Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 513: Thuận lợi



“Lão đại, chúng ta bắt đầu chưa?”. Hạ Thần hỏi.

“Trước tiên không vội, chờ chúng tới lại nói sau”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Phía bên kia, đám người kia kéo tới, tất cả đều đi xuống thung lũng.

“Đây là nơi quỷ quái gì? Làm sao nhiều đá vụn như vậy?”.

“Mùi vị thật khó chịu, nơi này thật sự có thứ kia?!”.

Đám người phàn nàn, nơi này bị Lạc Cảnh Thiên làm ra có chút hỗn loạn, mùi vị cũng vô cùng khó chịu. Đương nhiên, bởi vì bên dưới chưa đựng rất nhiều thi thể.

Những thi thể này đều là thật, chính Lạc Cảnh Thiên ném tới. Trước khi đến, hắn có hạ lệnh giết một nhóm người, sau đó đem xách chôn tại nơi này, dù sao cũng phải chân thực một chút mới khiến người tin tưởng.

“Có người chết!”. Một tên trong đám người thốt lên.

Đám người giật mình nhìn qua, một cái thi thể bị đất cát chôn một nửa ở bên dưới lộ ra. Mà ngay lúc này, một âm thanh vang lên làm đám người chú ý.

Chỉ thấy phía xa, một bóng người lao vụt qua.

“Đứng lại!”.

Những người khác ngẩn ra một chút rồi đuổi theo, tên kia giật nảy mình, vừa quay đầu nhìn lại thì dưới chân vấp phải cục đá đem hắn ngã xuống đất, trên người ôm lấy đồ vật gì đó văng ra ngoài.

Vài tên đuổi tới, rút kiếm, một chân đè lên người hắn khẽ nói.

“Đừng động, ngươi là ai?”.

“Ta… ta chỉ đi ngang qua”. Tên kia run rẩy nói.

“Đi ngang qua? Ngươi nghĩ ta sẽ tin? Đây là thứ gì?”. Một tên nam tử nhặt lên bọc đen trên đất cầm lên hỏi.

“Không… trả lại cho ta”. Tên kia đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Phanh!

Trong nháy mắt, hắn bị một người khác đạp một cước đem nhắn chặt trên đất, máu tươi từ miệng phun ra.

“Ừ? Bị thương? Hắc, xem ra bên trong đúng là thứ gì đáng giá. Bên trong là thứ gì đâu?”. Tên cầm bọc đen cười nói, sau đó muốn mở ra.

“Không!”.

Tên kia đột nhiên thét lên, không biết lấy khí lực từ đâu ra đem người giữ hắn đẩy ra, sau đó lao về phía trước.

“Muốn chết?!”.

Ầm!

Nhìn thấy hắn phản kháng, tên giữ bọc đen tức giận, một quyền đánh tới đem hắn đánh bay. Nhưng mà ngay lúc đó, tên kia cũng đưa tay ra đem cái bọc đen đoạt lấy.

Hắn ngã xuống dưới đất, đổ vật từ trong bọc đen rơi ra ngoài, một phần nhỏ ở bên trong chạm xuống dưới đất.

Vừa nhìn thấy thứ kia, mấy người này biến sắc, còn chưa kịp kêu lên liền chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng. Nhất thời một vụ nổ xảy ra, đem mấy người họ bao trùm.

Những người khác ánh mắt kinh nghi, nhưng không có ai dám đi tới. Chỉ cảm nhận được dưới mặt đất rung chuyển dữ dội, nhưng sau đó, cho tới khi bụi mù tan biến, họ mới nhìn thấy cảnh tượng sau bụi mù.

Chỉ thấy một viên đá ngũ sắc nằm trên đất phát ra III6se hào quanh óng anh.

“Ngũ hành kết tinh!”. Một người trong đám đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Xoạt!

Trong nháy mắt, đám người đột nhiên rút vũ khí nhắm về phía nhau, gần chục cái đội ngũ phân chia vô cùng rõ ràng.

“Thứ này ta muốn”. Ngô Tôn trầm giọng nói. Bất quá ánh mắt hắn đảo quanh, lại không tìm được người mình muốn thấy, cho nên nhất thời cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Hắc, ngươi xem chúng ta là chết rồi? Ngươi muốn? Hỏi qua ý kiến của ta chưa?!”.

“Đao trong tay ta cũng không phải ăn chay”.

“Ha ha, người của ta cũng muốn. Muốn độc chiếm? Nằm mơ”.

Nhất thời, đám người nổi lên xung đột. Quả nhiên, chỉ cần lợi ích đủ lớn, cái gì mà bằng hữu huynh đệ đều không đáng nhắc tới. Vừa mới đám người này còn cười cười nói nói đâu.

Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng dẫn người đi xuống, họ cũng không thể đứng ngoài xem.

“Thật ngại quá, thứ này chúng ta cũng muốn”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh hữu lực vang lên.

“Độc Lang?!”. Ngô Tôn ánh mắt híp lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

Ban đầu hắn muốn tìm chính là Lạc Cảnh Thiên, Hắn sợ chính là Lạc Cảnh Thiên ở phía sau chờ đợi làm ngư ông đắc lợi, chuyện điều tra các căn cứ khác cũng không phải chỉ mình Lạc Cảnh Thiên biết làm, trong này người nào mà không biết?!

Cho nên tình hình phía đông tinh cầu thế nào ai ai cũng rõ ràng. Hiện tại cuối cùng cũng xem như đến đông đủ.

“Đã lâu không gặp, ngươi còn chưa có chết a”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Ngô Tôn nhất thời đen mặt lại, đang muốn nói gì thì đột nhiên một người khác lên tiếng.

“Hiện tại toàn bộ phía đông đã tới đủ. Ta cũng không muốn dông dài, nói đi, thứ này dựa vào thực lực lấy, vẫn là muốn quần chiến?”.

“Đương nhiên là dùng thực lực nói chuyện”.

“Nực cười, nhân số chúng ta chính là đông, các ngươi muốn dùng thực lực? Tốt thôi, như vậy để cho toàn bộ người của ta tham gia cùng các ngươi đánh, không phải muốn thực lực sao? Ta cùng các ngươi chơi”. Một tên thủ lĩnh nắm giữ gần ngàn tên thủ hạ phách lối nói.

“Đừng ồn ào. Chúng ta hết thảy 10 cái căn cứ, thật đánh lên sẽ có mấy cái được sống sót? Dù cho cuối cùng chiếm được lại tổn thất bao nhiêu? Chi bằng chúng ta mỗi người cử ra năm người tiến hành tỷ võ, thế nào?”. Ngô Tôn nói.

“Ha ha, ngươi là người của Ngô gia, thủ đoạn của ngươi ta cũng được chứng kiến qua. Một tên thể tu lục giai thất đoạn đỉnh phong, còn có nắm giữ bảo vật có thể xé nát cấp độ thất vết nứt không gian phong bạo. Ai biết trong tay người còn có bảo bối gì?”. Lạc Cảnh Thiên làm sao để hắn được như ý nguyện, cho nên hắn trực tiếp châm ngòi nói.

“Ngươi! Độc Lang, thù của ta cùng ngươi còn chưa có kết. Muốn cùng ta khai chiến sao?”. Ngô Tôn tức giận nói.

“Khai chiến? Ngươi dám không? Dù sao trước kia ta từng mất đi một viên ngũ hành kết tinh. Mất thâm một viên nữa cũng không sao cả, còn ngươi… ngươi chơi nổi sao?”. Lạc Cảnh Thiên trào phúng nói.

Ý của hắn rất đơn giản, muốn cùng hắn đánh, như vậy liền từ bỏ tranh đoạt ngũ hành kết tinh.

Ngô Tôn làm sao có thể đáp ứng, cho nên hắn chỉ có thể giữ yên lặng.

Cùng lúc đó, một đám người khác âm thầm tiến tới, những người này toàn bộ đều là người chưa vào được bất kỳ căn cứ nào. Mà họ tới, cũng nằm trong một phần kế hoạch của Lạc Cảnh Thiên.

Đám người này thực lực không mạnh, nhưng được cái là nhân số rất đông, có trên ba ngàn người đâu.

Họ cũng không có ý định tham chiến, mà là muốn chờ đợi những người của các căn cứ tử vong, sau đó chiếm đoạt chìa khóa phòng, an an ổn ổn chờ đợi tới lúc kết thúc.

Đương nhiên, họ cũng không có nghe lệnh Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà… trong đám người này lại có người của hắn đó a. Chỉ cần trong lúc thích hợp, làm chuyện thích hợp… hoặc là nói, thời khác thích hợp chính là lúc này.

Đám người này đi tới, những người khác cũng phát hiện, chẳng qua không có ai để ý. Dù sao họ cũng nhìn ra, đám người này thực lực thật sự vô cùng kém cỏi, cao nhất mới là lục giai ngũ đoạn đỉnh phong.

Thật sự không đáng để vào mắt.

Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên một tên trong đám người kia rút kiếm hướng về phía đám người chém một kiếm. Có điều, không có ai nhìn ra, bởi vì thực lực không đủ, nhưng những người khác lại nhìn ra được… không, hẳn là nói cảm nhận được. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên có chế tạo một cái ảo trận che giấu tầm mắt, chỉ có lục giai lục đoạn trở lên mới có thể cảm nhận ra.

Trong nháy mắt, một tên trong đám người các căn cứ, vung mạnh kiếm, trực tiếp chém ngược về phía đám người kia.

Một giây sau, một tên ngã xuống.

“Đáng chết! Đám người này muốn giết chúng ta”.

“Làm sao bây giờ? Tại sao lại như vậy? Ta không muốn đánh nhau, ta chỉ cần chìa khóa a”.

“Đừng nói nhảm, chúng nhất định là muốn giết chúng ta, không đánh trả chờ chết sao? Động thủ!”.

Nhất thời, đám người này bắt đầu đánh trả.

Không có người chỉ huy, không có người chống đỡ, cho nên cũng rất dễ dàng bị quấn vào. Mà phía bên này, những căn cứ kia cũng đánh trả. Còn những người khác lại bắt đầu đề phòng xung quanh.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên ý cười, hắn âm thầm đưa tay ra, sử dụng ma pháp đánh chết một tên trong đám người. Ngay sau đó… hỗn loạn xảy ra.

Toàn bộ các căn cứ bắt đầu công kích lẫn nhau, khung cảnh có thể nói vô cùng đồ sộ.

Ngô Tôn ánh mắt nhíu chặt, ánh mắt quét về phía đám người Lạc Cảnh Thiên, thấy họ cũng đang khổ chiến hắn liền an tâm. Bị cắn một lần, 10 năm sợ rắn. Hắn vẫn sợ bị Lạc Cảnh Thiên hố thêm lần nữa, cho nên vô cục cảnh giác.

Đã đến bước này, rất khó có thể thu tay lại. Mặc dù ai cũng không muốn đến tình trạng này, nhưng mà đã có người chết, như vậy thì không cách nào thu tay, trừ khi ngươi từ bỏ ngũ hành kết tinh rời đi chiến trường, nhưng mà… không ai không muốn lấy được nó.

Lạc Cảnh Thiên âm thầm ra hiệu cho thủ hạ lùi lại nơi chỉ định phòng thủ. Nhưng đám người Hắc Lang đã giết điên rồi, cho nên rất dễ kéo cừu hận. Ngay lập tức, họ liền bị hai cái căn cứ vây công.

Thấy vậy, Lạc Cảnh Thiên không có tức giận, ngược lại còn cười. Hắn đang không biết nên làm thế nào che giấu, hiện tại có hai cái căn cứ bắt tay hội đồng bọn hắn, đây không phải điều hắn muốn sao?!

Chỉ cần thuận lợi, sẽ không có người nghi ngờ.

Dù sao hai cái căn cứ vây công một cái, bị giết hết cũng là chuyện đương nhiên a.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.