Bước vào khoảng sân, Lân thấy có đến 7 ngôi nhà được xây dựng gần nhau. Các ngôi nhà bố trí rất đẹp theo hướng Bắc - Nam, Đông - Tây rất rõ, thành ra khuôn viên của gia đình.
Nhìn thấy Lân có vẻ hứng thú với kiến trúc nhà ở, Cúc tiến lên đi bên cạnh, vừa đi vừa giải thích:
''Trong 7 ngôi nhà thì bắt buộc phải có 5 ngôi nhà ở. Đầu tiên là nhà bếp (thang ging), nhà tục (thang yơ)- nơi dành cho đôi vợ chồng mới cưới ở. Đây là ngôi nhà quan trọng nhất của người Chăm vì mọi nghi lễ của gia đình (tang ma, cưới hỏi…) đều diễn ra nơi đây.
Tiếp đó là nhà ngang (thang lâm)- nơi bố mẹ và các anh chị em chưa vợ, chưa chồng ở. Sau nhà ngang là nhà song hay còn gọi là nhà kề (thang mư yâu). Đây là ngôi nhà mà vợ chồng người chị gái đầu sẽ ở khi cô em gái thứ hai lấy chồng, nhường lại ngôi nhà tục cho vợ chồng em gái. Cuối cùng là đến nhà cao (thang tông)- ngôi nhà dành cho người già, người có chức sắc, ông phú hào kia chắc là ở nhà đó. Thông thường thì người dân chỉ có 5 nhà thôi, còn với người giàu sang hay quyền quý thì có thêm 2 ngôi nhà nữa là nhà để công cụ cày bừa cuốc xẻng, các loại dụng cụ và nhà để cối xay, cối giã''.
Vừa đi Lân vừa quan sát qua một lượt, những căn nhà ở đây đều là nhà sàn, nguyên vật liệu để làm nhà toàn bộ đều là gỗ tốt, cột, kèo sáng bóng nhẵn nhụi. Mái nhà được lợp bằng cỏ tranh. Những cột lớn, cửa sổ, cửa đi, lan can bao quanh được tiến hành trạm khắc hết sức cầu kỳ và tỉ mỉ. Hoa văn chạm khắc không giống nhau, mỗi căn theo một lối riêng biệt.
Cửa chính được làm theo mẫu hình vòm để đón ánh nắng vào nhà, vách nhà làm bằng gỗ, ghép với nhau bằng mộng theo lối âm dương.
Lân còn để ý thấy có rất nhiều tượng đá được điêu khắc rất đẹp, có đầy đủ các thể loại như tượng người, tượng thú, tượng cây, vật dụng trong nhà…nhưng lại bị quăng lung tung nằm chỏng chơ ở các xó.
''Mọi người đi vào thương thuyết trước đi, ta muốn ở lại đây tham quan một chút'' Lân lên tiếng nói
Kế thấy vậy thì liền gọi một tên gia nhân của phú hào đến căn dặn: ''Ngươi dắt theo vị khách quý này đi tham quan, không được bất kính''
Người gia nhân kia nét mặt có chút lo lắng, đứng trơ trơ, không biết nên đáp lời ra sao. Kế liền trợn mắt lên, làm cho tên kia phát hoảng vội vàng gật đầu lia lịa. Lân cười thầm [Cái này có được coi là haki bá vương không]
Cúc nhẹ giọng nói: ''Để muội đi theo huynh, nếu có gì cần hỏi người gia nhân kia thì muội sẽ hỏi giúp huynh''
Lân gật đâu đáp: ''Uh, vậy cũng tốt'' [cô nàng này thật hiểu ý người mà, ta nhất thời có hứng chưa nghĩ tới việc hỏi han mà cô nàng đã nghĩ tới, còn phía lão Hùng thì đã có Kế Pù Tá đi theo, dù cho ông phú hào không biết tiếng việt thì cũng có Kế phiên dịch]
Tham quan một vòng khuôn viên, Lân hỏi người gia nhân: ''Những tượng đá này do ai điêu khắc, sao lại để lung tung vậy''
Cúc phiên dịch lại cho người gia nhân hiểu, hắn ta liền trả lời ngay: ''Tượng này do cậu chủ điêu khắc, nhưng không bán đi được, quăng lung tung vậy thôi''
Lân lại hỏi: ''Chủ của ngươi có mấy người con, công việc đóng tàu giao cho ai''
Người gia nhân lại đáp: ''Có hai người, cô chủ lớn, cậu chủ nhỏ. Đóng tàu ông chủ làm, cô chủ lớn có theo làm, còn cậu chủ chỉ thích điêu khắc thôi, ông chủ rất buồn''
Lân gật gù: ''Uh, thôi ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta phải vào trong rồi''
Sau khi nghe qua lời dịch từ Cúc thì người gia nhân kia gật đầu lia lịa, nhưng vẫn cứ đứng im tại chỗ.
Cúc lên tiếng nói: ''Đại ca, chúng ta nhanh đi vào thôi, ở đây lâu e là bất kính với gia chủ''
Bước vào trong nhà, Lân thấy trần nhà được đóng kín bằng những tấm ván gỗ có điêu khắc rất đẹp, việc này sẽ góp phần trang trí cho căn nhà và giảm được khí nóng, tạo nên sự thoáng mát. Lân gật gù [Giống như la phông ở hiện đại, không tệ]
Ở giữa nhà, vị trí ghế chủ tọa là một người trung niên, tuổi chừng ngoài 50, thân hình khỏe khoắn khác hẳn với các phú hào người Việt có thân hình mập mạp, bụng phệ. Ánh mắt người kia sáng quắt, mặt không biểu cảm, nhưng vẫn để cho người ta cảm thụ được vẻ không giận mà uy.
Lân chắp tay: ''Tại hạ xin chào''
Phú hào cũng đứng lên: ''Chào quý nhân''
Lân có chút kinh ngạc [ông này cũng biết nói tiếng việt, tuy có chút cứng nhưng vẫn nghe rất rõ ràng]
Lão Hùng tươi cười nói nhỏ: ''Ông ta là người làm ăn cho nên vẫn thường xuyên giao tiếp với người Đại Việt chúng ta, nên cũng có thể nói được tiếng việt''
Nói xong thì nhẹ lắc đầu, ngầm báo cho Lân biết là chuyện thuyết phục không thành, phú hào vẫn duy ý chí không chịu ra giúp quân Tây Sơn.
Kế Pù Tá lên tiếng giới thiệu: ''Vị này là đô đốc của nghĩa quân Tây Sơn, một chức vị cao. Còn chủ nhà là Ja Tih Koak, phu nhân là M Muk Bait, kế bên là con gái lớn M Ehava Gin, kế nữa là con trai út Ja Tala Akoak''
Lân một lần nữa chắp tay: ''Hân hạnh, hân hạnh. Ta nhìn thấy ngoài kia có rất nhiều tượng đá được điêu khắc rất đẹp, không kìm được lòng hiếu kỳ nên mới tham quan một vòng, thật là thất lễ với gia chủ''
Ja Tih Koak khi nghe Lân khen ngợi những tượng điêu khắc kia thì ánh mắt lóe sáng, nét mặt rất vui mừng, nhưng sau đó lại nhanh chóng ủ rủ. Lân quan sát rất kỹ biến hóa trên gương mặt của ông ta nên liền nắm được thời cơ, bèn ra sức tán dương nét đẹp, nét tinh xảo của những tượng điêu khắc kia.
Con trai của Ja Tih Koak nghe những lời khen của Lân mà lòng vui phơi phới, nét mặt không giấu nổi sự hưng phấn. Tih Koak cũng bắt đầu bị cuốn vào những lời có cánh của Lân.
''Con trai tôi có tài năng về cái này, nhưng nhà tôi bao đời đóng thuyền thì con cái sao lại không theo được, dù nó có tài năng thì cũng không sánh được với những bậc thầy lão luyện trong nghề điêu khắc, muốn bán đi cũng chẳng ai mua, làm ra chỉ quăng xó nhà''
Lân chăm chú nghe những lời của phú hào nói, trong bụng nghĩ [Có người cha nào mà không thương con, tuy rằng muốn con mình tiếp quản sản nghiệp, phát triển nghề của tổ tiên, nhưng nếu như con cái mình có tài năng ở một lĩnh vực khác thì ngoài mặt không hài lòng nhưng trong dạ lại rất muốn ủng họ con mình, đồ do con mình lao tâm khổ lực tạo ra thì có người cha nào đi chê bai]
Những người trong đoàn ai nấy đều ngớ người, chẳng hiểu là việc gì đang xảy ra
Quang Huy nghĩ [Chẳng lẽ đại ca có sở thích với tượng điêu khắc nên quên luôn chuyện chính, thật chẳng ra làm sao]
Còn lão Hùng thì nhíu mày trâm ngâm [đô đốc đại nhân đang có suy tính gì đây, chúng ta tới là để thuyết phục ông ta về trợ giúp đóng tàu, đại nhân lại không đề cập gì đến chuyện ấy mà lại đi bàn những việc không đâu, chẳng lẽ mấy cái tượng rách nát kia lại có sức hút đến vậy sao, khiến cho ngài ấy phải bỏ cả chính sự]
Nhìn thấy Ja Tih Koak tâm tình biến hóa phức tạp, lúc thì hưng phấn vui mừng, lúc lại ủ rủ, Lân bắt đầu dò hỏi:
''Giả sử như con trai ông có thể bán ra được các tượng điêu khắc này, thì ông có cho phép con mình được tiếp tục theo đuổi nghề mình yêu thích''
Ja Tih Koak trầm ngâm: ''Ta là người làm ăn, lợi nhuận là ưu tiên, ta muốn con ta nối nghiệp là có hai lý do. Một là duy trì nghề của tổ tiên, hai là có được cuộc sống giàu sang''
Lân gật gù: ''Quả thật lời ông rất đúng, nhưng nếu như việc bán các tượng điêu khắc này vẫn đảm bảo được cuộc sống giàu sang, và con gái ông sẽ là người duy trì nghề truyền thống của gia đình thì đâu có gì ảnh hưởng''
Ja Tih Koak: ''không thể nào, chuyện này khó được, trong vùng có nhiều là bậc nghệ nhân điêu khắc, thằng nhỏ không cạnh tranh được, đóng tàu giao cho con gái ta cũng không an tâm về sau''
Lân mỉm cười: ''Nếu như tôi giúp con trai ông có thể bán ra được các tượng điêu khắc này với giá cao, và còn đảm bảo tới đời con cháu sau này vẫn thịnh vượng, còn việc đóng tàu, tôi cũng sẽ giúp con gái ông tạo được tiếng tăm và có nhiều đơn đặt hàng hơn thì ông có đồng ý theo về trợ giúp chúng tôi đóng tàu hay không''
Ja Tih Koak cười cười, dường như cho rằng việc này là không thể nên lớn tiếng nói: ''Nếu như ông làm được thì ta sẽ giúp các ông đóng tàu, còn ông không làm được thì đừng tìm đến gặp ta lần nào nữa''
Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với