Qua một lúc, đám người kia tìm không thấy Lạc Tĩnh Vũ mới rời đi. Mà ngay khi chúng đi, Lạc Tinh Vũ cuối cùng động, hắn tức giận đem toàn bộ trùng tộc giết. Cánh tay hắn bị gặm mất một mảng thịt lớn, may là thân thể hắn đủ cường tráng, không mất máu nhiều thế này tuyệt đối sẽ bất tỉnh.
Nghỉ ngơi dưỡng sức vài giờ, Lạc Tinh Vũ lết tấm thân tàn ma dại trở lại Bích Lạc Hoàng Tuyền. Nhưng là vừa trở về liền bị người mắng chửi, bởi vì công việc của hắn còn chưa có làm xong.
Quách Giang thấy cảnh này vô cùng hài lòng, nhất là khi thấy tấm thân tàn của Lạc Tinh Vũ hắn càng vui vẻ.
Mọi chuyện dần lắng xuống, qua vài ngày, tiểu Điệp nói với hắn Lạc Hi Nghiên đã mang người đuổi tới. Trong ngày mai sẽ tới được nơi này, nghe vậy Lạc Cảnh Thiên rất vui vẻ. Mấy ngày nay hắn đã thấy đủ nhiều, Lạc Tinh Vũ hẳn cũng biết được thế đạo hiểm ác.
Xem ra là thời điểm thu lưới.
Ngày hôm sau, Lạc Hi Nghiên mang theo rất nhiều người kéo tới. Vừa mới tới bên ngoài Bích Lạc Hoàng Tuyền, đám gác cổng còn chưa hiểu chuyện gì liền bị người của Lạc Hi Nghiên đè xuống đất ma sát.
“Bích Hồng Minh, ngươi cút ra đây cho ta!”. Lạc Hi Nghiên đạp cổng xông vào, nàng đứng tại chỗ quát lớn.
Rất nhanh liền có người đi ra.
“Các ngươi là ai? Làm sao dám xông vào Bích Lạc Hoàng Tuyền?”. Đi ra là một tên trưởng lão, ông ta nhìn quanh hơi nhíu mày hỏi.
“Bích Hồng Minh ở đâu?”. Lạc Hi Nghiên hỏi.
“Hỗn láo, ngươi lại dám gọi thẳng tên của chưởng môn?”.
“Đánh cho ta”. Lạc Hi Nghiên không muốn cùng ông ta đôi co, nàng trực tiếp hạ lệnh.
Đám thủ hạ bên dưới nghe vậy cũng không tiếp tục đứng đó, họ đồng thời lao lên đán hội đồng tên trưởng lão kia. Sau đó một đường xông thẳng vào bên trong, gặp người liền đánh.
Bích Hồng Minh nghe được có người náo loạn, ông ta liền chạy ra. Thấy được người tới, ông ta hơi ngẩn ra một chút khẽ nhíu mày hỏi.
“Vị cô nương này, Bích Lạc Hoàng Tuyền đắc tội ngươi sao? Vì cái gì xông vào vô cớ đánh người?”.
“Vô cớ? Chờ đem ngươi bắt lấy ngươi liền biết. Hắc Bạch Song Sát, cho ta đem ông ta cầm xuống!”. Lạc Hi Nghiên quát lên.
Vừa dứt lời, hai người đột nhiên xuất hiện, một người mặc áo choàng trắng, một cái mặc áo choàng đen. Họ vừa xuất hiện liền lao thẳng về phía Bích Hồng Minh.
“Tứ giai?!”. Bích Hồng Minh kinh hãi kêu lên.
Lại có thể xuất động tứ giai cường giả? Người này rốt cuộc là ai?!
Mặc dù nghi hoặc, nhưng ông ta cũng không dám đứng yên chờ chết. Người ta đều đánh tới cửa chẳng lẽ còn có thể bó tay chịu trói hay sao? Cho nên ông ta liền xuất thủ đánh trả.
Hắc Bạch Song Sát thực lực đều là tứ giai nhị đoạn, mà Bích Hồng Minh là tứ giai nhị đoạn đỉnh phong. Đối phó với hai người này có chút thiếu sức, rất nhanh ông ta liền rơi vào thế hạ phong.
Cùng lúc đó, người của Bích Lạc Hoàng Tuyền cũng kéo tới. Vừa nhìn thấy chưởng môn bị vây công họ liền lao tới muốn trợ giúp.
“Cản chúng lại, người nào phản kháng giết chết tại chỗ!”. Lạc Hi Nghiên quát lên.
Nàng lúc này phi thường phẫn nộ, nhất là khi nghe tin đệ đệ mình bị người ức hiếp, nàng tại chỗ liền muốn bạo tẩu. Nàng vô cùng cưng chiều Lạc Tinh Vũ, không giống như Lạc Hi Tuyết tính cách hoạt bát năng động, cũng không như Lạc Tinh Quân nghiêm nghị cẩn trọng, Lạc Tinh Vũ từ nhỏ đã rất nhát gan, hoặc là nói là nhút nhát.
Tiểu tử này đối với người khác rất nhẫn nhịn, cũng bởi loại tính cách này mà bị Lạc Hi Tuyết không ít lần ức hiếp. Mà trước đó vài tháng, tiểu tử này lại đột nhiên chơi trò mất tích, nàng cử ngươi đi điều tra khắp nơi, cách đây vài ngày mới biết được hắn ở tại Bích Lạc Hoàng Tuyền.
Lúc nghe được tiểu tử này vì theo đuổi nữ nhân mà tới đây, nàng lúc đó thật sự rất vui vẻ. Tiểu tử này xem ra cuối cùng cũng trưởng thành, nhưng khi biết được Lạc Tinh Vũ bị người ức hiếp, nàng lúc đó liền muốn điên rồi.
Lạc Tinh Vũ tính cách thế nào nàng hiểu rất rõ, một người hiền lành, biết nhẫn nhịn lại rất ít khi cùng người khác động thủ, lại bị một tên chưởng môn của nơi khỉ ho cò gáy này ức hiếp? Nàng làm sao có thể nhịn được.
Cho nên nàng liền mang theo người tới, gần như mang đi toàn bộ cao thủ của Dạ Sư Chi Thành trực tiếp đánh tới Bích Thủy Sơn.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”. Bích Hồng Minh thấy người của Bích Lạc Hoàng Tuyền rất nhanh liền bị khống chế lại, ông ta nhịn không được lớn giọng kêu lên.
“Tỷ, người làm sao tới đây?”.
Ngay lúc này, Lạc Tinh Vũ đi tới, hắn thấy được Lạc Hi Nghiên liền kinh ngạc kêu lên.
“Tỷ?”. Bích Hồng Minh ngẩn ra trong giây lát, ánh mắt hắn cực kỳ kinh hãi nhìn về Lạc Tinh Vũ.
Tiểu tử này rõ ràng có bối cảnh lợi hại như vậy, làm sao lại đi chấp nhận làm tạp dịch của Bích Lạc Hoàng Tuyền?!
“Tinh Vũ”. Lạc Hi Nghiên vui vẻ kêu lên, nàng đi tới muốn ôm lấy hắn, nhưng mà khi ánh mắt rơi vào trên người hắn, Lạc Hi Nghiên ánh mắt đỏ lên, gương mặt hiện lên vẻ tức giận vô cùng.
“Đệ đệ, vết thương trên người ngươi…”.
“Không… không sao. Chỉ là vết thương ngoài da”. Lạc Tinh Vũ thấp giọng nói.
“Trả lời ta!”. Lạc Hi Nghiên nghiêm nghị quát lên.
Lạc Tinh Vũ vốn dĩ rất sợ người tỷ tỷ này, cho nên khi thấy nàng tức giận hắn liền đem mọi chuyện nói ra. Lạc Hi Nghiên ánh mắt lúc này nhìn Bích Hồng Minh như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Chuyện này có phải ngươi làm hay không?”. Lạc Hi Nghiêm âm trầm nhìn Bích Hồng Minh hỏi.
“Ta… ta không biết”.
“Ngươi nếu không nói, hôm nay toàn bộ Bích Lạc Hoàng Tuyền đều phải chết!”.
“Ta… không phải ta, là Quách Giang…”. Bích Hồng Minh không chịu nổi áp lực đành đem sự việc nói ra.
“Quách Giang là ai?!”. Lạc Hi Nghiên quát lên.
Rất nhanh, Quách Giang liền bị người lôi ra từ trong đám người kia. Lúc này Quách Giang đã sợ hãi không thôi, gương mặt đều tái nhợt vô cùng. Hắn vạn vạn không nghĩ tới, một tên tạp dịch như Lạc Tinh Vũ lại có người tỷ tỷ lợi hại như vậy.
“Quách gia đúng không? Rất tốt, Quách gia sẽ vì ngươi mà tiếp nhận diệt vong”. Lạc Hi Nghiên âm thanh băng lãnh vang lên.
“Cha!”.
Ngay tại lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên, chỉ thấy Bích Ngọc Linh đột nhiên lao ra, nàng nhìn về phía Bích Hồng Minh kêu lên, sau đó không nói hai lời, đi tới trước mặt Lạc Hi Nghiên rồi quỳ xuống.
“Cầu ngươi, buông tha cha ta, ta nguyện…”.
“Chậm. Cha ngươi phạm phải lỗi lầm ta không cách nào tha thứ, cho nên hắn chỉ có thể chết!”. Lạc Hi Nghiên biết rõ Bích Ngọc Linh muốn nói gì, cho nên nàng liền cắt ngang lời của nha đầu này, âm thanh băng lãnh vang lên.
“Vũ ca, không… Vũ thiếu gia. Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha cha ta. Ta nguyện vì cha ta trả giá hết thảy, ngươi muốn ta làm gì đều được. Chỉ cần có thể buông tha cha ta, ta nguyện vì ngươi làm trâu làm ngựa cả đời”. Bích Ngọc Linh biết Lạc Hi Nghiên sẽ không vì nàng là nữ tử mà nể tình, cho nên nàng liền đổi mục tiêu tới Lạc Tinh Vũ.
Mẹ nàng mất sớm, người thân của nàng chỉ còn lại duy nhất là Bích Hồng Minh, nội tâm của nàng vô cùng khát khao tình cảm gia đình, cho nên từ nhỏ tới giờ nàng vẫn luôn rất nghe lời ông ta.
Chỉ có khi gặp được Lạc Tinh Vũ, nàng mới lần đầu tiên vi phạm lời của Bích Hồng Minh. Nhưng mà hiện tại, giữa chữ hiếu và chữ tình, nàng duy nhất có thể lựa chọn chính là cha mình.
Nàng biết rõ Lạc Tinh Vũ vô cùng yêu thích mình, giống như nàng cũng yêu thích hắn. Cho nên muốn tìm được đường sống chỉ có thể cầu xin Lạc Tinh Vũ, từ Lạc Tinh Vũ ảnh hưởng tới quyết định của Lạc Hi Nghiên.
Lạc Hi Nghiên làm sao có thể không nhìn ra mục đích của nàng? Nàng từ khi trưởng thành liền đã tiếp quản Dạ Sư Chi Thành, suốt nhiều năm qua khả năng nhìn người cùng suy đoán nội tâm ý nghĩ của người khác đã vô cùng thành thạo, cho nên tiểu nha đầu như Bích Ngọc Linh làm sao có thể gạt nàng được.
“Ông ta nhất định phải chết, đây là cái giá của ông ta khi dám ức hiếp đệ đệ ta. Dù ngươi là người đệ đệ ta yêu thích thì cũng không thay đổi được cái gì, đừng đem địa vị mình nhìn quá cao, bởi vì ngươi lúc ngã sẽ rất đau”.
“Hơn nữa, chẳng những là ông ta, toàn bộ những người từng ức hiếp đệ đệ ta đều phải trả giá đắt. Ta Lạc Hi Nghiên nói được liền làm được, cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế xuất hiện cũng không thay đổi được điều này”. Lạc Hi Nghiên lạnh lùng nói.
“Không, ngươi không thể làm như vậy. Ta nói cho ngươi biết, ta cùng Thánh Địa Tôn gia có quen biết, nếu như ngươi dám giết ta, người của Tôn gia nhất định sẽ không buông tha ngươi”. Bích Hồng Minh sợ hãi kêu lên.
“Tôn gia? Cho dù là Tôn Quân Hàn, cung chủ Thần Thủy Cung xuất hiện cũng không có tác dụng gì”. Lạc Hi Nghiên cười khẩy nói.
Nghe vậy, Bích Hồng Minh biến sắc.
Lại dám nói thẳng tên của cung chủ Thần Thủy Cung? Nàng làm sao lớn gan như vậy?!
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Ngươi điếc?”.
Bích Hồng Minh ngẩn ra, sau đó nhớ lại lời vừa rồi của nàng, sau đó O1IMF gương mặt ông ta biến sắc.
Lạc Hi Nghiên… Lạc Hi Nghiên…
Lạc gia đại công chúa Lạc Hi Nghiên? Dạ Sư Chi Thành thành chủ? Nói như vậy, Lạc Tinh Vũ chính là…
Nghĩ tới đây, ông ta gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc