Nhóm tráng đinh này đã có lòng bất mãn từ trước, lại thêm việc vừa rồi, đội của Trần Lập bị đẩy đi chết hết thì lòng oán hận bọn quan binh lại càng dâng cao. Nay thấy người thân của mình đang được nghĩa quân Tây Sơn cứu giúp, đang ra sức kêu gọi mình quay về thì ai nấy đều kích động, không muốn ở lại trong thành nữa.
Tôn Thất Xuân hay tin quân Tây Sơn dùng kế làm loạn lòng quân, đám tráng đinh đang kích động thì mặt xám như tro, miệng lẩm nhẩm: ''Hết rồi, đại cục đã mất…ông trời ơi…''
Một người tráng đinh đứng ra hét lớn: ''ở lại cũng chỉ làm vật hy sinh, không chết đói thì cũng bị đẩy ra làm khiên thịt, trước cũng chết sau cũng chết, thà đầu hàng thì còn cơ hội sống, ta không muốn chết, ta phải về…ta phải về''
Cai đội Tần rút đao chém chết ngay tên tráng đinh vừa la hét kích động kia. Như giọt nước tràn ly, đám tráng đinh mắt đỏ ngầu hò hét xông lên ẩu đả với binh lính chính quy. Tiếng la hét, tiếng kêu thảm, tiếng chửi bới vang trời dậy đất.
Ngoài thành, Đặng Xuân Phong đã chuẩn bị sẵn sàng lực lượng. Nhận thấy thời cơ đã đến, liền cho nổi chiên trống, một ngọn cờ lớn phất lên cao.
''Công thành…''
Quân lính ồ ạt tiến lên, đại bác, pháo bắn vào thành ầm ầm. Binh lính ở thành dê ngựa không sao chống đỡ nổi, có tráng đinh còn quay sang đánh lại quân chính quy. Cổng thành được một nhóm người của quân tạm mở ra, mấy trăm tráng đinh ùn ùn chạy ra ngoài, miệng hô tô:
''Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng…''
Trương Phúc Tá thấy thành đã bị phá, nếu còn ở lại thì chỉ có chết bèn lệnh cho cai đội Tần xuất binh ngăn chặn quân Tây Sơn, còn ông ta thì nhanh chóng mang theo người bảo hộ Tôn Thất Xuân chạy đi.
Quân Tây Sơn vừa tràn vào cổng chính, vừa leo lên tường thành, đứng trên cao bắn ra một trận mưa tên đạn dày đặc, khiến quân triều đình tử thương rất nhiều. Quân Tây Sơn lại ra sức kêu gọi bốn phía:
''Binh lính đầu hàng sẽ không bị giết''
Những quân lính cầm khiên cao bằng thân người cũng kết hợp với nhau ghép thành những tấm lá chắn bảo vệ cho Tôn Thất Xuân. Trương Phúc Tá vội vàng nhảy xuống ngựa, chui vào xe của Tôn Thất Xuân, run giọng:
''Quận công, chúng ta nguy rồi, phải nhanh chóng thoát đi ngay thôi''
Trên nóc và hai bên thành xe đều được làm từ gỗ dày, trong có bộc bằng những tấm đồng, vốn không sợ tên đạn bắn thủng. Nhưng nghe tiếng tên cắm, tiếng đạn găm vào vào thân xe không ngừng vang lên, Tôn Thất Xuân không khỏi lo sợ trong lòng. Trương Phúc Tá lá gan lại to hơn Xuân khá nhiều, tuy nhiên cũng không tránh khỏi việc cơ mặt giật giật, đa phần do sự căng thẳng tột độ khi lâm vào tình cảnh nguy hiểm này.
Binh lính thân vệ do Thanh Vũ, Hoàng Phú chỉ huy, bảo hộ xe của Tôn Thất Xuân chạy về phía đông bắc thành. Hiện giờ quân Tây Sơn đã tạo thế gọng kìm vây chặt từ hai bên cánh. Đặng Xuân Phong dùng kế này mục đích dồn sức đánh một trận diệt hết quân chính quy và bắt cho kỳ được Tôn Thất Xuân.
Trương Phúc Tá ổn định lại hàng ngũ một chút rồi lập tức hô lớn:
''Phất cờ hiệu, ra lệnh cho Cai đội Tần cố thủ phía sau, Thanh Vũ đem quân tấn công ra cửa thành đông bắc, nhất định phải phá được một khe hở. Lệnh cho cai đội Tịnh chuyển hậu đội thành tiền đội, nhanh chóng lui về sau. Ta sẽ chỉ huy trung quân''
Cai đội Tần ra lệnh cho cung thủ bắn tên kiềm chế quân địch ở hai cánh, tự mình dẫn lính cầm đao khiên và giáo dài xông lên để quân bảo vệ quận công có thời gian rút lui. Đặng Xuân Phong đang chỉ huy quân đánh gấp, mắt thấy phe địch nhanh chóng ổn định thế trận, giờ đã bắt đầu phản công, Phong lập tức hạ lệnh:
''Bắn chết tên vẫy cờ hiệu, giết chết chiến mã, không được để chúng thiết lập đội hình''
Mệnh lệnh vừa phát ra, một làn mưa tên đạn đã được trút xuống. Tên lính vẫy cờ hiệu bị tên cắm như con nhím, chết ngay tại chỗ, đồng thời có vô số chiến mã thụ thương, đau đớn hí lên, chạy loạn xạ trong thành. Quân triều đình bị chính ngựa của mình dày xéo, thế trận lập tức đại loạn, không cách nào phản công được.
Thanh Vũ bất chấp mưa tên, cố gắng dẫn nhân mã của mình tấn công ra cửa thành. Theo sau là cai đội Tịnh, hắn tự mình cầm đại đao ứng chiến, quân triều đình khắp nơi như con thú bị vây khốn, liều mạng phát động hàng loạt các đợt tấn công. Từng thi thể ngã xuống, không ai kịp khóc thương cho người chết, thậm chí chẳng ai buồn chú ý người ngã dưới chân mình là ai. Trên chiến trường khốc liệt này, cái chết đã trở thành chuyện cơm bữa, cho dù người có tình cảm đến đâu cũng trở thành chai lì như gỗ đá.
Dưới sự chỉ huy của các đội trưởng và cai đội, quân triều đình lũ lượt xông lên, giẫm đạp thi thể các đồng đội để tìm lấy cơ hội sống còn. Quân Tây Sơn tập trung nhiều ở cửa chính nên mặt đông bắc số quân Tây Sơn chỉ độ hơn 500 người. Sau mấy đợt cường công mạnh mẽ thì quân triều đình đã thành công phá được vây, chạy ra khỏi thành.
Chạy được một đoạn thì từ phía hai bên sườn núi, tiếng trống nổi lên, quân Tây Sơn ẩn núp nhất tề đứng dậy hò hét
Tôn Thất Xuân nấp trong xe run rẩy thét:
''Quân sư, quân sư! Giặc cỏ đã sớm sắp đặt mai phục, chúng ta nguy rồi!''
Trương Phúc Tá nắm chặt kiếm trong tay, mặt mày xanh lè, đáp:
''Hẻm núi này chật chội, dễ thủ khó công, nếu như không liều chết mở đường máu thì chúng ta không cách nào xông qua được''
Được một làn mưa tên đạn yểm trợ, quân Tây Sơn từ chỗ ẩn nấp trên sườn núi tràn xuống, chia cắt quân triều đình. Đường núi chật hẹp, chỉ cần mấy chục cung thủ, hỏa thương thủ không ngừng bắn tên đạn, cho dù thiên quân vạn mã cũng đừng mong xông ra nổi.
Quân Tây Sơn ở phía trước do tham tán Từ Văn Tú chỉ huy, chỉ muốn ngăn cản quân triều đình thoát ra nên không công kích mà chỉ lo canh giữ chỗ quan trọng này. Mỗi người lính mang trên lưng ít nhất bốn ống tên, mười người một khẩu súng, trong khi vũ khí của quân chính quy của triều đình là đao thuẫn thủ và cung thủ, căn bản không cách nào chống lại được quân Tây Sơn dũng mãnh thiện chiến, lấy một địch mười, lại chiếm được địa điểm chiến lược này.
Chỉ trong phút chốc, trên đường đã la liệt trên trăm thi thể quân triều đình. Tôn Thất Xuân lần nữa nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi khốc liệt thế này, sắc mặt liền trắng bệch, cả người cứng đờ ra.
Cai đội Tịnh và tỳ tướng Vũ đốc quân xông lên phá vây, nhưng đòn tấn công của quân triều đình đã lập tức bị cung tiễn, súng đạn của quân Tây Sơn cản lại, từng thi thể gục xuống giữa đường núi chật hẹp. Quân triều đình vừa phải tranh đoạt lối thoát duy nhất với đối phương, vừa phải ứng phó với mưa tên, bão đạn ào ào từ phía trên, nên thương vong không ngừng gia tăng.
Trương Phúc Tá chú ý thấy phe mình đã hết sức hỗn loạn, căn bản không thể tạo ra sư uy hiếp lên phe địch. Phải công nhận tướng chỉ huy của quân triều đình vô cùng dũng cảm, ai cũng đều liều mình xông pha nơi tiền trận, nhưng tóm lại mấy gã đó chỉ biết khoe khoang cái dũng mãnh cá nhân, tuyệt đối không biết bày binh bố trận một cách có hiệu quả.
Nói thẳng ra, nếu để bọn họ ở nơi đất bằng, nghe theo chỉ huy của cấp trên để lập trận thì còn mong ra dáng ra vẻ một chút, nhưng một khi phát sinh hỗn chiến như vầy, mệnh lệnh của thượng cấp không thể bao quát toàn quân, đám quan quân cấp thấp vô học kia chỉ biết dấn thân lên trước quân lính, vung đao đốc chiến, không hề biết cách phối hợp cái loại binh chủng sao cho hiệu quả.
Tá thấy tình hình của đội quân như vậy, lưng liền ướt đẫm mồ hôi. Chính vào lúc này, cai đội Tịnh nhếch nhác chạy tới.
''Quân sư, bọn giặc dựa vào địa thế hiểm yếu để phòng thủ, phe ta khó có thể công phá nhanh chóng, hay là chúng ta chuyển hướng tấn công lên sườn núi, rồi cho cung thủ bắn xuống yểm trợ cho tướng Thanh Vũ xông lên phía trước''
Trương Phúc Tá mắt chăm chú nhìn về phía trước, lắc đầu nói: ''Nhất định phải đánh phá đường chính lộ mới có đường sống, nếu chờ ngươi tấn công lên sườn núi rồi mới quay lại yểm trợ công phá, chỉ sợ lúc đó toàn quân đã bị tiêu diệt sạch rồi''.
''Cai đội Tịnh, tỳ tướng Thanh Vũ, tập trung lực lượng vào chính lộ, chỉ được tiến, không được phép lùi, nhất định phải mở ra một con đường máu!''
Tá lại quát bảo đội trưởng đội thân binh:
''Hoàng Phú ra trước trận đốc chiến, một người lui chém một người, toàn đội lui chém đội trưởng, đội trưởng hi sinh mà toàn đội lui, giết sạch không cần bàn!''
Quân lệnh như sơn, hai vị cai đội, tỳ tướng cũng biết đây là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đành phải hạ lệnh cho quân mình đội mưa tên toàn lực đánh về hướng chính lộ. Phía trước tên bắn như rợp trời, đạn nổ liên hồi, sườn núi hai bên tuy có cung tiễn thủ của quân triều đình áp chế nhưng tên đạn vẫn bắn ra không ngớt, rất nhiều binh sĩ mới vừa xông lên đã bị tên ghim đầy người, đạn bắn thủng lổ chỗ, máu nhuộm lênh láng.
Một toán quân kỵ xông lên chém giết được một số binh lính Tây Sơn, nhưng đao thuẫn thủ phía sau chậm chạp không xông lên kịp, thành ra quân Tây Sơn có dịp bắn trả một lượt, một lần nữa phong tỏa đường núi.
Trương Phúc Tá liếc thấy một xác ngựa trên đất, liền nghĩ ra một biện pháp, lập tức la lớn:
''Thanh Vũ, Hoàng Phú điều khiển ngựa làm khiên thịt, tất cả thuốc nổ còn lại mang cột lên lưng ngựa, đại quân đi sau ngựa, chắc chắn có thể mở ra một đường sống!''
Thanh Vũ và Hoàng Phú nghe được vô cùng mừng rỡ, lập tức ra lệnh cho quân kỵ lui lại. Phải biết lúc bấy giờ chiến mã trong quân rất quý, cho nên tướng sĩ chưa từng nghĩ tới chuyện dùng chiến mã làm lá chắn. Nhưng lúc này đại quân đang lâm nguy, làm sao lo cho ngựa được nữa.
Thanh Vũ lập tức tập trung những chiến mã còn lại ra trước trận, được đại khái hơn bốn mươi con, hỏa thương thủ liền lấy thuốc súng rắc lên đuôi hơn 10 con ngựa, sau đó châm lửa đốt. Chiến mã bị cái nóng làm đau, tức thì hí lên điên cuồng, phi nước đại về phía trước. Theo sau là 30 con ngựa mang trên mình thuốc nổ cũng bị đốt đuôi mà xông thẳng tới phía quân Tây Sơn.
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.