Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 317: Lão đại, đâm tâm a



Cả hai bên đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Quá mạnh!

Mạnh tới mức biến thái.

Cả hai người này đều đã tiếp cận Thánh cảnh trung kỳ, nếu như là Thánh cảnh trung kỳ bình thường sợ rằng cũng không thắng nổi bất kỳ ai trong hai người họ. Nhất là một chiêu cuối cùng kia, Thánh cảnh trung kỳ nhất định phải né tránh, nếu không sợ rằng nhẹ thì bị thương, nặng có khi thậm chí sẽ chết.

Bách Cổ Phá Nguyệt!

Chiêu này toàn bộ vũ trụ rất ít người biết, nhưng những người biết được nó đều là thuộc về tầng lớp cường giả đỉnh cấp.

Tương truyền, năm xưa một trong tứ đại ma thần - Thôn Phệ Quân Chủ từng kém chút nữa thì chết bởi một chiêu này. Nếu không phải Thôn Phệ Quân Chủ trong nháy mắt đánh đổi hơn vạn cái tinh hà, lấy toàn bộ sự sống thôn phệ để chống đỡ, sợ rằng hiện tại chỉ còn lại tam đại ma thần.

Không ai biết người sáng tạo ra Cổ Nguyệt Tiên Hoàn Kiếm là ai, nhưng Lạc Cảnh Thiên biết, người này cũng thuộc về Viễn Cổ Tinh Linh, nhưng tên là gì hắn lại không biết. Dù uQpCe sao thời đại Viễn Cổ Tinh Linh quá mức xa vời, cho dù là ác niệm cũng chưa từng gặp được bất kỳ một cái người nào nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh chứ đừng nói chi là Viễn Cổ Tinh Linh ở thời đại đó.

Hơn nữa…

Lạc Cảnh Thiên ở bên dưới thấy được rất rõ ràng, Lạc Cảnh Điềm còn ẩn dấu một chút thực lực.

Một đòn cuối cùng, hắn thấy được một cái bóng quen thuộc. Cách nàng sử dụng kiếm cùng ra chiêu hoàn toàn có cái bóng của… đàn. Không sai, hắn cho rằng Lạc Cảnh Điềm còn ẩn dấu một tay cầm âm.

Hơn nữa, uy lực hẳn là không nhỏ.

Cầm âm trong vũ trụ rất ít người sử dụng, nó đa phần đều là dùng để hỗ trợ, rất ít người sử dụng cầm âm có thể phát ra uy lực lớn gì. Nhưng trong trí nhớ của hắn thấy qua, hơn nữa ác niệm cũng từng bị ăn thiệt thòi không ít.

Trên người Lạc Cảnh Điềm, hắn thấy được loại tư thế đó.

Không sai được.

“Đưa Khả Vi xuống nghỉ ngơi đi, trận đấu ngày mai không cần để nàng ra sân”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Như vậy có ổn không? Trận đấu này rất quan trọng”. Đại trưởng lão nhíu mày nói.

“Yên tâm, ta có thể lo được. Nha đầu này vừa rồi cưỡng ép tăng lên thực lực, ảnh hưởng có chút nghiêm trọng. Nếu để nàng vận dụng linh lực quá mức nữa sợ rằng sẽ xảy ra tình huống không thể nghịch chuyển”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Tốt, ta tin tưởng ngươi”. Đại trưởng lão suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.

Mà lúc này, Thánh địa cao tầng bắt đầu trào phúng.

“Ha ha ha, yêu tộc các ngươi xem ra cũng liền cái này”. Tô Kiệt lớn giọng cười nói.

“Ha ha. Đúng vậy, đúng vậy. Thanh thế rất lớn, nhưng là… đến lúc động thủ lại chẳng ra cái gì. Xem ra thế hệ này có chút không được a”. Tôn Quân Hàn cũng tham gia vào.

“Đừng đắc ý quá sớm. Các ngươi nên cảm thấy may mắn là có nha đầu đó, hơn nữa… tốt nhất thu lại sát ý của các ngươi đối với Lam Khả Vi. Lần trước ta xem như không có gì, nhưng lần này, nếu lại dám tiếp tục, yêu tộc chúng ta cũng không phải ăn chay. Đừng để ta vận dụng toàn bộ sức mạnh yêu tộc đồ sát nhân loại”. Đại trưởng lão lạnh nhạt nhìn về phía Trần Tuệ Dung, không có nhìn hai người kia, nhưng vẫn lên tiếng đáp.

Dứt lời, ông ta liền đưa người rời đi.

Đám người Thánh địa nhất thời nghẹn lời, nhất là Trần Tuệ Dung, ánh mắt bà ta có chút trốn tránh. Người có sát khí với Lam Khả Vi nhiều nhất chính là bà ta, cho nên lời nói của đại trưởng lão nói ai không cần nghĩ cũng biết.

Nhất là một câu nói cuối cùng, ai cũng không thể chịu nổi.

Yêu tộc mạnh sao? Nếu xét về chiến lực đỉnh phong, thật không có mạnh như vậy, cùng Thánh địa đánh cái ngang tay. Nhưng mà… yêu tộc nhân số nhiều lắm. Chỉ cần yêu tộc cao tầng đem Thánh địa vây chết, như vậy toàn bộ thế giới, nhân loại đừng mơ nhận được trợ giúp.

Đến lúc đó chờ đợi chỉ có diệt vong.

Yêu tộc ý tứ rất rõ ràng, chúng ta tuân thủ quy tắc cùng các ngươi chơi, nhưng nếu như bàn tay các ngươi nhúng quá sâu, như vậy quy tắc liền không tồn tại.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, hoặc có lẽ là người khác thì không nhất định. Nhưng Lam Khả Vi là ai? Đó là tương lai của yêu tộc, người nắm giữ thiên phú khủng bố nhất suốt 1000 năm qua, tương lai yêu tộc phồn vinh hay không đều dựa vào nàng.

Nếu nàng xảy ra bất trắc gì, đừng nói là Thánh địa, dù cho là Thần địa, sợ rằng yêu tộc cũng sẽ lật tung toàn bộ đại lục cũng muốn trả thù cho bằng được.

Phải biết đám người Long chủ cũng sống không được bao lâu nữa, nhiều nhất liền một hai trăm năm, rất dài sao? Không, thực tế rất ngắn. Không đột phá Thần cảnh, nhân loại hay yêu tộc tuổi thọ cũng tối đa liền 500 năm.

Đừng nhìn Lam Khả Vi hiện tại tốc độ tu luyện rất khủng bố, nhưng muốn bước vào Thánh cảnh đỉnh phong, không có một trăm năm đừng mơ nghĩ tới.

Ngay cả bản thân Long chủ cũng mất tới 200 năm mới bước vào được Thánh cảnh hậu kỳ. Lại thêm 100 năm để lên tới Thánh cảnh đỉnh phong, Lam Khả Vi thiên phú có khủng bố tới đâu cũng cần thời gian 100 năm để đạt tới cấp độ của ông ta.

Cho nên tầm quan trọng của Lam Khả Vi như nào, người hiểu đều biết.

Mà đám người Trần Tuệ Dung bộc lộ sát khí với nàng, không nghi ngờ gì đã chạm tới điểm mấu chốt của yêu tộc.

Vẻn vẹn một câu liền đem Thánh địa ý nghĩ ma diệt.

Khó trách có thể nắm giữ chức vị này nhiều năm như vậy, đại trưởng lão không hổ là đại trưởng lão. Đủ bá khí.



“Lão đại, ngươi xác định ngày mai có thể thắng?”. Đêm đó, Dạ Vũ ngồi bên đống lửa nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Thắng được hay không ta không xác định. Nhưng các ngươi đảm bảo sẽ rất thảm”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Cắt! Giả thần giả quỷ, Thánh địa ngoài Lạc Cảnh Điềm còn có người nào lợi hại chứ?”. Mộ Thanh Tuyết bĩu môi nói.

“Lợi hại vẫn có. Nhưng mà cũng không có ai có thể bằng Lạc Cảnh Điềm, chỉ cần lão đại ngươi kiềm chế nàng, chúng ta còn không phải thắng chắc?”. Tuyết Băng Tâm cũng nói.

“Nàng vẫn chưa có thể hiện ra toàn bộ sức mạnh. Dù là ta cũng không chắc có thể đánh bại nàng”. Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn đám người nói.

“Không phải chứ? Lão đại, ngươi nói thật?”. Cung Bắc Hải giật mình hỏi.

“Là thật, nàng nắm giữ một loại võ kỹ quần công vô cùng lợi hại. Các ngươi dù cho bộc phát toàn lực cũng rất khó tiếp cận nàng chứ đừng nói làm nàng bị thương. Điều ta lo lắng là nếu như độ thuần thục võ kỹ đó của nàng cũng như chiêu thức hôm nay thi triển ra, như vậy kết quả cuối cùng rất khó xác định. Nhưng các ngươi cũng đừng quá lo lắng, ta nghĩ kết quả xấu nhất liền là đánh ngang tay”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“... Lão đại, ngươi thành thật khai báo, có phải bên cạnh ngươi người nào cũng là biến thái đúng không? Sở Như Mộng trước đó chỉ là bán thánh, nháy mắt liền nắm giữ sức mạnh đủ đánh ngang với ngươi. Giờ lại thêm Lạc Cảnh Điềm, cái này làm sao chơi?”. Phong Nhiên bất đắc dĩ nói.

“Ngươi quên một người, còn có Lạc Thiên Y. Ông trời a, cô nàng kia đơn giản là bật hack. Mặc dù chưa thấy nàng ra tay, nhưng mà nghe cha ta nói, nàng vừa tới Lạc gia liền đem một tên Thánh cảnh làm thịt, hơn nữa chỉ bằng một chiêu”. Ngưu Đại Lực nói.

“Còn có cả Tiêu Nhược Thủy, mặc dù thực lực không mạnh, nhưng không biết vì cái gì mỗi lần gặp ta đều không dám nhìn thẳng nàng. Trên người nàng áp lực so với ta còn khủng bố”. Lôi Cương nói.

Lạc Cảnh Thiên cười một tiếng.

Sở Như Mộng là có phượng hoàng huyết mạch, các ngươi chỉ là một đám thú hoàng tiến hóa thành làm sao so được?!

Lạc Cảnh Điềm là được Thượng Cổ Chi Linh chỉ điểm, thực lực mạnh là đương nhiên. Lạc Thiên Y sống hơn 1000 năm, ngươi cho đột phá hạn mức sinh mệnh cuối cùng để tồn tại đến bây giờ là nói chơi sao?!

Tiêu Nhược Thủy là tu luyện linh hồn, nắm giữ linh hồn áp bách, ở cấp độ các ngươi đối mặt nàng chẳng khác nào là đang đối mặt hồng hoang cự thú. Thật cho rằng linh hồn lực là dễ luyện? Ngay cả pháp sư bình thường cũng chưa chắc có thể sánh bằng linh hồn của nàng. Các ngươi nếu trải qua vạn lần địa ngục tẩy lễ may ra có thể cùng nàng đối mặt.

Ngay cả mấy người Long chủ cũng chưa chắc dám nhìn nàng chằm chằm, các ngươi nghĩ gì đây?!

Còn muốn so sánh sao? Ai cho các ngươi lá gan?!

Bất quá những lời này hắn không nói ra, mặc dù không phải bí mật gì, nhưng nói ra chưa chắc họ đã hiểu, lại còn đả kích họ. Hắn cũng không muốn như thế.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Mỗi người đều có thể mạnh riêng của mình, bất quá…”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Bất quá cái gì?!”.

“Các ngươi là thật sự yếu!”.

“...Lão đại, đâm tâm a”. Đám người gương mặt đau khổ nói.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.