Màn đêm dần buông xuống, trong gió thi thoảng vẫn còn mùi hôi thối đưa đến. Tiếng bước chân trên cỏ xào xạc của lính tuần tra, tiếng dế kêu bạn đêm, đôi lúc còn có tiếng hý dài từ chuồng ngựa. Trên thành cao, những ngọn đuốc cháy lập lòe, uốn lượn theo cơn gió. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…hàng loạt thang dây được thả xuống.
Những người lính trên thành men theo thang dây dần dần tuột xuống.
Một tiếng thanh la vang lên, tất cả người trong doanh trại choàng tỉnh. Đặng Xuân Phong chạy vội ra ngoài lớn tiếng hỏi:
''Có chuyện gì''
Một viên đội trưởng tuần tra vội chạy đến bẩm:
''Bẩm tướng quân, quân canh gác nhìn thấy trên thành của địch đang thả thang dây xuống, dường như bọn chúng muốn đưa người sang tập kích chúng ta''
Nguyễn Văn Thanh mặc nhanh giáp trụ chạy ra, gặp Phong đang đứng thì liền chắp tay hành lễ:
''Tướng quân, chúng ta có nên xuất quân không''
Phong nhìn về phía tường thành, thấp thoáng thấy binh sĩ trên thành đang ùn ùn tuột xuống thì ra lệnh:
''Mau xuất một đội kỵ binh, mang cung tên và súng, bắn chết những tên đang leo xuống''
''Tuân lệnh tướng quân''
Thanh tập hợp một toán quân kỵ, nhanh chóng giục ngựa chạy đi ngay. Khi đã nằm trong tầm bắn thì liền cho quân dừng lại, giương cung nỏ, súng hỏa mai ngắm bắn vào những tên lính đang vịn thang dây đi xuống
''Bắn''
Hiệu lệnh vừa ra, tiếng dây cung bật, tiếng tên lao đi ''vút…vút…vút'' tiếng súng đùng đoàn vang lên trong đêm tối. Tiếp theo sau là tiếng la hét thảm thiết của những tên lính bị trúng tên đạn, sau mấy loạt bắn thì đám binh lính trong thành không còn dám ló đầu ra nữa. Thanh mỉm cười đắc chí:
''Muốn nhân đêm tối mà tập kích bọn ta à, ha ha ha thật là một lũ ngu xuẩn. Theo ta trở về trại''
Qua một canh giờ thì lại có tiếng thanh la vang lên, quân địch trong thành tiếp tục cho quân leo ra. Thanh lại phải xuất lãnh kỵ binh tiến lên bắn giết. Ban ngày công thành đã rất mệt mỏi, đêm tối lại bị quấy nhiễu không ngủ được, Thanh bực bội chửi:
''Tổ tông ba đời nhà nó, cái đám chuột nhắt này muốn giở trò gì đây, có cho ta được ngủ hay không…aaaaa….''
Lần thứ hai trở lại, Đặng Xuân Phong bắt đầu thấy có điều gì đó không đúng, liền lên tiếng hỏi Thanh:
''Thanh đội trưởng khi cho quân bắn giết địch, có thấy sự lạ gì không''
Thanh nghiên đầu, liếc mắt sang phải như để hồi tưởng lại sự việc, sau đó chậm rãi nói: ''Hình như có chút sự lạ, bọn lính dường như rất ngu ngốc, leo ra rồi bị bắn ngã xuống, vậy mà chúng vẫn không sợ. Trời hơi tối, đuốc trên thành cũng mờ mờ ảo ảo nên mạc tướng nhìn cũng không rõ lắm''
Lúc này tham tán Từ Văn Tú đi đến, vừa đi vừa lắc đầu: ''Đúng là một con cáo già, thật thật, giả giả, khiến ta không biết đâu mà phòng''
''Tiên sinh đang nói điều gì vậy'' Phong lên tiếng hỏi
Từ Văn Tú đưa tay ra mời: ''trời cũng gần sáng, nếu đã không ngủ được thì chúng ta qua bên kia cùng nhau uống mấy chén trà cho ấm người''
''Mời tướng quân''
''Mời tiên sinh''
Qua một tuần trà, cả người ai nấy đều cảm thấy ấp áp hơn nhiều, Từ Văn Tú mới nhẹ giọng nói:
''Ta nghĩ trong thành có kẻ đa mưu túc trí hắn ta đang dùng kế người rơm để thu lấy mũi tên, đồng thời làm tiêu hao đạn dược của chúng ta''
Thanh tự mình vỗ đầu, đánh ''bộp'' một cái: ''Cái này rất có khả năng, hèn gì ta cứ thấy có gì đó bất ổn, nhưng lại không biết bất ổn chỗ nào. Nghe tiên sinh nói ta mới nhớ ra, những tên lính kia di chuyển rất quái dị, nếu như đó là người rơm mặc áo đội mũ binh lính thì có thể giải thích được vì sao lại quái dị, haizzz…ta thật ngu ngốc mà, làm tiêu hao cả mấy ngàn mũi tên, cùng với đạn dược, thuốc súng…''
Từ Văn Tú vuốt râu trầm giọng nói: ''Chuyện này cũng không hoàn toàn trách ngươi được, do chúng quá xảo quyệt mà thôi, nếu như chúng ta không có động tĩnh thì chúng có thể sẽ thực sự hành động, lấy thực làm giả, lấy giả làm thực. Vừa mượn tên, vừa quấy nhiễu quân ta không được nghỉ ngơi, vừa để thăm dò. Khi chúng ta phát hiện là mình bị lừa thì bọn chúng vẫn cứ tiếp tục làm như vậy, đợi cho ta lơ là thì tiến hành xuất kích''
Lúc này ở trên thành
Cai đội Tần đang cười ngoác cả mồm: ''Ha ha ha, Trương quân sư đúng là lắm mưu nhiều kế, không biết tên tướng thống lĩnh kỵ binh kia đã phát hiện ra chưa, chỉ một kế nhỏ mà đã mượn được hơn ba ngàn mũi tên, ha ha ha, diệu…thật là diệu''
Trương Phúc Tá cũng mỉm cười: ''Bọn giặc làm sao có thể ngờ được ta đang đùa bỡn chúng trong lòng bàn tay, qua thêm mấy đợt nữa thì tiến hành tập kích bọn chúng, mục tiêu là kho lương, nếu không cướp được thì đốt phá. Tần huynh đệ có can đảm để đi hay không''
Cai đội Tần cười to một tiếng rồi nghiêm sắc mặt nói: ''Có gì mà không dám, nếu như không có đủ can đảm sao làm nên việc lớn, một khi đã ra chiến trường thì xác định da ngựa bộc thây, chết có gì để sợ. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn sống âm thầm le lói suốt trăm năm''
Tá vỗ vai cai đội Tần khen ngợi: ''Nói hay lắm, đúng là bậc dũng sĩ của quân ta…''
Trời mới vừa hừng sáng đã có tiếng huyên náo từ nơi kho lương. Dẫn đầu là một thanh niên cao to lực lưỡng, hắn lớn tiếng chửi:
''Con mẹ nó, bọn ta cũng phải đổ máu, tại sao lại bị phân biệt đối xử thế này, bọn ta không phục. Nếu ăn không được no thì thà chết còn hơn''
Trong doanh trại, quân tạm làm náo loạn cả lên, nguyên nhân là do thiếu hụt lương thảo. Vốn dĩ tổng lý Nguyễn Văn Đạo chỉ quan tâm đến lương thảo cho quân chính quy của mình, nên chẳng thèm dòm ngó tới đám tráng đinh vừa mới đưa về.
Quân chính quy thì được ăn thịt khô, cá, rau xanh, còn quân tạm thì chỉ được cấp cho mỗi người một nắm cơm ăn kèm với một lát cá khô mỏng và rau dại, ngày hai bữa lưng lửng bụng. Trãi qua trận chiến vừa rồi, bọn họ bị đưa lên tuyến đầu, số người chết quá nửa nhưng lại không được gia tăng thêm phần ăn nên mới sinh ra bất mãn.
Tổng lý quát lớn: ''Bọn dân đinh các ngươi muốn làm phản à, những ai mới gia nhập đều phải như vậy, kẻ nào khích động sẽ bị phạt theo quân pháp''
Trương Phúc Tá cũng đi đến, việc này là do ông ta ra lệnh. Hiện tại lương thực trong kho không nhiều, nếu như phân phát đều hết thì khó lòng trụ được một tháng. Những tráng đinh vừa mới gia nhập sức chiến đấu rất kém, chủ yếu đẩy ra làm khiên thịt hoặc cho làm những việc đào hào, đắp thành…còn quân chính quy thì khác phải đảm bảo thể lực để chiến đấu, dù lương thực thiếu thốn vẫn không thể cắt giảm được. Việc cắt giảm khẩu phần ăn của quân tạm là việc chẳng đặng đừng, nhưng tình thế lúc này buộc lòng phải làm vậy.
Nay quân tạm thấy mình bị phân biệt đối xử nên mới kéo tới kho lương làm loạn. Trương Phúc Tá cũng đau đầu với vụ này, không biết nên giải quyết ra sao cho êm đẹp.
''Đang lúc cần người, hay là chúng ta cứ phân phát khẩu phần ăn của quân tạm như quân chính quy đi'' Tần nhỏ giọng nói với Tá.
Suy nghĩ một lúc, Tá đứng ra nói với các tráng đinh: ''Các ngươi tự ngẫm lại mà xem, sức chiến đấu của các ngươi có so được với quân chính quy hay không mà đòi sự công bằng. Ngày hôm qua, khi ra ngoài thành dê ngựa chiến đấu chống lại bọn giặc, các ngươi cũng đã tận mắt thấy được sự anh dũng liều chết của quân chính quy rồi.
Còn các ngươi thì sao, có tự thấy mình như một lũ chuột nhát chết hay không, chỉ lo tránh núp không nghe lệnh chỉ huy, mà nay lại mặt dầy đến đây đòi được đối xử như quân chính quy''
Thanh niên kia lớn tiếng cãi lại: ''Nhưng đợt tấn công lần hai, bọn tôi cũng đã liều mạng để chống chọi, số người chết quá nửa vẫn không lùi bước, như vậy chưa đủ hay sao''
Tá nghiêm sắc mặt lại nói: ''Khi đó các ngươi đã rơi vào thế đường cùng, không còn sự lựa chọn, buộc lòng phải liều mạng. Nếu như các ngươi muốn được đối xử công bằng thì phải lấy thực lực, sự dũng cảm của mình ra để cho ta thấy các ngươi xứng đáng được hưởng quyền lợi như quân chính quy.
Ta đang có một nhiệm vụ nguy hiểm, trong các ngươi có ai dám đi hay không, kẻ nào dám thì bước ra, liền được đối xử như quân chính, còn nếu như nhát chết thì cút về hết doanh trại cho ta, ai còn làm loạn sẽ xử theo quân pháp, chém không tha''
Nghe đến việc phải đi vào chỗ nguy hiểm thì một nửa số tráng đinh bắt đầu im lặng, không còn dám hò hét náo loạn. Tên thanh niên cầm đầu trong lòng có chút hoang mang lo sợ, nhưng đã dám đứng kích động thì đâu thể nào hèn nhát rút lui, hắn ta cắn chặt răng để tăng thêm dũng khí, rồi dõng dạc nói cứng:
''Tôi đây có thể đi, dù núi đao biển lửa cũng không sợ. Các anh em, ai muốn được ăn no thì theo ta''
Phía sau hắn ta có được 30 người là đủ dũng khí bước ra, số còn lại thì cúi đầu im lặng. Trương Phúc Tá gằng giọng: ''Chỉ có bấy nhiêu người đây thôi sao, lúc nãy ta thấy rất nhiều tên to mồm, lớn tiếng hô hào lắm mà, sao bây giờ lại im lặng hết cả rồi. Tên kia, ta thấy ngươi cũng là bậc hảo hán, mau nói tên họ, ta sẽ phong cho ngươi chức đội trưởng, thống lĩnh 30 người kia đi theo cai đội Tần''
Thanh niên kia đứng thẳng người, đáp: ''Tôi là Trần Lập, người xã Chiên Đàn, huyện Hà Đông''
Cai đội Tần bước ra vỗ vai Lập nói: ''Tốt lắm, có chí khí, từ nay ngươi sẽ theo ta xông pha chiến trường ha ha ha…''
Hai ngày sau, Trương Phúc Tá vẫn theo kế cũ, cho quân thòng dây thả những người rơm xuống. Sau năm bảy lần thăm dò, chỉ thấy quân trong thành chỉ đang hù dọa thì quân Tây Sơn bắt đầu lơ là đi.
Trương Phúc Tá nói với Tôn Thất Xuân và cai đội Tần:
''Canh tư đêm mai chúng ta sẽ hành động. Mọi việc làm theo như thế này…''
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
Những người lính trên thành men theo thang dây dần dần tuột xuống.
Một tiếng thanh la vang lên, tất cả người trong doanh trại choàng tỉnh. Đặng Xuân Phong chạy vội ra ngoài lớn tiếng hỏi:
''Có chuyện gì''
Một viên đội trưởng tuần tra vội chạy đến bẩm:
''Bẩm tướng quân, quân canh gác nhìn thấy trên thành của địch đang thả thang dây xuống, dường như bọn chúng muốn đưa người sang tập kích chúng ta''
Nguyễn Văn Thanh mặc nhanh giáp trụ chạy ra, gặp Phong đang đứng thì liền chắp tay hành lễ:
''Tướng quân, chúng ta có nên xuất quân không''
Phong nhìn về phía tường thành, thấp thoáng thấy binh sĩ trên thành đang ùn ùn tuột xuống thì ra lệnh:
''Mau xuất một đội kỵ binh, mang cung tên và súng, bắn chết những tên đang leo xuống''
''Tuân lệnh tướng quân''
Thanh tập hợp một toán quân kỵ, nhanh chóng giục ngựa chạy đi ngay. Khi đã nằm trong tầm bắn thì liền cho quân dừng lại, giương cung nỏ, súng hỏa mai ngắm bắn vào những tên lính đang vịn thang dây đi xuống
''Bắn''
Hiệu lệnh vừa ra, tiếng dây cung bật, tiếng tên lao đi ''vút…vút…vút'' tiếng súng đùng đoàn vang lên trong đêm tối. Tiếp theo sau là tiếng la hét thảm thiết của những tên lính bị trúng tên đạn, sau mấy loạt bắn thì đám binh lính trong thành không còn dám ló đầu ra nữa. Thanh mỉm cười đắc chí:
''Muốn nhân đêm tối mà tập kích bọn ta à, ha ha ha thật là một lũ ngu xuẩn. Theo ta trở về trại''
Qua một canh giờ thì lại có tiếng thanh la vang lên, quân địch trong thành tiếp tục cho quân leo ra. Thanh lại phải xuất lãnh kỵ binh tiến lên bắn giết. Ban ngày công thành đã rất mệt mỏi, đêm tối lại bị quấy nhiễu không ngủ được, Thanh bực bội chửi:
''Tổ tông ba đời nhà nó, cái đám chuột nhắt này muốn giở trò gì đây, có cho ta được ngủ hay không…aaaaa….''
Lần thứ hai trở lại, Đặng Xuân Phong bắt đầu thấy có điều gì đó không đúng, liền lên tiếng hỏi Thanh:
''Thanh đội trưởng khi cho quân bắn giết địch, có thấy sự lạ gì không''
Thanh nghiên đầu, liếc mắt sang phải như để hồi tưởng lại sự việc, sau đó chậm rãi nói: ''Hình như có chút sự lạ, bọn lính dường như rất ngu ngốc, leo ra rồi bị bắn ngã xuống, vậy mà chúng vẫn không sợ. Trời hơi tối, đuốc trên thành cũng mờ mờ ảo ảo nên mạc tướng nhìn cũng không rõ lắm''
Lúc này tham tán Từ Văn Tú đi đến, vừa đi vừa lắc đầu: ''Đúng là một con cáo già, thật thật, giả giả, khiến ta không biết đâu mà phòng''
''Tiên sinh đang nói điều gì vậy'' Phong lên tiếng hỏi
Từ Văn Tú đưa tay ra mời: ''trời cũng gần sáng, nếu đã không ngủ được thì chúng ta qua bên kia cùng nhau uống mấy chén trà cho ấm người''
''Mời tướng quân''
''Mời tiên sinh''
Qua một tuần trà, cả người ai nấy đều cảm thấy ấp áp hơn nhiều, Từ Văn Tú mới nhẹ giọng nói:
''Ta nghĩ trong thành có kẻ đa mưu túc trí hắn ta đang dùng kế người rơm để thu lấy mũi tên, đồng thời làm tiêu hao đạn dược của chúng ta''
Thanh tự mình vỗ đầu, đánh ''bộp'' một cái: ''Cái này rất có khả năng, hèn gì ta cứ thấy có gì đó bất ổn, nhưng lại không biết bất ổn chỗ nào. Nghe tiên sinh nói ta mới nhớ ra, những tên lính kia di chuyển rất quái dị, nếu như đó là người rơm mặc áo đội mũ binh lính thì có thể giải thích được vì sao lại quái dị, haizzz…ta thật ngu ngốc mà, làm tiêu hao cả mấy ngàn mũi tên, cùng với đạn dược, thuốc súng…''
Từ Văn Tú vuốt râu trầm giọng nói: ''Chuyện này cũng không hoàn toàn trách ngươi được, do chúng quá xảo quyệt mà thôi, nếu như chúng ta không có động tĩnh thì chúng có thể sẽ thực sự hành động, lấy thực làm giả, lấy giả làm thực. Vừa mượn tên, vừa quấy nhiễu quân ta không được nghỉ ngơi, vừa để thăm dò. Khi chúng ta phát hiện là mình bị lừa thì bọn chúng vẫn cứ tiếp tục làm như vậy, đợi cho ta lơ là thì tiến hành xuất kích''
Lúc này ở trên thành
Cai đội Tần đang cười ngoác cả mồm: ''Ha ha ha, Trương quân sư đúng là lắm mưu nhiều kế, không biết tên tướng thống lĩnh kỵ binh kia đã phát hiện ra chưa, chỉ một kế nhỏ mà đã mượn được hơn ba ngàn mũi tên, ha ha ha, diệu…thật là diệu''
Trương Phúc Tá cũng mỉm cười: ''Bọn giặc làm sao có thể ngờ được ta đang đùa bỡn chúng trong lòng bàn tay, qua thêm mấy đợt nữa thì tiến hành tập kích bọn chúng, mục tiêu là kho lương, nếu không cướp được thì đốt phá. Tần huynh đệ có can đảm để đi hay không''
Cai đội Tần cười to một tiếng rồi nghiêm sắc mặt nói: ''Có gì mà không dám, nếu như không có đủ can đảm sao làm nên việc lớn, một khi đã ra chiến trường thì xác định da ngựa bộc thây, chết có gì để sợ. Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn sống âm thầm le lói suốt trăm năm''
Tá vỗ vai cai đội Tần khen ngợi: ''Nói hay lắm, đúng là bậc dũng sĩ của quân ta…''
Trời mới vừa hừng sáng đã có tiếng huyên náo từ nơi kho lương. Dẫn đầu là một thanh niên cao to lực lưỡng, hắn lớn tiếng chửi:
''Con mẹ nó, bọn ta cũng phải đổ máu, tại sao lại bị phân biệt đối xử thế này, bọn ta không phục. Nếu ăn không được no thì thà chết còn hơn''
Trong doanh trại, quân tạm làm náo loạn cả lên, nguyên nhân là do thiếu hụt lương thảo. Vốn dĩ tổng lý Nguyễn Văn Đạo chỉ quan tâm đến lương thảo cho quân chính quy của mình, nên chẳng thèm dòm ngó tới đám tráng đinh vừa mới đưa về.
Quân chính quy thì được ăn thịt khô, cá, rau xanh, còn quân tạm thì chỉ được cấp cho mỗi người một nắm cơm ăn kèm với một lát cá khô mỏng và rau dại, ngày hai bữa lưng lửng bụng. Trãi qua trận chiến vừa rồi, bọn họ bị đưa lên tuyến đầu, số người chết quá nửa nhưng lại không được gia tăng thêm phần ăn nên mới sinh ra bất mãn.
Tổng lý quát lớn: ''Bọn dân đinh các ngươi muốn làm phản à, những ai mới gia nhập đều phải như vậy, kẻ nào khích động sẽ bị phạt theo quân pháp''
Trương Phúc Tá cũng đi đến, việc này là do ông ta ra lệnh. Hiện tại lương thực trong kho không nhiều, nếu như phân phát đều hết thì khó lòng trụ được một tháng. Những tráng đinh vừa mới gia nhập sức chiến đấu rất kém, chủ yếu đẩy ra làm khiên thịt hoặc cho làm những việc đào hào, đắp thành…còn quân chính quy thì khác phải đảm bảo thể lực để chiến đấu, dù lương thực thiếu thốn vẫn không thể cắt giảm được. Việc cắt giảm khẩu phần ăn của quân tạm là việc chẳng đặng đừng, nhưng tình thế lúc này buộc lòng phải làm vậy.
Nay quân tạm thấy mình bị phân biệt đối xử nên mới kéo tới kho lương làm loạn. Trương Phúc Tá cũng đau đầu với vụ này, không biết nên giải quyết ra sao cho êm đẹp.
''Đang lúc cần người, hay là chúng ta cứ phân phát khẩu phần ăn của quân tạm như quân chính quy đi'' Tần nhỏ giọng nói với Tá.
Suy nghĩ một lúc, Tá đứng ra nói với các tráng đinh: ''Các ngươi tự ngẫm lại mà xem, sức chiến đấu của các ngươi có so được với quân chính quy hay không mà đòi sự công bằng. Ngày hôm qua, khi ra ngoài thành dê ngựa chiến đấu chống lại bọn giặc, các ngươi cũng đã tận mắt thấy được sự anh dũng liều chết của quân chính quy rồi.
Còn các ngươi thì sao, có tự thấy mình như một lũ chuột nhát chết hay không, chỉ lo tránh núp không nghe lệnh chỉ huy, mà nay lại mặt dầy đến đây đòi được đối xử như quân chính quy''
Thanh niên kia lớn tiếng cãi lại: ''Nhưng đợt tấn công lần hai, bọn tôi cũng đã liều mạng để chống chọi, số người chết quá nửa vẫn không lùi bước, như vậy chưa đủ hay sao''
Tá nghiêm sắc mặt lại nói: ''Khi đó các ngươi đã rơi vào thế đường cùng, không còn sự lựa chọn, buộc lòng phải liều mạng. Nếu như các ngươi muốn được đối xử công bằng thì phải lấy thực lực, sự dũng cảm của mình ra để cho ta thấy các ngươi xứng đáng được hưởng quyền lợi như quân chính quy.
Ta đang có một nhiệm vụ nguy hiểm, trong các ngươi có ai dám đi hay không, kẻ nào dám thì bước ra, liền được đối xử như quân chính, còn nếu như nhát chết thì cút về hết doanh trại cho ta, ai còn làm loạn sẽ xử theo quân pháp, chém không tha''
Nghe đến việc phải đi vào chỗ nguy hiểm thì một nửa số tráng đinh bắt đầu im lặng, không còn dám hò hét náo loạn. Tên thanh niên cầm đầu trong lòng có chút hoang mang lo sợ, nhưng đã dám đứng kích động thì đâu thể nào hèn nhát rút lui, hắn ta cắn chặt răng để tăng thêm dũng khí, rồi dõng dạc nói cứng:
''Tôi đây có thể đi, dù núi đao biển lửa cũng không sợ. Các anh em, ai muốn được ăn no thì theo ta''
Phía sau hắn ta có được 30 người là đủ dũng khí bước ra, số còn lại thì cúi đầu im lặng. Trương Phúc Tá gằng giọng: ''Chỉ có bấy nhiêu người đây thôi sao, lúc nãy ta thấy rất nhiều tên to mồm, lớn tiếng hô hào lắm mà, sao bây giờ lại im lặng hết cả rồi. Tên kia, ta thấy ngươi cũng là bậc hảo hán, mau nói tên họ, ta sẽ phong cho ngươi chức đội trưởng, thống lĩnh 30 người kia đi theo cai đội Tần''
Thanh niên kia đứng thẳng người, đáp: ''Tôi là Trần Lập, người xã Chiên Đàn, huyện Hà Đông''
Cai đội Tần bước ra vỗ vai Lập nói: ''Tốt lắm, có chí khí, từ nay ngươi sẽ theo ta xông pha chiến trường ha ha ha…''
Hai ngày sau, Trương Phúc Tá vẫn theo kế cũ, cho quân thòng dây thả những người rơm xuống. Sau năm bảy lần thăm dò, chỉ thấy quân trong thành chỉ đang hù dọa thì quân Tây Sơn bắt đầu lơ là đi.
Trương Phúc Tá nói với Tôn Thất Xuân và cai đội Tần:
''Canh tư đêm mai chúng ta sẽ hành động. Mọi việc làm theo như thế này…''
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.