Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 521: Lạc Tiểu Hy đến



“Cha, ngươi biết hắn?”. Lạc Huân kinh ngạc hỏi.

Những người khác cũng giật mình, chẳng lẽ người này cùng Lạc gia có quan hệ gì?!

“Ngậm miệng!”. Lạc Thiếu Phong tức giận khẽ quát, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên mấp máy môi nói.

“Hắn… hắn làm điều gì sao?!”.

Hắn hiện tại rất sợ Lạc Huân làm điều gì đó không cách nào tha thứ. Lạc Cảnh Thiên thân phận lẫn thực lực hiện tại thế nào hắn không biết, nhưng phong cách hành xử… hắn chỉ có mỗi một đứa con trai này, nếu như Lạc Cảnh Thiên thật sự muốn giết Lạc Huân, hắn không biết nên làm thế nào.

“Yên tâm, chỉ là phá hỏng bữa ăn của ta thôi. Cho hắn một chút giáo huấn, sẽ không có nguy hiểm. Ngươi không cần lo lắng”. Lạc Cảnh Thiên nhìn hắn một cái lạnh nhạt nói.

Bất kể thế nào, Lạc Thiếu Phong cũng là anh họ hắn, Lạc Huân xem như là cháu hắn. Hắn còn có thể giết cháu mình hay sao chứ? Lại không phải thù oán gì, trong mắt hắn Lạc Huân nhiều lắm chỉ là tuổi trẻ ngỗ nghịch mà thôi.

Nghe vậy, Lạc Thiếu Phong nhẹ thở ra một hơi.

“Ngồi đi, chúng ta tâm sự”. Lạc Cảnh Thiên chỉ về phía đối diện nói.

Tiểu Điệp đứng dậy đi tới phía sau lưng Lạc Cảnh Thiên nhường chỗ cho Lạc Thiếu Phong.

Những người khác kinh ngạc tới ngây người, tất cả đều đang suy đoán thân phận của Lạc Cảnh Thiên rốt cuộc là gì. Nhưng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra người này là ai.

“Cha, ngài đây là…”. Lạc Huân kinh ngạc không thôi, cha hắn lại không thèm quan tâm tới hắn? Hơn nữa còn dùng thái độ gần như cung kính với tên tiểu tử kia?!

“Ngậm miệng! Thành sự không có, bại sự có thừa. Chờ lát nữa về xem ta thế nào xử lý ngươi”. Lạc Thiếu Phong tức giận quát.

Nghe vậy, đám người thở ra một hơi. Mặc dù không biết được thân phận Lạc Cảnh Thiên là gì, nhưng mà Lạc Thiếu Phong đều nói ‘lát nữa về’, có nghĩa là họ sẽ không có chuyện gì.

“Được rồi, mặc kệ chúng, ta nghĩ một lát nữa gia tộc của những người khác cũng tới, đến lúc đó ta nói một lượt, trước tiên chúng ta tâm sự một chút”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Phong thúc, vị này là…”. Tô Linh nghi ngờ hỏi.

“Tiểu Linh, chuyện này ngươi không cần quản. Giúp Phong thúc mang một ít rượu lên”. Lạc Thiếu Phong nói.

“A… ngài chờ một lát”. Tô Linh kinh ngạc trong giây lát, sau đó lập tức liền đi. Một lát sau nàng liền mang hai bình rượu lớn lên.

“Phong thúc, vị công từ này, mời dùng rượu”. Tô Linh tự mình rót rượu cho hai người, sau đó cười nói.

“Ta cùng hắn cùng một thế hệ, tính về tuổi tác, ngươi phải gọi ta một tiếng thúc”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“Cái… cái gì?”. Tô Linh kinh ngạc tới ngây người. Đây chẳng phải nói, Lạc Cảnh Thiên đã gần trăm tuổi? Cái này sao có thể?!

“Ha ha, hắn nói đúng. Tiểu Linh, ngươi gọi hắn một tiếng thúc, không lỗ”. XhBHY Lạc Thiếu Phong bật cười nói.

Không lỗ? Đó là đương nhiên, nếu như cùng Lạc Cảnh Thiên nối được quan hệ, sợ rằng Tô Linh sẽ trực tiếp nhất phi trùng thiên.

“Xem ra đây là duyên phận a. Tô Linh nha đầu này cũng không dễ dàng”. Lạc Thiếu Phong thở dài nói.

“Phong thúc, cái này…”. Tô Linh ngẩn ra, muốn ngăn cản nhưng lại bị Lạc Thiếu Phong đưa tay ngăn lại.

Lạc Cảnh Thiên nhìn Tô Linh chăm chú một chút, sau đó trong đầu rất nhanh liền tìm ra một bóng người, hắn nhìn Lạc Thiếu Phong nghi ngờ hỏi.

“Nàng là con gái của Tô Thanh Ảnh?”.

“Đúng vậy, Tô Thanh Ảnh năm đó cùng một nam tử yêu tộc kết hôn rồi sinh ra nàng. Đáng tiếc vài năm sau đó, nóng lòng đột phá nhị nhai mà bất hạnh qua đời”.

“Cha nàng cũng theo đó liều mạng tu luyện, nhưng cũng nối gót theo bước chân của Tô Thanh Ảnh. Nha đầu này từ nhỏ đã ăn rất nhiều đắng, thật sự không dễ dàng”. Lạc Thiếu Phong nói.

Tô Thanh Ảnh, cái tên này đối với Lạc Cảnh Thiên có chút xa lạ, nhưng mà đối với Lạc Cảnh Điềm lại rất quen thuộc. Lạc Cảnh Thiên cũng biết Tô Thanh Ảnh cùng Điềm Điềm có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng cả hai đều xem đối phương là tri kỉ của mình.

Hiện tại lại nghe nói Tô Thanh Ảnh chết, nếu như Điềm Điềm biết, sợ rằng sẽ rất đau lòng chứ?!

“Đúng vậy a, ngươi nói, người so với người làm sao chênh lệch lớn như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên cười cười nhìn hắn nói.

“Thế nào?”.

“Ngươi xem người ta, tự lực cánh sinh, thực lực đã là Nhị giai nhất đoạn. Mà con trai ngươi vẫn chỉ là nhất giai cửu đoạn. Đây không phải là chênh lệch sao? Xem ra ngươi giáo dục con cái cũng chẳng ra sao a”.

“Không có cách, đúng, ngươi lần này trở về là…”.

“Trước không nói cái này, ngươi biết mấy nữ nhân này không?”. Lạc Cảnh Thiên chỉ về phía mắt đất cái xác nữ tử kia cùng với nữ tử tù khác ở gần đó.

“Đây là…”.

Lạc Cảnh Thiên chậm rãi đem chuyện nói ra, nghe xong, Lạc Thiếu Phong sắc mặt trầm xuống. Hắn đứng dậy đi về phía Lạc Huân bị trói gần đó, trực tiếp đưa tay ra cho Lạc Huân một cái tát.

“Ngươi lại dám vận dụng lực lượng gia tộc làm trò hề này?”. Lạc Thiếu Phong tức giận gầm thét.

Nếu như làm cái gì khác hắn còn hiểu được, nhưng mà… làm cái chuyện không có bất kỳ ý nghĩa nào, thắng coi như xong, nhưng hiện tại lại còn thua? Bảo hắn làm sao không tức giận.

“Cha, ta sai rồi”. Lạc Huân ủy khuất cúi đầu nói.

“Được rồi, về nhà chiếu theo gia quy xử lý. Đừng ở ngoài đánh, mất mặt”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

“Đã biết, đúng, hai chúng ta đã có vài chục năm không gặp đi? Xem ra ngươi so với năm đó không thay đổi nhiều”. Lạc Thiếu Phong cảm thán nói.

Chớp mắt đã qua vài chục năm, thời gian trôi qua thật nhanh.

“Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh. Ngươi hiện tại tại Lạc gia đã lên chức vị gì rồi? Làm gia chủ chưa?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Không có. Năm đó đáng lẽ ta lên làm gia chủ, nhưng ta nhận ra, những thứ này chủ là hư danh. Còn không bằng làm một chức vị thanh nhàn một chút”.

“Xem ra ngươi nghĩ thoáng rất nhiều. Đúng, những người khác thế nào?”.

“Đều rất tốt, ngươi chưa trở về gặp Quân thúc cùng Phùng Di sao?”.

“Vốn hôm nay định trở về, nhưng trên đường lại gặp tiểu tử kia cưỡi ma thú, ngươi là không biết lúc đó hắn phách lối thế nào. Năm đó đạt tới mức độ kia cũng không có hắn phách lối như vậy đâu”.

Lạc Huân cười khổ không thôi, đại ca… không đúng, đại thúc, không cần thiết ghim ta như vậy chứ?!

Lạc Thiếu Phong nhìn qua, ánh mắt như muốn nói: chờ trở về xem ta thế nào xử ngươi.

“Hai người các ngươi qua đây”. Lạc Cảnh Thiên chỉ Lạc Huân cùng Cung Minh Hạo nói.

Người của Hắc Y lập tức thả họ ra, hai người kia nhìn nhau một chút rồi đi tới.

“Các ngươi tranh đấu, là vì nàng?”. Lạc Cảnh Thiên chỉ Tô Linh hiếu kỳ hỏi.

“Đúng… đúng vậy, tiền bối”. Lạc Huân thấp giọng nói.

“Ưng tộc Cung gia, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Cung Minh Hạo dò hỏi.

“Tiền bối, đúng vậy”. Cung Minh Hạo cúi đầu nói.

“Ngươi cùng Cung Bắc Hải có quan hệ gì?”.

“Tiền bối ngươi biết cha ta?”. Cung Minh Hạo kinh ngạc kêu lên.

“Hắn là cha ngươi? Nếu hắn biết mình dạy ra đồ chơi gì, thật không biết có bị tức chết hay không”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Cái đó… tiền bối. Cung tiền bối dù gì cũng là… công thần đại lục. Ngài nói con trai Cung tiền bối như vậy… không tốt lắm đâu”. Tô Linh mím môi nói.

“Ưa thích hắn?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhìn nàng hỏi.

“Không… không có”. Tô Linh đỏ mặt cúi đầu kêu lên.

“Ha ha ha, Lạc Thiếu Phong a Lạc Thiếu Phong. Nhìn một chút con người ta, lại nhìn con ngươi a. Thật sự là… thua cả người lẫn trận”. Lạc Cảnh Thiên phá lên cười.

Đánh tới đánh lui, cuối cùng lại phát hiện đối phương sớm đã thích người khác. Đây không phải là mất mặt thì là gì?!

Lạc Thiếu Phong mặt đen lại.

Ngay lúc này, từ bên ngoài đi vào một đám người xông thẳng lên tầng ba, từ bên ngoài đã vang lên âm thanh của họ.

“Tô Linh đâu? Mau ra đây”.

“Đúng vậy, tại sao con ta lại xảy ra chuyện ở nơi này? Người đâu?!”.

Đám người đồng thời đi lên tầng ba, vừa nhìn thấy con họ bị trói lại ở phía kia, còn chưa kịp lên tiếng thì Lạc Thiếu Phong liền quát lên.

“Ồn ào cái gì? Ngậm miệng hết cho ta!”.

“Phong ca, ở đây có chuyện gì? Ta ở bên ngoài liền nghe thấy ồn ào. Tiểu Huân rốt cuộc là…”.

Một thân ảnh nữ tử đi vào trong, nhìn thấy Lạc Thiếu Phong liền hỏi. Nhưng mà nói còn chưa hết câu nàng liền ngừng lại, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía đối diện của Lạc Thiếu Phong.

Nam tử này…

Người này…

Nàng đưa hai tay lên dụi dụi hai mắt, ánh mắt khó tin nhìn tới, sau đó mới kinh hãi che kín miệng khẽ kêu lên.

“Thiên ca?!”.

“Tiểu Hy, đã lâu không gặp”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Người này chính là Lạc Tiểu Hy, là em họ hắn.

“Ca, thật là ngươi?!”.

“Đương nhiên là ta, không giống sao?”.

“Oa! Ca! Ngươi cuối cùng cũng trở về!”. Lạc Tiểu Hy vội vàng lao tới ôm lấy hắn một cái, sau đó kinh hỉ kêu lên.

Đám người xung quanh ngây ra như phỗng.

Lạc Tiểu Hy là ai? Đó là một trong những người quyền lực nhất Lạc gia. Sánh ngang với Lạc Thiếu Phong. Mà hiện tại, nàng lại gọi người nam tử trẻ tuổi này là ca.

Người này… rốt cuộc là ai? Trong Lạc gia còn có người nào như này mà họ không biết?!

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.