Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, hắn có cảm giác không có đơn giản như vậy.
“Ngươi vẫn định trở về, hay là ở lại?”. Sở Như Mộng hỏi.
“Trở về a, tổn thất một cái ngũ hành kết tinh là đủ rồi”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vậy ta ở lại”.
“Cứ như vậy đi. Ngươi giúp ta coi chừng Hắc Lang một chút, đừng để chúng làm chuyện ngu xuẩn”.
“Ngươi xác định đám người đó sẽ nghe ta?!”.
“Chỉ cần không phải tìm đường chết, những chuyện khác ngươi cũng đừng quản. Có Ngọc La Sát tại, những người khác sẽ không dám gây chuyện”.
“Vậy được. vậy ta hiện tại liền trở về. Ngươi tốt nhất đừng cậy mạnh”.
“Biết rồi, mang thứ này cho Thường Hi giúp ta”. Sở Như Mộng lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn nói.
“Hắc, thời đại nào rồi? Còn tặng quà? Ngươi trẻ con đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười khinh bỉ nói.
“Lăn nhanh lên!”.
Cùng Sở Như Mộng nói vài câu, Lạc Cảnh Thiên lại cùng Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư trò chuyện vài lời liền tiến thẳng về căn cứ đế quốc.
…
“Cuối cùng cũng đi”. Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên rời đi, hắn liền thở dài một hơi, trong mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
“Thiếu gia, làm như vậy có tốt không?”. Một bóng đen xuất hiện sau lưng Sở Như Mộng nhẹ giọng hỏi.
“Hắn sẽ hiểu. Sớm muộn cùng phải cùng Hoàng gia đối mặt, cơ hội lần này mặc dù cửu tử nhất sinh, nhưng mà… hắn sẽ nắm được. Dù sao… mấy vạn năm qua cũng không có người có thể bay được tại Đệ Cửu Tinh Vực, nguy hiểm hẳn là không có lớn như vậy”. Sở Như Mộng nhẹ giọng nói.
“Lạc thiếu gia nếu biết, sợ rằng hắn sẽ tìm thiếu gia liều mạng”.
“Ha ha, xem ra ngươi cũng hiểu tính cách của hắn. Bất quá chỉ là mạnh miệng tâm mềm thôi, sẽ không có chuyện gì. Ngươi trước tiên ẩn nấp, ta còn có việc”. Sở Như Mộng cười nói.
“Vâng!”.
“Người tới”.
“Tiểu thư”.
“Gọi Thi Thi vào, ta có chuyện cùng nàng nói”.
“Vâng”.
Một lát sau đó, Liễu Thi Thi đi vào, gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Sở Như Mộng rất ít khi gặp riêng nàng vào thời gian này, nếu như muốn làm chuyện kia cũng là ban đêm, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?!
“Ngồi đi”. Sở Như Mộng chỉ về phía trước nói.
“Tiểu thư, ngươi…”.
“Gọi ta thiếu gia”. Sở Như Mộng cắt ngang.
“Ách… thiếu gia, ngươi gọi ta vào là…”. Liễu Thi Thi khó hiểu hỏi. Dù sao Sở Như Mộng rất ít khi đến nàng gọi hắn là thiếu gia, hơn nữa trước kia cũng đã gọi quen là tiểu thư, hiện lại sửa lại làm nàng có chút không quen.
Sở Như Mộng không nói gì, hắn cầm lên bình rượu rót ra hai ly, đưa cho nàng một ly sau đó hắn cầm ly rượu lên uống nói.
“Tiểu Thi, ngươi đi theo ta cũng sắp ba năm rồi, đúng không?”.
“Đúng vậy, thiếu gia”.
“Vậy ngươi cảm thấy Lạc Cảnh Thiên thế nào? Nói thật”.
“Thiếu gia, đã ngươi kêu ta nói ta liền nói thẳng. Ta cảm thấy ngươi làm nhiều như vậy không đáng, huynh đệ về huynh đệ, nhưng ngươi bỏ ra nhiều, hắn lại một chút cũng không có bỏ ra. Không phải rất không công bằng sao?”.
“… Ta hỏi không phải cái này. Ta đang nói ngươi cảm thấy hắn có thể thay đổi thế cục Đệ Cửu Tinh Vực hay không”.
“Chỉ bằng hắn? Một tên pháp sư mà thôi. Tiểu… thiếu gia, không phải ta lắm mồm, mà là ta cảm thấy hắn không có cái năng lực đó”.
“Vậy ngươi nói, nên làm thế nào mới tốt?”. Sở Như Mộng suy tư trong chốc lát rồi hỏi.
“Tiểu thư… thiếu gia, Đệ Cửu Tinh Vực hiện tại vấn đề chính là nằm ở không gian thú. Đám thế lực vòng trong nắm quyền quá nhiều năm, mặc dù còn không có nghiêng về một phía, nhưng mà bản chất đã thay đổi. Chúng có thể ở mặt ngoài xem như là người của tam đại Linh Quốc, nhưng sau lưng có ai không phải là vì lợi ích hợp tác?”.
“Cái tầng giấy này không ai muốn chọc thủng, bởi vì lợi ích phía sau quá rõ ràng. Không gian thú bị ngăn chặn tại bên trong khẽ nứt không gian, từ bên ngoài đánh vào nhiều đơn giản? Nhiều năm qua chế tạo một cái giả tượng như vậy, lợi ích chúng đạt được biết bao nhiêu?”. Càng nói Liễu Thi Thi càng bất mãn.
Sở Như Mộng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói.
Đệ Cửu Tinh Vực, thực chất chính là một loại trò đùa. Không gian thú bị vây tại trong vết nứt không gian, vốn dĩ sẽ không có gì đáng nói nếu như không có người nào đó nắm giữ cách đóng mở vết nứt không gian.
Mà người đó, chính là Hạ Thiên Thiên.
Ban đầu rất ít người biết, nhưng sau đó lại có rất nhiều. Có điều không ai nói ra, cũng không có chứng cứ chứng minh. Bởi vì tại trong Đệ Cửu Tinh Vực, người của Hoàng gia thật sự nhiều lắm. Hơn nữa Hoàng gia làm vô cùng kín đáo, người biết, một là chết, hai là bị kéo nhập bọn.
Liễu Thi Thi chính là một trong những người biết chuyện này, trong lúc bị truy sát thì được Sở Như Mộng cứu. Mỗi khi đám người kia muốn bịt đầu mối thì lại có một cuộc ‘đại càn quét’ diễn ra.
Không sai, chính là đám người kia đem không gian thú thả ra. Để chúng đem toàn bộ vòng ngoài thanh lọc, những người muốn sống nhất thiết phải tìm vào thế lực vòng trong làm dựa dẫm nếu không muốn chết ở trong trận chiến này.
Khi đó, kết cục đã định, nhập bọn hoặc chết.
Lần này, mục tiêu của chúng không phải Lạc Cảnh Thiên, mà là Sở Như Mộng cùng Liễu Thi Thi. Mặc dù Lạc Cảnh Thiên xuất hiện làm thay đổi một chút, nhưng mà đồng thời lại khiến Sở Như Mộng nắm tới một chút ý nghĩ.
Nếu thành công, như vậy hết thảy đều có thể thay đổi. Hơn nữa người đóng vai trò quan trọng nhất trong này chính là An Cửu, bởi vì trước đó khi Lạc Cảnh Thiên xuất hiện, hắn cùng An Cửu đã sớm bố trí sẵn kế hoạch.
An Cửu là người của An gia, nhưng vấn đề là, hắn cũng không ưa An gia. Thậm chí có thể nói hắn hận thấu An gia, bởi vì mẹ của hắn chỉ là một cái nữ nhân bình thường, không thân phận, không địa vị. Mà hắn chỉ là một đứa con hoàng.
Nghe rất cẩu huyết, nhưng mà đây là sự thật. An gia cũng dính tới trong chuyện này, thậm chí có thể nói gần như thập đại gia tộc Hắc Hỏa Thiên Hà đều có phần.
Trước đó người của Hạ Thiên Thiên đi tìm An Cửu cùng Thiết Cốt, An Cửu có đem chuyện này nói cho hắn. Cho nên kế hoạch này liền đã lập ra, An Cửu cứu Lạc Cảnh U6zo9 Thiên đổi lấy Lạc Tiểu Nguyệt ân tình. Không vì gì khác, hắn muốn đem mẹ hắn cứu sống.
Mà Sở Như Mộng muốn chính là đem loại tình trạng hiện tại trên Đệ Cửu Tinh Vực thay đổi, hắn mới có thể chiếm được càng nhiều. Đừng nhìn Đệ Cửu Tinh Vực rất lớn, nhưng mà thế lực của đám người kia cũng trải rộng vô cùng.
Nếu lộ ra chuyện này, sợ rằng có vài cái gia tộc sẽ bị tổn thất thảm trọng, thậm chí là bị diệt tộc.
An Cửu không rời đi được, bởi vì có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn. Truyền tin? Đừng nghĩ, chỉ cần ngươi vừa gửi đi, đám gia tộc kia liền sẽ phát hiện, sau đó ngăn chặn. Dù sao nói miệng ai không nói được? Không có chứng cứ, hết thảy đều là vô nghĩa.
Mà Sở Như Mộng lần này cố ý để Lạc Cảnh Thiên đoán ra được ý nghĩ của hắn, chính là vì để Lạc Cảnh Thiên trở lại căn cứ đế quốc. Một phần là muốn thăm dò đám người kia, một phần khác… rất đáng tiếc, Lạc Cảnh Thiên hiện tại đã bị biến thành cái cọc tiêu hấp dẫn chú ý của đám người kia.
“Cho nên ngươi muốn gia nhập vào?”. Sở Như Mộng đột nhiên hỏi.
“Thiếu… thiếu gia, ngươi tại sao lại nói như vậy?”. Liễu Thi Thi ngẩn ra.
“Không phải nàng?”. Sở Như Mộng trong đầu lóe lên, ngoài mặt vẫn chỉ mỉm cười nhẹ lắc đầu nói.
“Không có gì, hai ngày nữa triệu tập nhân thủ, chúng ta đánh vào căn cứ rời khỏi nơi này”.
“Thiếu gia, chúng ta nếu rời đi, bên ngoài… sợ rằng sẽ có vài cái thất giai đang đợi chúng ta đó a”. Liễu Thi Thi giật mình nói.
“Yên tâm, có người cho chúng ta hộ thuẫn, đi đi, đừng để người khác biết chuyện này”.
“Tiểu Kiếm, theo dõi nàng. Nếu như người phản bội là nàng… tại chỗ giết chết. Đồng thời cũng cho ta giết sạch những người tiếp cận nàng, một tên cũng không để lại”. Sở Như Mộng thấp giọng nói.
“Thiếu gia, vậy nếu không đâu?”.
“Nếu không phải… vậy thì chỉ có thể giết sạch Sở quân giữ bí mật mà thôi”. Sở Như Mộng nhẹ lắc đầu nói.
Tiểu Kiếm nghe vậy da đầu run lên.
Thiếu gia thật đủ tàn nhẫn, Sở quân theo thiếu gia lâu như vậy… bất quá đây cũng không phải điều hắn cần quan tâm.
“Liễu Thi Thi a Liễu Thi Thi, ngươi tốt nhất đừng làm ta thất vọng. Nếu không cũng đừng trách ta tuyệt tình”. Sở Như Mộng chắp tay sau lưng, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
…
Cách căn cứ Sở quân hai cái tinh cầu, Lạc Cảnh Thiên đang ẩn nấp trên đỉnh một ngọn cây, thân thể thu lại toàn bộ khí tức, ánh mắt hiện lên từng đạo tia máu.
Trước đó hắn đã nghi ngờ Sở Như Mộng là lạ, cho nên âm thầm để lại Đệ Nhị Linh Hồn trong phòng hắn thăm dò, mà những gì Sở Như Mộng cùng Liễu Thi Thi nói hắn đều nghe rõ mồn một.
Mặc dù rất tức giận Sở Như Mộng lại hố hắn, bất quá hắn cũng không hề oán hận cái gì. Nếu như nói hắn rời đi, trở về căn cứ đế quốc chính là cửu tử nhất sinh, thì Sở Như Mộng ở lại chính là thập tử vô sinh.
Nhìn trong tay chiếc hộp kia, hắn biết, đây hẳn chính là chứng cứ mà Sở Như Mộng nói tới.
“Hạ Thiên Thiên… lại là ngươi”. Lạc Cảnh Thiên bàn tay nắm chặt, xương cốt vang lên đôm đốp, ánh mắt bắn ra sát khí.
Lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía dưới, thấy có vài người lao qua, khóe miệng hắn nở ra nụ cười lạnh như băng.
Trước khi đi cũng nên để lại chút gì mới được.
(PS: nay 1c, mai ta bù sau, tuần này bận tối mặt tối mũi, tuần sau rảnh rối mới viết nhiều được)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.