Ôm cái đầu máu cùng những vết sưng trở về nhà hàng,
Long được mọi người quăng tới ánh nhìn khó hiểu phải đợi tới khi Phượng đi vào với cái tay đã được băng bó thì cả đám đồng thanh ồ lên.
Thầy Bạch chẹp miệng không hề che dấu sự tán thưởng của mình:
‘’Ngay cả người yêu cũng ra tay nặng đến vậy, hai đứa bây có tương lai đấy!”’
Cô Tuyết liếc mắt một cái rồi không nói gì, chỉ quay qua nhìn Phượng như muốn hỏi cô nàng điều gì đó. Phượng nhìn vậy cũng gật đầu, đạt được khẳng định mắt cô Tuyết không khỏi biến hóa cô lại quan sát Long một lần nữa giống như nhận thức cậu một lần nữa.
Không hiểu tại sao bị người ta nhìn chăm chú, cả người Long có chút khó chịu. Mắt cậu nhìn lên cô Tuyết, giọng nói đầy sự khó hiểu hỏi:
‘’Trên mặt em có gì sao mà cô nhìn dữ vậy?’’ Nói ra câu này xong cậu liền bị chú Đại cho một quyền vào đầu, người này sau khi họp xong giống như thu được kết quả mong muốn, miệng chưa hề ngừng cười. Vậy mà nghe được lời Long liền biến đổi sắc mặt, ra tay không chút do dự.
Mắt ông trợn ngược lên cả người như hóa thành lão hổ gầm thét: ‘’CMN! Ai dạy mày nói chuyện với thầy cô như vậy hả? Mau xin lỗi cô giáo đi.’’
Ông sau đó quay qua cô Tuyết mặt cực lúng túng giống như ba mẹ gặp thầy cô mỗi khi tới dịp họp lớp, giọng ông tràn đầy thành khẩn nói:
‘’Cháu nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Mong cô thông cảm!’’
Cô Tuyết và thầy Bạch ngớ người khi nhìn thấy bộ dáng của chú Đại, không nghĩ ra Chó Săn Của Thành Phố Ngầm còn có bộ mặt như này. Hơn nữa nhìn bộ dáng không hề có một chút giả bộ, tính coi như là người có điểm mấu chốt đi.
‘’Được rồi không cần để ý! Thằng nhóc này bình thường đều nói như vậy bây giờ thay đổi lại có chút không quen! Cũng tới giờ nên đi rồi, các vị bảo trọng!’’ Thầy Bạch phất tay tùy ý nói sau đó liền rời đi cùng mọi người.
Long và Phượng nghe thế cũng liền vội vàng đi theo, cơ mà vừa bước ra khỏi cửa Long lại dừng lại, lòng bàn tay hiện ra túi không gian cậu liền đưa tay vào lấy ra một hộp quà được đóng gói kỹ càng đem nó ném vào tay chú Cò.
‘’Lần này đi không biết khi nào trở về! Cho nên đành phải tặng sớm vậy! Sinh nhật vui vẻ nhé!’’
‘’????’’ Chú Đạt và Cô Khánh đưa mắt nhìn Long rời đi, trong bụng còn cười trộm. Chú Tiến thì không hài lòng lắm với thái độ của cậu nhưng cũng không nói gì mà chỉ quay qua nhìn chú Đại bảo:
‘’Nên về chuẩn bị thôi! Mấy tháng sắp tới ông cũng đừng cho bọn nhỏ trở về, nếu không cũng đừng nghĩ gặp lại bọn nó!’’
Nghe tới đây mặt chú Đại liền trở nên nghiêm túc ông gật đầu nói:
‘’Yên tâm đi ông bạn già! Lát nữa tôi cũng sẽ đi lên sắp xếp cho bọn nó, trước mắt thì nhờ chú Cò hỗ trợ một tí đi.’’
Chú Cò nghe thế cũng không nói một lời tay cầm hộp quà im lặng rời đi, chỉ có cô Khánh đi phía sau quay lại ra hiệu gật đầu cho ông.
Chú Tiến thấy thế càng trở nên bực mình, miệng lẩm bẩm chửi bậy rồi tự mình rời đi để lại chú Đại một mình. Chú Đại thấy thế có chút buồn cười nhưng sau đó lại thở dài ‘’Từng này tuổi rồi mà còn như thế! Chuyện cũng đã xảy ra rồi còn tính toán gì nhiều cơ chứ!’’
Đây cũng chỉ là lời an ủi cho bản thân bởi vì ông biết sau sự việc kia gần như mọi thứ đã không còn có thể hàng gắn được, 2 bên đã hóa thành kẻ thù không đội trời chung. Sở dĩ có thể đứng cùng một đội thuần túy là do có hắn và tính mệnh thành phố làm vật dẫn mà thôi.
Vui chưa được bao lâu liền tắt, chú Đại liền không cao hứng rời khỏi quán ăn, trước khi đi cũng tiện tay bắt lấy mấy món mang về cho đám nhỏ. Trả tiền cũng không phải hắn cho nên bào được nhiêu thì bào.
—-------
Trở lại khu dịch chuyển,
Đoàn người vẫn chưa vội đi mà chọn nghỉ chân tại một khách sạn trong ga tàu, dù trước đó bảo sẽ rời đi ngay nhưng hiển nhiên đây chỉ là nói ngoài miệng.
Trong phòng nghỉ bây giờ chỉ còn lại 6 người, mấy đứa nhỏ và phụ huynh thì được cho ra ngoài ăn uống cùng đi dạo. Tất cả đều thống nhất sẽ rời đi vào buổi chiều.
Sau khi xác nhận Long đã thành thạo Ren một lần nữa, cô Tuyết và thầy Bạch liền nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy sự bất ngờ cùng mừng rỡ. Đã luyện tập Ki nhiều năm bọn hắn biết được việc thành thục các kỹ năng cơ bản là quan trọng đến nhường nào.
Tuy nhiên để có thể luyện được tới trình độ nếu không phải là thiên tài thì đều phải bỏ một thời gian rất dài, mà quá trình này đối với người mới lại không khác gì t·ra t·ấn. Cho nên đại đa số đều sẽ lựa chọn đốt cháy giai đoạn để đi tới những kỹ năng cao hơn. Tất nhiên đây là lựa chọn không sai, dù nói có nền móng vững mới đi được xa nhưng nếu dành quá nhiều thời gian cho cái thứ đấy mà không phải phát triển những thứ khác thì sẽ tụt hậu phía sau.
Dù sao tuổi thọ của dị nhân cũng có hạn, nếu bỏ lỡ thời gian đột phá giới hạn bản thân vậy coi như kiếp này đã đi tới hồi kết.
Cho nên các luyện nhân (Người dùng Ki) đối với việc tìm kiếm thiên tài đều có một cỗ chấp nhất, giống như muốn tìm người ký thác kỳ vọng của mình vậy.
Việc phát hiện ra Phượng đã là một niềm vui ngoài ý muốn, không nghĩ tới Long còn cho bọn hắn kinh hỉ lớn hơn. Nếu bọn hắn nhớ không nhầm cái thằng này ngay từ ban đầu đều đã luôn trong trạng thái nuôi thả, ngoại trừ ngày đầu tiên xuất hiện ở lớp để kích hoạt Ki ra thì gần như tên trời đánh này chưa bao giờ xuất hiện lại.
Thế mà không nghĩ ra nó lại là người thứ 2 luyện được rõ ràng tới vậy, không phải nói là bọn hắn đã vô tình xem nhẹ nền tảng võ thuật của cậu. Một người có thể đem võ học luyện tới lô hỏa thuần thanh ở lứa tuổi này hiển nhiên không thể nào lại không đem Ki luyện đến thành thục như vậy.
Cô Tuyết có chút hâm mộ với thầy Bạch nhưng sau đó là bình thường trở lại, Phượng cũng không hề kém cạnh Long, nếu nói Long có thể Luyện Ki nhanh đến vậy do có nền tảng võ học tốt thì đối với Phượng cô bé lại là có thiên phú bẩm sinh. Chỉ nhìn vài lần liền đã nắm được điểm quan trọng, nếu xét về vài khía cạnh nào đó thì có phần nhỉnh hơn cả Long.
Đã có được thì không nên tham thêm, cũng phải chừa chút mặt mũi cho Chủ Nhiệm lớp.
Trước biểu hiện của Long, thầy Bạch trong lòng đã bắt đầu xem xét lại giáo trình giảng dạy của mình. Hiển nhiên giáo án trước đó đã không theo kịp tiến độ của cậu, nếu còn tiếp tục bám theo vậy thì ngược lại kiềm hãm cậu.
‘’Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ vậy, không biết tên nhóc này còn có thể cho mình bao nhiêu kinh hỉ đây!!’’
Kiểm tra xong xuôi thầy Bạch và cô Tuyết liền đi nghỉ ngơi, đội trưởng cùng ông Đức thì bàn giao công việc tại trụ sở, do thân phận của 2 người giờ đây rất khó có thể làm nhiệm vụ như trước. Cho nên đội trưởng cùng ông Đức liền quyết định chuyển 2 người xuống làm CTV, tuy nhiên chế độ và đãi ngộ sẽ không thay đổi, tần suất công việc cũng sẽ không nhiều như trước. Tất nhiên là khi tổ đội cần dùng người vậy thì 2 người bọn hắn cũng không thể từ chối.
Long và Phượng đương nhiên biết được đây là đội trưởng biến tướng thiên vị cho bọn họ không ít, 2 người đương nhiên rất cảm kích đồng ý quyết định này của ông. Bàn giao xong mọi việc, 2 người già cũng liền nhanh chóng rời đi để lại cặp đôi trẻ trong phòng.
Được thả ra về sau Phượng liền thở phào ngồi bệt trên ghế không ngừng than thở:
‘’Lần sau nếu có chuyện gì thì làm ơn báo sớm một tiếng! Đừng có làm như vậy nữa đau tim lắm!’’
Long nghe thế liền cười cười, im lặng đi tới ngồi kế bên cô nàng, tay lại bắt đầu sờ mó lung tung. Phượng thấy thế liền có chút buồn cười, vẫn không nghĩ ra tên này bình thường đều rất nhát gái nếu không phải đánh nhau thì một khi bị người ta chạm vào liền sẽ uống éo run rẩy như con cầy sấy. Ấy vậy mà từ khi quen cô, bản chất của nó mới dần lộ ra.
‘’Biến thái!’’
‘’Hừ! Hừ! Bây giờ mới biết là đã trễ rồi!’’ Nói rồi tay cậu liền xông tới nhéo một cái vào bắp đùi của cô nàng. Vừa chạm vào một cái mặt Phượng liền đỏ bừng, cái người giật bắn lên như bị chích điện.
Bởi vì hoảng sợ tên điên này có thể làm thêm điều gì đó nếu bản thân không tỏ ra thái độ, cô nàng liền không chút lưu thủ dùng quyền đấm đánh vào mặt Long. Cũng may trước đó hai người đã được chữa trị qua cho nên lần này không có làm trầm trọng hơn v·ết t·hương.
Ăn một quyền này cũng làm Long trung thực hơn rất nhiều, cơ mà điều cậu không ngờ là sau khi đánh xong Phượng lại xông tay bóp chặt lấy tay cậu, giọng thủ thỉ nói:
‘’Trước mắt chỉ được tới đây thôi! Không thể hơn được nữa..’’
‘’Ực!’’ Tim Long như muốn rớt ra ngoài nhưng bị cậu ngạnh sinh đè trở lại.
Thấy lần t·ấn c·ông này thành công, Phượng liền hơi vui vẻ một chút nhưng cô nàng vẫn không quên ý định của mình:
‘’Nhưng điều em nói là thật đấy! Anh không thể cứ im lặng tìm cách giải quyết mọi thứ được, tập tin tưởng em một chút đi chứ! Chẳng lẽ những gì em đang làm còn chưa đủ sao..’’
Thấy người yêu mình thay đổi cách nói chuyện hơn nữa giọng điệu còn mang đầy ủy khuất, Long liền có chút cuống cuồng lên bởi Phượng lúc này thật quá mê người. Hai tay cậu nắm chặt lấy bả vai của Phượng, mắt nhìn thẳng lấy cô nàng đôi mắt đầy thành khẩn nói:
‘’Chuyện này xảy ra quá đột ngột nên anh mới không thể làm gì khác được! Em cũng biết dính tới chủng tộc thì mọi thứ đã không nằm trong sự kiểm soát của chúng ta. Nhưng tin anh nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, em sẽ là người biết đầu tiên..’’
‘’Hừ! Còn xảy ra lần nữa, ông định làm nhà di truyền học hả..’’ Phượng đạt được điều mình mong muốn liền đổi giọng không nhận nợ. Tất nhiên là cô nàng cũng không nỡ thẳng thừng tới vậy, chỉ là lấy ngón tay xoay tròn trên ngực Long miệng nói nhỏ:
‘’Thực ra ai cũng có bí mật không muốn cho người khác biết! Không phải chỉ mỗi anh mà em cũng có! Tuy nhiên..nếu..em chỉ nói là nếu thôi nhé…em có đủ can đảm để nói với về bí mật của em..vậy anh…’’ Còn không đợi cô nàng nói dứt câu, Long đã áp sát trán mình vào mặt cô nàng miệng cười nói:
‘’Thì anh sẽ nói thôi chứ sao. Em còn muốn gì nữa cơ chứ!’’
‘’Hừ! Hừ!’’
—---
Trên chuyến tàu trở về, Long liền nhận được một phong thư từ thầy Bạch. Hơn nữa còn đưa rất kính đáo làm cậu không khỏi nghi ngờ, nhưng vì biết tính nết ông thầy nên cậu cũng không dám nói ai.
Đường về nhà cũng cực kỳ thuận lợi không bị ai làm khó dễ, chờ đến giữa đường xác định không còn nguy hiểm mọi người liền chia tay tạm biệt.
Long và mọi người liền nối đuôi nhau về nhà, ban đầu cha mẹ Khôi còn định tìm khách sạn ở vài hôm để tránh làm phiền gia đình cậu. Nhưng cuối cùng vẫn bị Long dùng 7 tất lưỡi mời được về nhà.
Mẹ Nga trước đó đã nhận được tin từ cậu cho nên đã có chỗ chuẩn bị cho nên khi mọi người tới nơi cũng không có ngại ngùng quá lâu. Chỉ cần đến buổi tối liền thành công gia nhập vào gia đình, mà ba mẹ Khôi trong lúc đó cũng trở thành người chăm sóc bọn trẻ thay cho bà lúc vắng mặt.
Đến khuya khi mọi người đã về phòng ngủ, Long mới từ trong túi không gian lấy ra bức thư của Thầy.
Trong ánh đèn mờ của bàn học, đôi mắt âm trầm của Long liền trở nên nặng nề, sát ý không hề che dấu phát ra ngoài, đôi tay bởi vì tức giận mà hiện lên gân mạch, tờ giấy cũng đã bị cậu bóp thành mãnh vụn.
‘’Uổng cho bọn bây còn là học sinh làm ra cái việc thua cả súc sinh này! Thôi thì lần này tao tiển bọn mày lên đường vậy!’’