

Trước cửa quán ăn,

Thầy Bạch đang huýt sáo ngắm nhìn tòa nhà, có thể nói người này đã nhập tâm hóa thành người khách du lịch tới đây tham quan chứ không phải tới vì một sự việc nghiêm trọng nào đó.

Thầy Đạt dẫn đầu đi tới chào mừng đám người, sau đó liền cùng nhau kéo vào quán ăn. Long cũng định đi theo nhưng bị Phượng bắt lại, trong lúc cậu còn ngơ ra chưa hiểu chuyện gì thì đã bị cô nói:

‘’Chuyện người lớn bàn còn tính vào trong làm gì? Không bồi tôi đi đâu à.’’

‘’( ̄ω ̄;) Ok đi thôi!’’

………..

Tại phòng ăn riêng tư của quán.

Cuộc gặp mặt đầu tiên của người phía trên và thành phố ngầm đã bắt đầu.

Hai bên mở đầu bằng việc người đại diện mỗi bên trao đổi đầu tiên, thư ký sẽ gồm 2 người do 2 bên đề cử.

Người đại diện lần này là Cô Tuyết và Chú Đạt, trong khi thư ký sẽ là chú Cò cùng Đội trưởng.



Mở đầu đàm phán chú Đạt liền đem bình Glimmer chuẩn bị từ trước để lên bàn, khuôn mặt xuề xòa không cạo râu của ông hiện lên vẻ nghiêm túc:

‘’Như các vị ở đây đã biết, cuộc gặp mặt lần này của chúng ta chính là về thứ này. Không biết các vị ở đây đã nắm rõ thông tin chưa?’’

‘’Tôi nghĩ phần râu ria chúng ta nên dẹp đi mà là nói về vấn đề chính. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi 4 vị ngồi ở đây một điều..’’ Cô Tuyết mắt nhìn chăm chú từng người như muốn soi ra nội tâm suy nghĩ của họ, giọng nói của cô chầm chậm như có ma lực khiến mọi người không nhịn được mà lắng nghe:

‘’Các vị ngồi ở đây không hề dính dáng tới các hoạt động sản xuất của Glimmer chứ?’’

Như đã chuẩn bị từ trước chú Cò liền đưa tay lên bình tĩnh nói:

‘’Xin lỗi phải làm các vị thất vọng nhưng tôi đã từng dính tới thứ này..’’ Chưa kịp dứt câu, 4 cổ hung khí liền bất ngờ ập tới làm chú Cò choáng váng, cũng may cô Khánh kế bên nhìn thấy liền nhíu mày, áp lực lên trên người ông liền vơi đi không ít.

Chú Cò lấy lại được kiểm soát liền không khỏi thở ra một hơi, mắt đầy oai oán nhìn 4 người kia, người ta chưa kịp nói hết câu liền đã ra đòn phủ đầu, đây có phải là tới để bàn bạc không vậy. Cũng may đời sống thương nhân đã giúp ông lấy lại được bình tĩnh, chỉnh lý trang phục của mình một chút ông mới tiếp tục nói:

‘’Nhưng đây đã là quá khứ, tôi đã không còn làm việc với thứ này từ 2 năm trước. Các vị có thể tự điều tra, tôi sẽ trung thực phối hợp.’’

Thấy thế chú Đạt liền tiếp lời của Chú Cò: ‘’Nếu các vị cần bằng chứng tôi có thể cung cấp.’’

Thầy Bạch nghe thế liền trở nên hứng thú, đôi mắt ông nheo lại nhìn chằm chằm vào thầy Cò:

‘’Tôi xin lỗi nếu câu này làm anh cảm thấy phản cảm! Nhưng mà sao anh lại có thể bỏ được công việc kia? Không phải doanh thu từ thứ đây cao gấp 4-5 lần thứ anh đang làm hiện tại sao?’’

Nghe được câu này chú Cò liền khựng lại vài giây, ngón tay không tự chủ bắt đầu gõ lên mặt bàn. Gương mặt ông giống như đang nhớ về điều gì đó mà hiện lên vẻ đắng chát, cuối cùng chỉ là tiếng thở dài:

‘’Tôi không phủ nhận tôi là một kẻ tồi tệ ở quá khứ mặc dù hiện tại cũng không khá hơn là bao nhưng ít nhất tôi có thể tự tin ở trước mặt các vị mà khẳng đinh rằng..’’ Nói tới đây chú Cò liền liếc nhìn qua tất cả mọi người trong phòng:

‘’Thằng Cò này còn chưa phải là loại rác rưởi không có điểm giới hạn! Glimmer cho tôi rất nhiều tiền tôi thừa nhận, nhưng nó cũng mang tới không ít phiền hà cho địa bàn của tôi. Mấy gã nghiện kia làm gì còn tâm trí để có thể làm việc cho tôi chứ, nếu cứ tiếp tục để mặt như vậy nói không chừng chưa tới 1 năm nơi đó sẽ trở thành khu hoang mạc mất.’’

‘’Ồ rất thẳng thắng! Tôi khá thích anh rồi đấy. Vậy thì các vị chúng ta nên vào chủ đề chính nhỉ?’’ Thầy Bạch tự nhiên mà chiếm lấy vị trí chủ vị của cô Tuyết mà không gặp phản đối, ông ném ra một tập tài liệu về phía 4 người, giọng nói chầm chậm:

‘’Các vị nên cảm thấy may mắn vì có đứa nhóc đánh bậy đánh bạ mà nghiên cứu ra được tác hại của Glimmer đi. Khu hóa học của bọn tôi vừa gửi giấy xác nhận trở về, đúng như những gì chúng ta nghi vấn Glimmer đúng là có khả năng làm biến đổi giống loài nếu sử dụng trong thời gian dài.’’

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng tất cả đều không hẹn mà gặp hít một hơi thật sâu. Trán chú Đại còn không hiểu thấu xuất hiện mồ hôi, trong lòng không khỏi may mắn mà có Long. Nếu không có đứa trẻ này thì có lẽ bọn hắn đ·ã c·hết mà biết chuyện gì xảy ra, bọn hắn..không cả thành phố ngầm này thế mà không hiểu thấu đã nợ ân tình của một đứa trẻ.

‘’Cho nên các vị ở đây đều đã rõ tình hình trước mặt rồi đi. Một khi thứ này được trình lên lãnh đạo thành phố, các vị biết vận mệnh của mình sẽ đi đến đâu rồi đấy.’’ Cô Tuyết nhảy vào nói ra một câu, những người còn lại trong phòng không khỏi tự giác ngồi nghiêm chỉnh lên. Đây chính là lý do bọn hắn xuất hiện ở nơi này, chính là để tránh tai họa này.

‘’Muốn bắt giặc trước phải bắt vua! Theo thông tin tôi nhận được thì Glimmer được tạo ra tại nơi này đi. Anh Cò cũng từng có làm giao dịch với thứ này rồi thì không biết anh có thông tin gì về người tạo ra chúng không?’’

Chú Cò cũng có dự liệu từ trước cho nên liền từ bên hông lấy ra một xấp tài liệu để lên:

‘’Tôi chưa từng gặp người đó! Thậm chí tôi cũng không thể xác định được có phải là một người hay không, tuy nhiên tôi đã thử tìm hiểu thử. May mắn không làm nhục mệnh, tôi đã tìm ra được một đường dây vận chuyển của bọn hắn.’’

Thầy Bạch tiếp nhận lấy xấp tài liệu liền bắt đầu xem xét, khuôn mặt ông giờ đây không còn vẻ bởn cợc như trước mà là tràn đầy trầm tư cũng xuy tính. Miệng ông thì thầm vài câu, đôi mắt liền nheo lại thành hình bán nguyệt:

‘’Bát Đại Xà? Không ngờ a..Còn đang tìm cách để đụng vào đám này thế mà từ trên trời rơi xuống đĩa bánh.’’

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.