Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 464: Đẹp trai không quá ba giây



“Cười đã chưa?”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ lên tiếng.

“Ha ha, không kiềm chế được. Lâu rồi mới sảng khoái như vậy, đúng, quên hỏi. Ba người các ngươi tên gì? Quên đi, hiện tại ta muốn các ngươi làm một việc”. Sở Như Mộng nhịn cười, sau đó nghiêm túc nói.

Ba người kia đột nhiên có cảm giác chẳng lành…



Đám người Bình Minh Đế Quốc đột nhiên dừng lại, từ phía xa vang lên âm thanh.

“Cứu mạng!”.

“Chú ý!”.

Người dẫn đầu kêu lên.

Từ phía xa, một tên mặc sáo trang hắc y đang liều mạng chạy tới. Khi thấy được người này, đám người Bình Minh Đế Quốc híp mắt lại. Họ vốn không phải những người cũ mà Lạc Cảnh Thiên gặp, mà là một nhóm người khác.

Nhưng mà dù sao người của căn cứ số 3 cũng không phải tàng hình, có người phát hiện cũng không có gì lạ. Cho nên sau khi phát hiện người của căn cứ số 3 liền thông báo cho những người khác.

Nhìn tên kia đang chạy tới, một tên mở miệng lên tiếng cười nói.

“Hắc, đây là tới tặng đầu người sao?”.

“Cẩn thận, coi chừng có cạm bẫy”.

Tên kia càng lúc chạy càng gần, đám người Bình Minh Đế Quốc nâng lên vũ khí chuẩn bị động thủ thì đột nhiên mắt đất dưới chân có chút rung chuyển.

Ngay sau đó, từ trong rừng đột nhiên lao ra mấy chục con không gian thú đang đuổi theo sau nam tử hắc y kia.

“Con mẹ nó!”.

“Chạy!”.

Đám người Bình Minh Đế Quốc không nói hai lời liên co chân lên chạy. Nhưng mà phía sau, nam tử hắc y kia vẫn không có buông tha, vẫn đuổi theo bọn họ, âm thanh không ngừng vang lên.

“Cứu mạng! Đừng chạy a! Cứu mạng!”.

“Đừng có qua đây, ngươi mẹ nó cút cho ta”.

“Cứu ta! Không cứu ta ta liền muốn cùng các ngươi chôn cùng!”.

“Mẹ nó! Tách ra!”.

Không có cách, bởi vì nam tử hắc y đuổi qua gần, nếu như dừng lại liền sẽ bị hắn công kích. Muốn công kích hắn lại không có thời gian, bởi vì không gian thú đã đuổi tới.

Cho nên họ chỉ có thể tách ra chạy.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng khóe miệng nở ra nụ cười âm hiểm, mục đích của họ chính là muốn đám người này tách ra.

Nam tử hắc y khóc không ra nước mắt. Hắn nhớ kỹ lời nói của Sở Như Mộng trước đó.

“Các ngươi chỉ có thể chạy càng nhanh càng tốt, chỉ cần duy trì được nửa giờ, như vậy liền thành công. Nhưng mà… nếu chết cũng đừng trách ta. Lục giai nếu như chạy không lại mấy con hạ đẳng không gian thú, các ngươi cũng đừng trở về, mất mặt”.

“Còn nữa, cố gắng đuổi chúng ta cái thảo nguyên này. Chỉ cần đến nơi, các ngươi liền sống. Hiểu chứ?!”.

Lão thiên a.

Vì cái gì lại để ta gặp phải người này? Cái này mẹ nó là chuyện người có thể làm ra sao?!

Nhưng không có cách, trước uy hiếp tính mạng, hắn chỉ có thể làm theo. Người ta đều đem không gian thú kéo tới, đem ngươi ném vào phía đối diện, ngươi không chạy còn có thể làm gì?!

Trong lúc đó, Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên chia ra hành động.

Những tên tách ra đều là lục giai, nhưng cũng không có ai vượt quá ngũ đoạn. Cho nên muốn đánh giết không khó, nhất là Lạc Cảnh Thiên, hắn đã là lục giai, một khi biến thân liền nắm giữ lấy mức độ thân thể lẫn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, cho nên rất dễ dàng liền đem những tên tách ra giết chết.

“Ai? Có gan đi ra!”.

Hai tên Bình Minh Đế Quốc tựa lưng vào nhau, ánh mắt khủng hoàng nhìn xung quanh. Vừa rồi họ thấy được những người khác chết một cách quỷ dị trước mặt họ, cho nên quá sợ hãi họ mới chạy tới đây.

Nhưng mà nơi này, đã là đường cùng.

Trời đánh tên khốn kiếp pháp sư nào lại đem cả một mặt đất hơn trăm mét dựng lên để chặn đường.

Ngươi mẹ nó đi ra cùng ta đơn đấu a!

“Hắc, tiểu đệ đệ, ngươi là đang nói ta sao?!”. Sở Như Mộng xuất hiện, khóe miệng nhếch lên nụ cười mê người.

“Ngươi… nữ nhân?!”.

Nhìn thấy Sở Như Mộng, hai người họ liền ngẩn ra.

Xoạt!

Sở Như Mộng trên tay xuất hiện một thanh hỏa kiếm, ánh mắt đầy ý cười nhìn họ đi tới.

“Ngươi… ngươi đừng qua đây!”. Một tên trong đó sợ hãi nói.

“Sợ cái gì, chỉ có một mình nàng. Đánh!”. Tên còn lại quay qua quát lớn.

Xẹt!

Sở Như Mộng lao tới, nhưng mà đồng thời phía sau hắn cũng xuất hiện hai đạo phân thân giống hắn như đúc. Đây là Lạc Cảnh Thiên vận dụng ảo ảnh trợ giúp.

“Cái gì?!”.

Hai tên nam tử kia giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Như Mộng đã đánh tới. Chỉ trong vài giây, hai đạo thi thể đổ xuống, máu chảy đầy đất.

Lạc Cảnh Thiên từ trong không gian kính đi ra, ngồi xuống xuống tháo ra mũ giáp của hai người này, đem vòng cổ trên cổ họ tháo xuống. Mặt dây chuyền chính là huy chương của Bình Minh Đế Quốc.

“Đi thôi, tính thời gian lúc này đám người kia cũng sắp tới nơi rồi”. Sở Như Mộng cất vũ khí lại rồi nói.

Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười, đem cổng không gian mở ra, cả hai người đi vào, trước mặt họ là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Hai người bắt đầu chờ đợi.

Rất nhanh, từ ba hướng xung quanh âm thanh chấn động vang lên, là một nhóm người đang lao tới, phía sau có rất nhiều không gian thú đuổi theo sau. Do tầm mắt chênh lệch cùng với có nhiều tảng đá che mất tầm nhìn nên họ cũng không có thấy được nhau.

Vài phút sau, đoàn người liền gặp mặt.

Tất cả đều ngẩn ra, bởi vì họ đột nhiên nhận ra, tất cả đều là người của Bình Minh Đế Quốc.

“Nguy, trúng kế rồi!”. Một tên nam tử trầm giọng kêu lên.

Toàn bộ đám người bị vây lại, mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên hai tay đưa ra, một tay hơi co lại các ngón, một tay khác thì trên không trung vẽ lấy mấy đạo ma văn.

Cổng không gian mở ra.

Vạn Tượng Thiên Dẫn phát động!

Trong nháy mắt, ba tên hắc y bị kéo lại chui vào trong cổng không gian, cổng không gian ngay lập tức đóng lại. Ba tên hắc y thì xuất hiện bên cạnh Lạc Cảnh Thiên.

“Ta thiên. Vị đại ca này, ta đều cho rằng ta chết chắc, không nghĩ tới ngươi lại có thể đem ta cứu ra. Pháp sư đều trâu bò như vậy sao?!”.

“Ta còn tưởng các ngươi lừa chúng ta đâu”.

Ba tên này ngồi trên đất thở hồng hộc nói.

“Các vị khỏe a”. Sở Như Mộng không quản ba người này, hắn đi lên vài bước nhìn về phía đám người, nở ra nụ cười tinh xảo nói.

“Ra là người của Linh Quốc phía sau giở trò quỷ!”. Một âm thanh vang nghiến răng nghiến lợi vang lên.

Rầm rầm rầm!

Lúc này, đám không gian thú cũng đuổi tới.

“Xem, quà tặng của ta dành cho các ngươi tới rồi!”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Ngu xuẩn, các ngươi cho rằng mình sẽ thoát được?!”.

“Đừng cùng nàng lải nhải, động thủ!”.

Nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên lúc này đột nhiên đi lên, hai tay vung vẩy, trong nháy mắt, một bức tường đem họ ngăn lại. Cùng lúc đó, xung quanh cũng bắt đầu bị dựng lên.

“Là không gian ma pháp, đừng cho hắn cơ hội thi pháp! Mau ngăn lại!”.

Đám người kia phản ứng rất nhanh, nhưng mà đáng tiếc, không gian thú đã đánh tới. Lại thêm Sở Như Mộng cùng ba tên khác ngăn cả, cho nên rất nhanh bốn bức tường cao hơn 200m được hình thành đem họ cùng đám không gian thú vây lại.

“Nghe nói võ giả biết bay. Cố lên, ta tin tưởng các ngươi nha”. Sở Như Mộng nở ra nụ cười quyến rũ nói.

Ngay sau đó, sau lưng mấy người Lạc Cảnh Thiên xuất hiện cổng không gian, họ lập tức đi vào rồi biến mất tại chỗ.

“Đáng chết! Liều mạng thoát ra, đem tường đánh nát cho ta!”.

Đám người Bình Minh Đế Quốc điên cuồng lên, bị vây cùng gần trăm con không gian thú, thời gian kéo càng dài, chết càng nhanh. Cho nên họ chỉ có thể đem hi vọng gửi vào có thể đánh nát tường xung quanh. Nhưng mà… Lạc Cảnh Thiên cũng không cho họ cơ hội đó.

Hắn ở bên ngoài bắt đầu thi pháp.

Trên không trung, vòng tròn ma pháp xuất hiện, bên trong lao ra vô số vẫn thạch.

Tinh Vân Vẫn Lạc!

Băng Phong Chi Địa!

Cảm nhận trong thân thể còn chưa tới một nửa ma lực, Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười gằn.

Như vậy, liền đem các ngươi chôn tại đây đi.

Vạn Thế Khai Hoa!

Một phút sau đó…

Từ bên trong không còn vang ra bất kỳ âm thanh nào, có chỉ là mùi máu tươi nồng nặc.

Ba tên hắc y còn lại ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên như nhìn quái vật.

Mẹ nó, hóa ra không phải nữ nhân kia là lão đại, đây mới là lão đại đó a. Loại uy lực công kích này… họ nhìn đều thấy sợ hãi.

“Ngươi biết một chiêu từ trên trời giáng xuống chưởng pháp… a phi, là từ trên trời phượng hoàng đáp xuống”. Sở Như Mộng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nháy mắt liền hiểu. Hắn đưa tay lên, cổng không gian xuất hiện, Sở Như Mộng nâng lên song kiếm đi vào, ngay sau đó hắn liền xuất hiện trên không trung ở trên đỉnh bức tường bị vây kín kia.

Sau lưng xuất hiện đôi cánh, sau đó lao thẳng xuống.

Bóng dánh hai con phượng hoàng băng hỏa lao xuống, vài giây sau…

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.

Bốn bức tường sụp đổ, lộ ra cảnh tượng bên trong. Sở Như Mộng đứng chính giữa cầm song kiếm, xung quanh bốc lên biển lửa, mùi thịt két cùng với máu tươi hòa trộn với nhau giống như là địa ngục nhân gian.

Xung quanh thi thể chất đầy đất, không có lấy bất kỳ thứ gì sống sót.

Sở Như Mộng đem song kiếm thu lại, chậm rãi đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Ba người các Ufhqa ngươi đi thu thập chiến lợi phẩm đi”.

Ba người kia giật mình, không dám nhìn Sở Như Một một mắt liền vội chạy lên.

“Thế nào? Đủ ngầu không?!”. Sở Như Mộng quay qua cười hỏi.

“Nếu như chân ngươi không run ta liền chấp nhận”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng khinh thường nói.

Con hàng này vì tinh tướng, vậy mà từ trên mấy trăm mét nhảy xuống. Tinh cầu này mẹ nó võ giả còn bay không được thì đủ biết lực hút thế nào, hai chân con hàng này chưa gãy liền là may mắn rồi.

Sở Như Mộng tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngồi xổm xuống xoa chân.

Thật đau a.

Lạc Cảnh Thiên đỡ trán, thật sự, ngươi tinh tướng làm gì? Hiện tại gặp quả báo đi.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.