Nhìn bà chủ yểu điệu đáng thương, mỗi cái nhấc tay, cong môi đều rất quyến rũ. Mấy đội trưởng nhìn mà thầm nuốt nước bọt [thật con bà nó, đúng là khiêu gợi mà]
Lân khẽ mỉm cười: ''Ôi …ôi…tứ muội của ta thật là đáng thương''
Nghe được câu này, mặt của bà chủ quán khẽ biến sắc [tên này đã nghe được cuộc đối thoại của bọn ta], nhưng với tài diễn kịch cao siêu của mình, ả ta nhanh chóng lấy lại được vẻ bình thường, vẫn cứ thút thít khóc, ra chiều mình là người bị hại.
"Đại nhân, đa tạ ngài đã cứu nô tì ra khỏi địa ngục, bọn cướp này rất man rợ, chúng giết rất nhiều người khách thương rồi, nếu các vị đại nhân muốn biết điều gì, nô tì sẽ thành thật khai hết''
Lân gọi Nhất lại nói:
''Đệ cho 5 tên cướp còn sống mang xẻng cuốc nhanh chóng đào một cái hố lớn đi, chôn tập thể những tên cướp đã chết''
''Vâng đại ca''
''Hòa đệ, tới lôi tên chủ quán lại đây, hắn chưa chết được đâu, chỉ bị ta bẻ gãy tay chân thôi''
Tên chủ quán được lôi tới trước mặt Lân, tên này cũng chính là lão đại của băng cướp
''Ta hỏi ngươi, gần đây có một số thương nhân đi từ Bến Ván đến, có phải đã bị các ngươi giết hại, xác bọn chúng được chôn ở đâu, nhanh nói, đỡ phải chịu đau khổ về thể xác, ta không phải là người nhân từ đâu''
Tên thủ lĩnh băng cướp cười khinh: ''Đã lọt vào tay các ngươi thì muốn chém muốn giết cứ tùy ý lão từ mà cao mày thì không phải là hảo hán, hỏi làm gì, phì''
Điểm nhẹ giọng nói: ''Đại ca muốn điều tra xem hắn còn đồng đảng nữa hay sao, tên này chắc là giết nhiều người rồi, hôm nay bị chúng ta bắt, hắn biết khó thoát khỏi cái chết nên mới cứng miệng như vậy''
Lân xoa cằm, nhìn tên cướp đang nằm dưới đất chậm rãi nói:
''Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng nếu sống mà không bằng chết thì ngươi có sợ không. Ta có biết vài cách khiến ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn, uhm…để ta nhớ lại xem…a có rồi, ví như dùng thùng gỗ để tra tấn nè…''
Tên cướp nghe Lân nói thì cười khẩy: ''ngươi tính dùng thùng gỗ đánh ta tới chết à, ha ha ha, ngươi hù con nít lên ba tuổi hay sao, dù có lăng trì ta, thì chưa chắc gì ta đã sợ''
Lân mỉm cười lắc đầu: ''Không, không, ngươi hiểu sai ý ta rồi. Ngươi sẽ được đặt vừa vặn trong một cái chậu gỗ, thứ duy nhất được phép thò ra ngoài chính là gương mặt. Sau đó, ta cho người phủ đầy mặt ngươi bằng sữa và mật ong. Rất thú vị phải không! Mật và sữa sẽ thu hút những con ruồi đậu lên đó, rồi kiến, bọ…
Ngươi sẽ được cho ăn thường xuyên cho đến khi cái chậu ngập đầy chất thải của mình và phải chết vì thối rữa do giòi bọ ăn chỉ trong một độ vài tuần. Thử tưởng tượng đi, toàn thân ngươi ngập trong đống bầy nhầy, hàng vạn con dòi bọ dần dần ăn vào trong da thịt ngươi, nó sẽ chui dần, chui dần vào trong người của ngươi mà ăn…eo ôi, ta nói mà còn sợ đây này''.
Mọi người xung quanh nghe mà sởn cả gai ốc, cảm giác như những con giòi bọ đang bò lên người mình. Bà chủ quán nghe xong thì sợ đến co rúm cả người lại. Đàn bà con gái rất coi trọng cái đẹp, có chết thì cũng phải đẹp trước cái đã. Còn cách tra tấn này thì vừa dơ bẩn vừa kinh dị, chỉ cần tưởng tượng một chút là muốn nôn ói.
Trong đầu ả ta nghĩ thầm [mình thấy hắn ta có dáng vẻ thư sinh, cử chỉ nho nhã, ấy vậy mà lại có cách tra tấn con người ghê rợn đến vậy, lúc hắn ta nói giọng điệu rất điềm tĩnh, như người đã từng làm qua, tên này là ác ma…]
Còn tên thủ lĩnh thì đã bắt đầu thấy sợ, không còn dám mạnh miệng nữa. Lân thầm đắc ý, tiếp tục tấn công
''Nếu như ngươi thấy hình phạt kia bẩn thỉu quá thì ta có thể cho ngươi chịu một hình phạt sạch sẽ. Lấy một cái nồi to, đun chảy rỉ mật và nhựa cây bên trong, sau đó rạch da ở hai khủy tay, hai cổ tay, còn có hai gót chân, cho vào trong hỗn hợp kia, đem đun nóng, lát sau ngươi bị đun sẽ không chịu nổi, sẽ cố gắng bò ra phía ngoài, nhưng do cả người đều bị nhựa cây và rỉ mật dính chặt, không thể bò ra ngoài…
Chờ sau khi hỗn hợp nhựa nóng đến một độ nhất định, chỉ để lửa nhỏ tiếp tục đun nóng, cứ như vậy, có thể bảo đảm hỗn hợp nhựa cây và rỉ mật không bị đọng lại, ngươi trong đó cũng không có bị nướng chết, nhưng phải chịu đựng cảm giác thống khổ vô cùng, sẽ không ngừng giãy giụa cố bò ra ngoài.
Bởi vì mấy chỗ đã bị rạch, da lại bị nhựa dính chặt, theo ngươi không ngừng dùng sức giãy giụa, nên da thịt trên thân thể sẽ từng chút một bị tách ra, là còn sống mà lột da! Ta biết khí lực ngươi rất lớn, chắc là có thể tự mình nhảy ra được, còn bộ da thì để lại bên trong nồi"
Điểm nghe vậy thì nhăn mặt, hít một hơi thật sâu, trợn mắt tỏ vẻ không thể tin được, nói: “Người mà có sức mạnh đến nỗi như vậy, có thể tự lột da của mình sao?”
“Nếu đệ đã từng trải qua sự đau đớn tới cực độ như thế, đệ sẽ biết tiềm lực của con người lớn tới mức nào, như một người bình thường chỉ có thể đánh một người, nhưng nếu bị dồn vào đường chết thì một có thể địch ba bốn người''
Lân quay sang nhìn chằm chằm bà chủ, miệng cười nhe răng, nhìn rất quỷ dị, dọa cho bà chủ tê dại cả da đầu, chân loạng choạng đứng không vững mà ngã nhào về sau.
Từng bước tiến tới gần tên thủ lĩnh đám cướp, Lân cười hề hề, làm cho hắn ta phát hoảng:
''Ngươi muốn làm gì, đừng tới đây, ngươi là ác quỷ…''
Lân ngồi xuống hỏi: ''Đám cướp của ngươi đã hoạt động được bao lâu rồi, người chết chôn ở đâu, đồng đảng của ngươi còn những ai''
Tên cướp khai: ''Bọn ta chỉ có bấy nhiêu người thôi, đều đã bị ngươi giết chết gần hết rồi, xác những nạn nhân đều chôn phía sau núi cách nơi này hơn 3 dặm. Bọn ta chỉ mới hoạt động được vài tháng. Còn vợ ta chỉ bị ta ép buộc mà làm thôi, ả ta vô tội''
Lân lại nghĩ thầm: [Tên này sắp chết mà vẫn che chở cho nàng ta, ắt hẳn công phu trên giường của ả rất là điêu luyện đây, khiến cho hắn dù chết cũng phải bảo vệ]
Đưa tay lần mò tới xương sườn của hắn, sau đó vận kình ấn mạnh một phát
''Rắc…'' Một cái xương sườn bị gãy.
''Ngươi lại không thành thật rồi, còn không nói thật thì những cái còn lại cũng sẽ gãy hết, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ nối lại cho ngươi, yên tâm, yên tâm''
Tên cướp gào lên: ''Khốn kiếp, tên cẩu tặc…''
''Rắc, rắc…'' lại thêm hai cái nữa bị chấn gãy
''Chi phải khổ vậy, cứ thành thật mà báo đi, biết đâu ta sẽ cho ngươi chết nhanh chóng''
Lúc này tên cướp đã đau đớn quằn quại, muốn hét lên nhưng khí lực không còn, nên chỉ gầm gừ trong cổ họng.
''Ta nói, nàng ta chịu trách nhiệm bỏ thuốc mê vào thức ăn, sau đó chọn một người để quyến rũ, khai thác thông tin, nếu như là người phương xa thì bọn ta sẽ ra tay, còn ở gần thì bọn ta không ra tay. Các ngươi đã có chuẩn bị nên không ăn thức ăn có tẩm thuốc mê, bọn ta đã hoạt động được hơn một năm rồi, giết ta đi…ặc ặc''
''Hắn ta nói bậy, ta chỉ bị hắn ép buộc, đại nhân đừng tin lời hắn, ta nguyện theo ngài làm nô tỳ, làm trâu ngựa, xin ngài đừng giết ta, hic hic…''
Lân cho gọi Hòa lại căn dặn: ''Bắt một tên cướp bên kia, kêu hắn ta dẫn đường tới chỗ bọn cướp phi tang các thi thể, xem chúng đã giết bao nhiêu người rồi''
''Tuân lệnh đại ca''
Trong thời gian chờ đợi Hòa trở lại, Lân cho người đi lục soát nhà trọ. Một lúc sau thì nhóm người lục soát trở ra, khiên theo mấy rương vàng bạc, gấm vóc…Lân nhíu mày
''Của cải bất nghĩa này trên đường về chúng ta phân phát cho những hộ dân nghèo, cũng không ít…haizz''
Đợi một lúc sau thì nhóm người của Hòa cũng đã trở lại, Hòa bẩm:
''Đại ca, bọn chúng ném xác của các nạn nhân xuống dưới một cái hố đá lớn, đệ nhìn qua thì thấy hàng đống bộ xương người trắng hếu, chắc cũng mấy chục người chứ không ít''
Lân gật đầu: ''Bọn này không thể tha được, giết hết cả đi''
Điểm quay sang hỏi: ''Còn bà chủ quán kia thì sao''
Lân đáp: ''Diệt cỏ tận gốc, ả ta bề ngoài đẹp đẽ nhưng tâm địa như rắn, rết, không thể tha được''
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều đã được xử lý nhanh gọn, xác bọn cướp được chôn tập thể, trong cái hố lớn. Lúc này trời cũng đã gần sáng, Lân liền cho tất cả binh lính trở về nơi tập hợp, tiếp tục lên đường ngay trong đêm.
Vừa đi, Hòa vừa hỏi:
''Sao đại ca biết được bọn chúng là băng cướp, dựng lên quán trọ để cướp của giết người qua đường''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với