Mới quay đầu được nửa vòng, y đã trông thấy Thanh Vũ đang phóng nhanh về phía y như một con hổ. Người và côn như biến thành một đường thẳng, vù một tiếng, đầu côn đã nhanh chóng điểm tới bên trên đỉnh đầu Xuân. Một tiếng "coong" vang lên, thanh đại đao vừa mới tới đỉnh đầu bị Thanh Vũ điểm trúng khiến cho thế đao đang chém thẳng xuống bị đẩy lệch đi, bổ chệch xuống tường tóe lửa.
Thanh Vũ vừa đến, liền tì vai xuống nền mượn thế lộn một vòng về phía trước, búng người vung côn, điểm bộp vào giữa ngực tên lính kia. Lực đạo của một côn này cực mạnh, gã lui lịch bịch mấy bước về phía sau, chân còn chưa vững, Vũ đã nhún chân xoay người phóng tới hai bước. "Bộp bộp bộp", bóng côn như gió táp mưa sa quất vào bên trái cổ, bên phải cổ, giữa trán, hạ bộ; đánh cho gã ngã cũng không thể ngã mà la cũng không kịp la.
Tôn Thất Xuân trố mắt ra nhìn, chỉ thấy Thanh Vũ múa côn quanh người, nắm giữa thân bổng, mũi côn sạt qua trước ngực Xuân, mang theo tiếng gió rít vù vù. Thân người vừa xoay, tay đã trượt xuống đầu côn, cả cây vẩy lên như đuôi báo, quất mạnh vào yết hầu của gã giặc cỏ. Xuân nghe rõ thấy tiếng xương cổ họng vỡ nát răng rắc. Một côn này vậy mà đã đánh văng cả tấm thân to lớn đó bay lên, lộn một vòng trên đầu thành rồi rơi xuống dưới đất.
Mấy chiêu này của Vũ đều độc địa mãnh liệt, côn pháp vừa nhanh lại vừa hiểm, khiến cho người ta hoa mắt, bộ pháp lại càng mạnh mẽ có lực. Vừa thấy đầu thành lại ló ra một cái đầu người, đầu côn liền đâm tới như chớp. Một côn như mũi kích điểm ngay mi tâm gã đó, gã chưa kịp thấy rõ địch nhân thì đã ngã ngửa mặt lên trời.
Thanh Vũ thu côn lùi lại về bên cạnh Tôn Thất Xuân, hai gối mềm nhũn gần như sắp quỵ xuống, hắn vội lấy côn chống xuống đất, lúc này mới ổn định lại thân hình. Còn Xuân thì vẫn đang trợn mắt há mồm mà nhìn, thấy sắc mặt viên tỳ tướng trở nên trắng bệch, trán vã mồ hôi, y sợ hãi vội vàng hỏi:
''Ngươi bị thương rồi à''
Thanh Vũ run giọng:
''Quận công, tiểu nhân không sao, chỉ là... chỉ là một đao đó làm cho tiểu nhân sợ chết khiếp''
Không những viên tỳ tướng kia sợ xanh mặt mà ngay cả Trương Phúc Tá cũng hoảng loạn, tim đập như muốn rớt ra ngoài
Thanh Vũ dìu đỡ Xuân, nói:
''Quận công, ngài hãy mau chạy xuống thành đi, nếu như ngài có mệnh hệ thì thì chúng tiểu nhân biết làm thế nào''
Tôn Thất Xuân giậm chân chán nản. Khốn khiếp, thực đúng là tay không thể nâng vai không thể gánh, một chút hữu dụng cũng không có. Ngoài việc ném đá xuống dưới thì chỉ còn cung tên, mà cái nào cũng không phải là thứ mà người chưa từng đụng vào như mình có thể chơi được.
Thế nhưng bản thân Xuân cũng tự hiểu, vừa rồi suýt nữa thì bị người ta chém chết, lại thấy mọi người vì mình mà hoảng sợ như vậy, y cũng không dám làm tàng nữa, chỉ đành ngoan ngoãn lủi thủi đi theo lính thân vệ đi xuống thành.
Đúng vào lúc này, Trương Phúc Tá giơ kiếm lên cao quát lớn:
''Mang tất cả lên đây, dội xuống cho chúng chết hết cho taaaa…''
Một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, từng thùng phân đang sôi sùng sục được đưa lên thành, dầu hỏa, cỏ khô cũng ùn ùn mang lên. Nếu như là ngày thường thì ắt hẳn ai cũng sẽ bịt mũi, nôn thốc nôn tháo, nhưng bây giờ tình cảnh vô cùng ác liệt, mùi hôi thối từ phân người chẳng có tác dụng gì với các binh lính khiên nó.
''Đổ xuống…''
Từng thùng phân nóng dội xuống đám binh lính dưới thành, những người bị dội trúng liền la hét thảm thiết, toàn thân bỏng nặng. Mùi thối bốc lên nồng đậm đến không thở nổi. Dầu hỏa, cỏ khô cháy cũng thi nhau ném xuống.
''Quân giặc bị đánh lui rồi, quân giặc bị đánh lui rồi''
Cai đội Tần hét lên vui mừng. Những binh lính trên thành cũng hò reo vang dậy.
Hai người Tôn Thất Xuân và Thanh Vũ đang trò chuyện vừa nghe thấy nhất tề chen nhau chạy lên. Chỉ thấy quân Tây Sơn rút về như thuỷ triều, vừa lui vừa không ngừng bắn tên đạn lên đầu thành yểm trợ cho bọn binh sĩ đang leo thang công thành rút xuống.
Trông thấy bọn chúng tiến lui có trật tự không hề hoảng loạn, tuy không hiểu trận hình nhưng Tôn Thất Xuân cũng nhận ra đội hình những tên giặc cỏ đó tuy hỗn tạp nhưng không loạn, vẫn lờ mờ lộ ra vài đội hình tấn công, y không khỏi buột miệng thốt lên:
''Quân Tây Sơn đang làm gì vậy? Chỉ cần bọn chúng cường công một lần nữa thì sẽ có thể trèo lên đầu thành rồi, sao lại đột nhiên thoái lui thế?''
Trương Phúc Tá cười ha hả nói:
''Quận công, ngài nói quân giặc thì không sợ chết sao? Bọn chó đẻ đó đã bị chúng ta đánh cho cong đít rồi''.
Trực giác của Tôn Thất Xuân cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân. Ngẫm nghĩ một chút, y đột nhiên kêu lên:
''Không hay, chẳng lẽ bọn chúng muốn tấn công hai cổng đông tây sao? Chúng ta vừa mới rút đi một phần nhân lực ở hai cổng đó về, chỗ đó thực lực yếu đi rồi''.
Lúc này cai đội tần cũng đã vội vã chạy tới, y đã cởi bỏ chiến bào, để trần hai cánh tay, song đao trong tay đã oằn cả lưỡi, bên trên bầy nhầy máu thịt. Nghe được Tôn Thất Xuân nói vậy, hắn liền tiếp lời:
''Chắc không đâu, hai phía đông tây đường phố chật hẹp, bình thường cổng thành đều đóng chặt, chúng ta tuy ít người nhưng bọn chúng cũng sẽ không thể phái đại đội nhân mã chiến đấu. Có điều, ta thấy giặc cỏ tất có quỷ kế''.
Nhìn thấy quận công vẻ mặt còn đang rất hoang mang thì Trương Phúc Tá giải thích thêm:
''Đợt công thành lần 2 này binh sĩ ai nấy đều đã mỏi mệt, bọn chúng muốn tập trung binh lực đột phá một nơi, nhưng lại bất thành. Chúng ta lại điều thêm người, quyết tử chiến với chúng, nếu như còn tiếp tục thì cả hai sẽ tổn thất trầm trọng, giết được ta một nghìn thì chúng cũng tổn hại tám trăm, do đó quân Tây Sơn mới tạm thời rút đi''
Về phía quân Tây Sơn, sau khi cho quân rút lui cách thành 2 dặm thì hạ trại. Đặng Xuân Phong siết chặt nấm đấm tức giận nói lớn:
''Tức thật, như vậy mà không hạ được thành. Bọn này chuẩn bị cũng thật lợi hại, lấy thành ngoài để bảo hộ thành trong, còn có hào sâu để ngăn trở, muốn phá được cũng không phải dễ''
Nguyễn Văn Thanh trên người có mấy chỗ bị dính phân, mùi thối cứ thoang thoảng, làm y rất khó chịu. Nghe Phong nói thì nét mặt nhăn lại:
''Lần này chúng quyết giữ thành, liều mạng với chúng ta, nếu chỉ dùng thịt đè người thì e là quân ta sẽ tổn thất không nhỏ''
Từ Văn Tú nhìn nhìn Thanh rồi nói: ''Tiểu tử ngươi đi thay y phục đi, mấy nơi bị bỏng thì nhanh bôi thuốc chữa trị, đừng để nó sưng tấy lên. Hiện tại quân ta bị thương cũng rất nhiều, muốn hạ được thành chắc có lẽ phải dùng kế thôi''
Đặng Xuân Phong hỏi ngay: ''Tiên sinh có kế gì xin mau nói''
Từ Văn Tú đáp: ''Lúc nãy ta quan sát trận hình, nhận thấy bên phía quân triều đình có không ít binh sĩ là những tráng đinh được chiêu mộ hoặc bị bắt đến, họ rơi vào thế cùng nên mới liều mạng chống chọi. Dựa theo tình hình ta quan sát mấy ngày nay thì có thể từ nơi quân tạm này mà đột phá''
Phong hơi ngờ ngợ ra được ý của Tú, nhưng chưa thật rõ nên hỏi thêm: ''ý tiên sinh là ta cứ vây thành, sau đó chiêu dụ các tráng đinh này làm phản, rồi nhân đó mà tấn công''
Từ Văn Tú gật đầu: ''Tướng quân nói có phần đúng nhưng chưa đủ. Hiện tại ta cứ vây hãm, làm cho bọn quan binh trong thành cạn kiệt lương thực, sau đó ta cho người bắn tên có kèm theo thư chiêu dụ vào thành, tiếp đến là mở kho phân phát lương thực cho người dân nơi đây. Làm cho những tráng đinh kia phải nao núng, muốn rời bỏ thành để quy hàng.
Theo như lão phu quan sát dọc đường đi thì nơi này đang bị mất mùa, người dân không có gạo để ăn, giá lương thực tăng cao gấp mấy lần. Ắt hẳn lương thực trong thành cũng rất ít, cao lắm là trụ được một tháng, ta cho người vận chuyển thêm lương thực đến đây, phân phát cháo cho người dân để kêu gọi sự ủng hộ, cô lập đám quân triều đình. Khi thời cơ chín muồi, chỉ cần một kích là có thể hạ được thành''
Nghe qua kế sách của tham tán, cả hai người Thanh và Phong đều vui mừng. Có thể giảm bớt thương vong là tốt nhất. Tạm thời không cần gấp gáp động binh, chỉ cần vây hãm qua một tháng thì bọn người trong thành không đánh cũng sẽ tự thua.
Đúng như nhận định của Từ Văn Tú, vấn đề lương thực trong thành kỳ thật đang rất nguy nan. Ngày trước khi tấn công phủ Điện Bàn, Tá định bụng sẽ lấy nơi này làm căn cơ, tích trữ lương thực và chiêu mộ binh mã. Thế nhưng khi chiếm được mới hay, dân vùng này đang bị mất mùa, lương thực khan hiếm. Việc thu mua lương thực vô cùng khó khăn. Cảng biển Hội An phồn hoa nay cũng trở nên điêu tàn sau đợt tàn phá của quân Trịnh.
Nghĩ đến chuyện quân lương trong lòng Tá lại dấy lên sự hoang mang, nhưng để tránh lòng quân thêm loạn, Tá không cho binh sĩ trông coi kho lương tiết lộ tin tức ra ngoài. Đang lúc tìm cách giải quyết vấn đề thì quân Tây Sơn tấn công đến, tình thế quân triều đình lúc này phải nói là vô cùng hung hiểm.
Tuy đã đẩy lùi được một đợt tấn công của quân Tây Sơn nhưng trong lòng Tá vô cùng nặng nề. Lương thực ít, các loại vũ khí thủ thành cũng đang dần cạn kiệt. Số mũi tên đã tiêu hao hết bảy phần, thuốc nổ thì còn lại hơn 20 thùng…haizz…
Tá đi tới đi lui, chốc chốc lại thở dài sườn sượt. Đang lúc buồn rầu thì ngoài cửa có người bước nhanh tới, Tá ngẩn lên nhìn, người đến là Tôn Thất Xuân
''Quận công tìm lão hủ có việc gì chăng?''
Xuân nét mặt lo lắng hỏi: ''Thuốc nổ và tên của chúng ta còn rất ít, ngộ nhỡ quân Tây Sơn tấn công lần nữa thì chúng ta phải làm sao''
Tá trầm mặt một lúc rồi mới lên tiếng nói:
''Trước mắt, lão hủ đã cho binh lính đắp lại những nơi bị phá của thành dê ngựa, nếu như chúng tấn công thì có thể thủ được một đoạn thời gian, còn tên bắn thì chắc…phải mượn của bọn giặc''
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.