Siêu Anh Hùng Từ Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 42: Đi Săn (1)



Chương 42: Đi Săn (1)

Ngày hôm sau, tại nhà trẻ tình thương.

Mọi người trong nhà đều không hiểu tại sao đều dậy rất sớm, ngay cả mấy đứa nhỏ nhất cũng mắt nhắm mắt mở nắm tay nhau ra khỏi phòng làm cho Long đang nấu ăn cũng bất ngờ.

May mà nhà còn có người lớn hỗ trợ, nên chưa tới 30 phút trên bàn đã có đầy đủ thức ăn cho bọn trẻ ăn sáng.

Vy sau một ngày ở chung với mấy đứa nhỏ thì cũng dần hòa tan vào, không có cách ai lại có thể từ chối mấy đứa bé chưa tới 8 tuổi hướng đôi mắt to tròn chào mừng mình đến ở chung chứ.

Đứa cứng đầu nhất còn như vậy thì mấy đứa người sau hiển nhiên cũng không thể chống cự nổi, bất ngờ hơn nữa cha mẹ Khôi sau một ngày bàn bạc liền hướng mẹ Nga xin ở lại hỗ trợ chăm sóc mấy đứa bé này. Từ sau khi được chú Đại hỗ trợ về mặt tài chính và việc làm, 2 người liền suy nghĩ thoáng hơn không ít, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Long cùng Phượng thay cô Nga chăm sóc đám trẻ, bọn họ liền thầm cảm thấy may mắn khi Khôi quen được một người như vậy.

Cho nên có thể giúp đỡ san sẻ gánh nặng thì 2 người liền không hề ngần ngại mà làm. Hơn nữa quán rượu bên kia sắp tới còn phải nhờ đám nhỏ này qua trợ giúp, không sai với tâm thế của một nhà tư bản Long liền đem đám em của mình ném tới quán rượu để mấy tên này bớt đi thời gian quậy phá.

Tất nhiên sở dĩ cậu có thể thoải mái như vậy cũng là do đó là sản nghiệp của người nhà a, tổng không thể hại nhau được.

Ăn xong bữa sáng, đám nhỏ cũng chuẩn bị cắp sách đến trường. Trinh và Khôi nhìn mấy đứa bạn cùng tuổi mặc lấy đồng phục liền có chút hâm mộ, mặc dù luôn miệng nói không muốn đi học nhưng nhìn bạn cùng trang lứa sánh vai nhau đến trường. Trong lòng 2 đứa bé đều không khỏi xuất hiện chút tự ti.

3 người lớn trong nhà nhìn biểu hiện của đám trẻ liền thừa biết trong đầu bọn nó nghĩ gì, cha mẹ Khôi cũng có chút lúng túng, mặc dù việc đi học là chắc chắn nhưng bởi vì đi lên quá đột xuất cho nên giấy tờ vẫn chưa kịp làm xong, cũng may lát sau mẹ Nga liền gặp riêng bọn họ ngỏ ý muốn đem đám nhóc đi học cùng trường với Long.

2 người bọn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mọi thứ liền thuận lợi thông qua, năm sau đám nhỏ sẽ bắt đầu đi học. Nghe được tin này thì Trinh và Khôi nắm tay nhau nhảy trong hưng phấn ra thì những người còn lại liền không tin vào tai mình được. Mặc Vy lúc này vừa nghệch ra giống như ăn phải mướp đắng, cũng không phải cô không thích đi học.

Mà là do có nỗi khổ khó nói a



Tranh thủ lúc mọi người không để ý, cô nàng liền lén lút đi tới phòng đọc sách trong nhà, lục lọi khắp các dãy sách cuối cùng cũng tìm được một cuốn dạy bảng chữ cái. Cô nàng giống như ăm trộm, đem cuốn sách dấu vào trong ngực sau đó lén lút về phòng của mình.

Sau khi mọi thứ chót lọt Vy liền thở phào nhẹ nhõm, mặt tràn đầy vẻ xoắn xuýt cuối cùng là lấy tay vỗ mặt mình:

‘’Cố lên Vy! Chỉ là bảng chữ cái thôi mà nó sẽ không khó đến thế đâu.’’

—------------

Tại phòng chủ nhiệm, giờ nghĩ trưa.

Thầy bạch ngồi thảnh thơi h·út t·huốc lá, cặp mắt thì chăm chú quan sát lấy biểu hiện của Long. Dạo gần đây không hiểu tại sao, ông lại bắt đầu thói quen nhìn chằm chằm người khác mỗi khi họ đang suy nghĩ gì đó.

Long bị thầy mình nhìn như vậy cũng có chút ngứa ngáy, nhưng mà cậu cũng liền không để tâm khi đọc lấy những dòng chữ có trong tài liệu. Một cổ cảm giác hoang đường xen lẫn sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong người cậu, Long sau đó khép lại cuốn sách ánh mắt nhìn về phía thầy mình, giọng nói có chút chất vấn xen lẫn hoảng sợ:

‘’Những tin tức này là thật sao thầy? Bọn nó thật sự làm thế sao?’’

‘’Tại sao thầy lại bịa những chuyện như này chứ? Em nghĩ thầy là một tên biến thái sao?’’

‘’Nhưng..nhưng..nếu mọi người đã có bằng chứng tại sao lại không bắt mấy tên này lại?’’

‘’Đơn giản a! Bằng chứng bây giờ mới moi ra được, em nghĩ Bát Đại Xà sẽ dễ dàng để những thứ này lộ ra sao. Bên ta phải hi sinh 2 người mới lấy được thứ này đấy!’’



Nghe như thế Long liền không có phản bác gì nữa, cậu nắm chặt tay lại giống như phát tiếc cơn giận dữ của mình. Dù đã có chuẩn bị tâm lý sau khi đọc bức thư vào tối hôm qua, nhưng băng quân trắng vẫn là làm cho cậu đội mới nhận thức về chúng.

Đám này chính là c·hết không hết tội nhưng hoang đường ở chỗ mấy tên này tất cả đều chưa đủ tuổi vị thành niên, cho nên dù luật phát của thành phố bọn hắn có khắt khe đến đâu thì đều xử lý khoan hồng với đám người này.

Nghe có vẻ buồn cười nhưng đây chính là ứng cho khẩu hiệu của thành phố ‘’Ai cũng có cơ hội đi lên!’’ nhưng có một số người có một số việc không đáng để tha thứ. Cho dù là người luôn tôn thờ việc không xen vào chuyện bao đồng như Long cũng khó có thể đưa mắt làm ngơ.

‘’Thầy cần em làm gì với đám này!’’ Giọng nói của cậu không hề che dấu sát ý, đôi mắt bây giờ như hóa thành dã thú muốn xé xác con mồi.

Thầy Bạch nhìn thấy biểu hiện của cậu liền hài lòng, sau đó mở miệng chậm rãi nói:

‘’Đơn giản a! Ta muốn đưa đám người này xuống gặp diêm vương để xét xử trước khi bên cảnh sát ập tới! Ta đã có địa điểm mà đám người này hay lui tới, chỉ cần em có thể xử lý đám người này việc còn lại sẽ do thầy phụ trách.’’

Nói xong thầy Bạch còn suy nghĩ gì đó liền lấy ra thêm 1 tờ giấy đưa lên bàn, Long nhìn thấy tờ giấy kia đề 4 chữ thư mời nhập học liền có chút mờ mịt. Phải đợi thầy Bạch giải thích cậu mới hiểu được:

‘’Không phải em có mấy đứa em từ thành phố ngầm lên sao, mặc dù ta nghĩ mẹ của em sẽ vui lòng làm người giám hộ cho bọn trẻ đi học. Nhưng làm một lúc nhiều đứa trẻ như vậy cũng sẽ có chút khó khăn, như thế này đi nếu em có thể giải quyết đám người kia việc nhập học của mấy đứa em của em sẽ do thầy phụ trách, đảm bảo mấy đứa nhỏ sẽ học được lớp phù hợp với mình em thấy thế nào.’’

Long không hề chần chừ một giây phút nào mà đưa tay đồng ý, cậu cầm lấy tờ giấy địa chỉ lại hỏi thêm một chút thông tin về địa hình xung quanh, lại hỏi thêm việc chia sẻ thông tin với đồng bạn, sau khi được sự đồng ý của thầy với điều kiện chỉ có thêm 1 người được biết, cậu liền quay đầu rời đi.

Thầy Bạch thì sau khi giao nhiệm vụ xong liền tiếp tục hút lấy thuốc lá, ông quay đầu nhìn ra cửa sổ, đôi mắt tràn đầy vẻ đăm chiêu giống như suy nghĩ tới điều gì, miệng liên tục thì thầm nói:

‘’Mấy người cũng đừng trách tôi! Đám chó kia căn bảng không xứng để nhận được cơ hội thứ 2…’’



—------

Tại một góc bỏ hoang của nhà căn tin cũ,

Long không ngừng toát mồ hôi hột, cả người cậu lúc này đang giống như đang ở trong phòng xông hơi. Mặt cậu tràn đầy đắng chát xen lẫn chút nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi may mắn: ‘’Ơn trời! May là mình đã làm mấy bản sao trước đó!’’

Phượng sau khi lỡ tay đốt đi tập tài liệu mặt liền trầm xuống, cô nàng không nói một lời mà im lặng nhìn xuống đất, phải mất một lúc cô nàng mới có thể mở miệng nói:

‘’Khi nào ra tay?’’

‘’Thứ 3 tuần sau, chúng ta có 3 ngày để chuẩn bị. Theo như những gì anh biết thì ngày hôm đó sẽ có thêm người của Bát Đại Xà tới.’’

Phượng lúc này mới hít một hơi thật sâu để làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng bàn tay đang không ngừng bừng lên ngọn lửa kia đã bán đứng cô nàng.

‘’Tốt! Vậy anh cần em làm gì!’’ Sau khi đọc xong những tội ác của đám người kia, Phượng liền đã có suy nghĩ giống Long. Lại thêm tính cách thấy chuyện bất bình liền ra tay của cô nàng, cô nàng lần này đã hạ quyết tâm dù cho Long không có mời mình tham gia cô nàng cũng sẽ tìm cách nhảy vào. Hiển nhiên là người yêu của cô lại chọn cách đầu.

‘’Tăng cường thực lực thế thôi! Còn lại cứ để anh lo.’’ Long nhún vai nói, cậu sau đó vồ lấy nắm chặt tay cô nàng:

‘’Lần này là làm nghiêm túc đấy! Chỉ có 2 chúng ta thôi cho nên anh cần em phải giữ tỉnh táo khi đi đó được chứ!’’

‘’Yên tâm đi em sẽ không khiến anh thất bại ở bài kiểm tra đâu!’’ Phượng lúc này đây đã lấy lại bình tĩnh, cô nàng vuốt ve tay Long vài cái rồi cười nói:

‘’Anh làm bài kiểm tra chậm quá! Em đã làm xong từ tuần trước rồi!’’

‘’Ồ thế bài kiểm tra của em là gì?’’

‘’Bí mật! Đợi anh sau khi qua được bài này thì em mới nói cho anh!’’

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.