Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng sau đó, đám người Lạc Cảnh Thiên liền lên đường đi tới Thất Thải Sơn. Đám người ngồi trên lưng một cấp bốn con phi hành ma thú.
“Thế nào? Sắp gặp được nàng mà không kích động chút nào sao?”. Sở Như Mộng ở bên cạnh cười hỏi.
“Ngươi nếu như ngồi xa một chút có lẽ ta sẽ vui vẻ hơn”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.
“Hắc, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ngồi bên cạnh ngươi liền thỏa mãn đi. Còn chê bai ta?”. Sở Như Mộng coi thường nói.
“... Ta cuối cùng cũng biết không biết xấu hổ cảnh giới tối cao là cái gì. Biết vậy nên để ngươi ở lại Sở quốc cho lành”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Không phải sao? Ở đây ai cũng đã biết thân phận chân thật của Sở Như Mộng, nhưng con hàng này lại còn dám nói hắn là “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân”, chỉ là hắn thật đúng là phản bác không được.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hỏi người nào cũng sẽ trả lời chắc chắn là “Sở quốc nữ đế”.
Mặc dù là nam nhưng cái gương mặt… quên đi.
Nói chung hắn thật phản bác không được. Mà lại, ban đầu vốn dĩ muốn để Sở Như Mộng ở lại Sở quốc. Nhưng mà con hàng này lại muốn đi theo, hắn còn hóa trang lại bản thân có đôi tai giống hắn bây giờ, thêm đeo vào màng che mặt. Lại thêm Sở Như Mộng không tham gia tỷ thế, cho nên đám người cũng không có phản đối cái gì.
Nhất là nghe được Dạ Vũ nói một câu: mang Sở Như Mộng đi theo có thể dưỡng mắt.
Ta dưỡng em gái ngươi. Hiện tại người khổ là hắn, hắn biết tìm ai nói lý lẽ? Không lẽ đạp con hàng này xuống? Quên đi, con hàng này biết bay, xem như hắn xui xẻo đi.
Không thể không nói, phi hành ma thú tốc độ thật giống như bật hack. Mặc dù tốc độ không tính là rất nhanh, nhưng chỉ là cấp bốn ma thú đã sánh bằng Thánh cảnh. Hơn nữa bay suốt một tuần qua cũng không hề có dấu hiệu mệt mỏi nào.
Mất chưa tới 10 ngày, đám người Lạc Cảnh Thiên liền tới Thất Thải Sơn. Còn một ngày nữa liền tới ngày tỷ thí, cho nên đám người liền dựng trại tại chân núi chờ qua ngày.
“Đây chính là Tử Vong Hoa sao? Thật đúng là xinh đẹp”. Lạc Cảnh Thiên ngắt một đóa hoa lên xem nói.
“Tới, cài lên tóc ta một cái”. Sở Như Mộng áp sát tới, tay vén tóc trên vành tai rồi nói.
Lạc Cảnh Thiên cơ thể nhất thời cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn nhìn qua Sở Như Mộng, gương mặt từ sửng sốt, lại thành đen, sau đó giận tím mặt, một cước đạp đi qua, nhưng mà bị Sở Như Mộng né tránh.
“Hoạt động bầu không khí một chút mà thôi, không thích coi như xong”. Sở Như Mộng bĩu môi nói một câu.
Lạc Cảnh Thiên biết Sở Như Mộng chỉ là muốn để tâm tính hắn ổn định một chút, dù sao nhiều năm như vậy không gặp Lạc Cảnh Điềm, hắn nội tâm kích động thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng là… cách làm của Sở Như Mộng thật làm hắn không có lời nào để nói.
Quá mẹ nó buồn nôn.
“May mắn ta là biết ngươi là nam, nếu không ta chắc chắn sẽ cho rằng các ngươi là một đôi”. Dạ Vũ cười hắc hắc nói.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời đi về phía Dạ Vũ. Dạ Vũ thấy vậy, phát hiện không ổn muốn chạy nhưng đã không kịp.
“Hả? Các ngươi tính làm gì? Đừng tới đây… đau… đừng đánh mặt”.
Đùa giỡn một chút, đám người liền quây lại quanh đống lửa ngồi nói chuyện. Hơn nữa nơi này cũng chỉ có mấy người Lạc Cảnh Thiên. Đám trưởng lão Bách Long Sơn cùng Thất Tông sớm đã không biết chạy đi đâu. Dù sao đều là người trẻ tuổi, cũng không có gì ngại ngùng, rất nhiều chủ đề chung.
“Đúng, Sở ca, ngươi rốt cuộc là nghĩ thế nào lại… giả gái?”. Lam Khả Vi lúc này nhìn Sở Như Mộng hỏi.
“Sở… ca?”. Lạc Cảnh Thiên trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Nha đầu này trước giờ cũng chưa từng gọi mình như vậy chứ? Làm sao lại gọi Sở Như Mộng như vậy? Hơn nữa… làm sao nghe có vẻ quái quái.
“Ta sao? Thực ra ban đầu cũng không phải là bản ý của ta. Bản thân ta là người của hoàng thất, các ngươi cũng biết hoàng thất lục đục nội bộ thế nào rồi đấy. Mà ta là kẻ thua cuộc, cha mẹ ta đều chết, chỉ còn lại quản gia liều mạng mang ta chạy trốn tới Tâm Nguyệt Thành”.
“Nhưng hồi nhỏ bị trọng thương dẫn tới thân thể ta rất yếu ớt. Xương cốt không phát triển đầy đủ, cho nên khung xương của ta rất nhỏ. Cũng vì vậy mà ta bắt đầu giả gái để che dấu tung tích”.
“Sau này nhận được chân truyền của sư phụ ta, cũng chính là Cửu Cung Bái Nguyệt, cho nên mới có ta bây giờ. Chỉ là nhiều năm nữ trang đã quen, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của ta, vẻ bề ngoài mà thôi, không có gì lớn”. Sở Như Mộng cười nói.
Đám người nhẹ gật đầu, những gì Sở Như Mộng gặp qua họ đều không hiểu, chỉ có thể trầm mặc. Lên tiếng an ủi lại không nên nói gì, dù sao đều đã qua. Chỉ là…
“Ngươi đừng cười!”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
“Vì cái gì?”. Sở Như Mộng sửng sốt hỏi.
“Không thấy được đám biến thái kia gương mặt đều hiện vẻ hoa si sao? Thu liễm một chút”.
Sở Như Mộng nhìn qua mấy tên nam tính xung quanh, cả đám xấu hổ cúi đầu. Hắn nhất thời cảm thấy một trận ác hàn.
“Các ngươi có hết hay không? Đều biết người ta là nam, các ngươi sẽ không phải cong đi?”. Tuyết Băng Tâm khinh thường nói.
“Thực ra chúng ta biết, bản thân chúng ta giới tính cũng rất thẳng. Nhưng mà… các ngươi là nữ tử các ngươi không hiểu. Đối với nam nhân, gặp phải người như Sở Như Mộng, dù biết hắn là nam, nhưng nhìn thấy hắn cười chúng ta liền nhịn không được lộ vẻ si ngốc. Bởi vì quá mê người”. Cung Bắc Hải nói.
Đám người Dạ Vũ nhẹ gật đầu.
“Các ngươi a. Làm sao không học hỏi ta một chút? Ta mới là người quen biết hắn lâu nhất, ta đều có thể miễn dịch được, các ngươi vì cái gì không được?”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Lão đại, ngươi là muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?”. Dạ Vũ đột nhiên hỏi.
“Cái gì nói thật nói dối?”. Lạc Cảnh Thien không hiểu ra sao, chuyện này cùng nói thật hay không có liên quan gì?!
“Nói dối đi, đó là ngươi đã quen thuộc, quen thuộc liền không có cảm giác gì. Chúng ta mới tiếp xúc không lâu, tính đề kháng hiển nhiên không bằng rồi”.
“Cái này không tính là nói dối chứ?”.
“Cái đó phải nói dối hay không không quan trọng. Còn nói thật là, lão đại, bản thân ngươi nữ trang cũng khuynh quốc khuynh thành, ngươi có tư cách nói chúng ta sao? Hai người các ngươi có điểm nào kém? Đều biến thái như nhau thôi”. Dạ Vũ gương mặt chân thành nói.
Đao ta đâu?!
Con mẹ nó đao ta đâu rồi?!
Đây là tiếng người sao?!
Lạc Cảnh Thiên gương mặt đen thành một đống, nếu ánh mắt có thể giết người, Dạ Vũ lúc này cơ thể phải thủng trăm ngàn lỗ.
“Hắc hắc, lão đại. Không thể trách ta a, ngươi nữ trang mặc dù không bằng Sở Như Mộng, nhưng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Ta quả thật vô cùng kinh diễm, nếu ngươi là nữ nhân, ta nhất định tán đổ ngươi”. Dạ Vũ cười hắc hắc nói.
Một đạo tàn ảnh lóe lên.
Khi đám người còn chưa phản ứng kịp thì Dạ Vũ lúc này đã bị treo trên không trung, miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra âm thanh ư ư.
“Hiện tại yên tĩnh hơn nhiều”. Lạc Cảnh Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai thản nhiên nói.
Đám người cười ha hả, không có ai thèm để ý tới Dạ Vũ.
“Ta chỉ hiếu kỳ, rõ ràng Sở Như Mộng là nam nhưng lại sở hữu gương mặt nữ tử, người so với người thực sự là tức chết a”. Mộ Thanh Tuyết chua chát nói.
“Thực ra cũng không tính là hiếm có. Ngày đó ta gặp… tỷ tỷ ta. Gương mặt rất fgPPF giống ta, có thể nói đó là ta phiên bản nữ. Chính là để tóc dài khuynh thành tuyệt thế, cắt tóc ngắn vạn nữ nhân mê. Không tính là gì”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Đám người giật mình, cũng chỉ có mỗi Sở Như Mộng là nắm bắt trọng điểm.
“Hắc, xem ra ngươi là thừa nhận bản thân nữ trang mê đổ vạn nam nhân a”. Sở Như Mộng cười nói.
“Thật đúng là vậy. Lão đại lúc tóc dài, ta đều cho rằng là mỹ nữa, rõ ràng lúc tóc ngắn đẹp trai như vậy, tóc dài lại xinh đẹp như thế. Cái này làm thế nào làm được đó a”. Cung Bắc Hải cũng lên tiếng.
“... Các ngươi điểm chú ý có thể đổi không?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ đỡ trán nói.
“Nếu không… ngươi nữ trang đi?”. Sở Như Mộng lúc này đột nhiên nói.