Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 537: Người biết vì cái gì không?



“Các con, ta trở về”. Lạc Cảnh Thiên nhìn người của Hắc Lang cười lớn nói.

“Bái kiến lão đại”. Dẫn đầu là Ngọc La Sát cùng Bối Nhĩ Tư, sau đó toàn bộ jWUkf đám người đều cúi đầu kêu lớn.

Vạn người đồng thanh, loại âm thanh xung kích này vô cùng chấn động.

“Tốt, lời ta cũng không nói nhiều. Kế tiếp, tất cả ngũ giải trở lên bước ra”. Lạc Cảnh Thiên vừa dứt lời, lập tức có tới chín phần người bước ra.

“Rất tốt, những người còn lại giải tán. Trở lại tu luyện, chờ bước vào ngũ giai ta sẽ mang theo các ngươi”.

Rất nhanh, những người kia liền rời đi. Họ không có bất mãn gì, dù sao một năm qua, Lạc Cảnh Thiên cung cấp cho họ tài nguyên tu luyện thật sự vô cùng nhiều, loại lão đại như này, họ cam tâm tình nguyên đi theo. Dù không thể ăn thịt cũng có thể húp ít canh, họ biết lần này chắc chắn làm đại sự, thực lực họ không đủ chỉ có thể ở lại tu luyện.

Không nghe lão đại nói sao? Chỉ cần bước vào ngũ giai liền có thể đi.

“Các ngươi nghe cho kỹ, nhiệm vụ lần này thời gian không giới hạn. Tính nguy hiểm cực kỳ lớn, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào. Hơn nữa đây là thù hằn cá nhân của ta, không liên quan tới lợi ích Hắc Lang. Cho nên người nào muốn rời khỏi có thể ở lại, sẽ không có bất kỳ hình phạt nào, tài nguyên vẫn như cũ hàng tháng cấp cho các ngươi”. Lạc Cảnh Thiên cao giọng nói.

Bên dưới, không người rời đi.

“Rất tốt, như vậy ta sẽ nói lần này nhiệm vụ là gì. Các ngươi lần này phải tấn công toàn bộ 74 tinh cầu, giết hơn ba triệu người mỗi một tinh cầu, nếu như lương tâm cảm thấy cắn rứt, mời rời khỏi”.

Nhất thời, bên dưới nhao nhao lên. Nếu như chỉ là báo thù họ còn có thể tiếp nhận, nhưng mà muốn giết hơn ba triệu người… con số này lớn lắm. Càng đừng nói tới mỗi tinh cầu đều phải như vậy.

Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không có người nào đi ra.

“Yên tâm, ngoài một số người bắt buộc phải chết, các ngươi có thể lựa chọn giết người nào để bổ sung. Bất kể đại gian đại ác hay người lương thiện, ta không quản. Nhưng nhớ kỹ, các ngươi làm chỉ có giết, mà không phải mấy thứ loạn thất bát tao khác”. Lạc Cảnh Thiên bổ sung.

“Lão đại, đây rốt cuộc là… có chuyện gì?”. Bối Nhĩ Tư khó hiểu hỏi.

“Cũng không có gì, có một cái tổ chức sát thủ ám sát con gái ta. Mà 74 cái tinh cầu này đều có người nhà của đám sát thủ kia”.

“Cái gì?”. Ngọc La Sát giật mình hỏi.

“Giết sạch chúng!”.

“Đáng chết, lại dám ám sát nữ nhi của lão đại? Nhất định phải lột da chúng”.

Đám người nhao nhao tỏ thái độ, cuối cùng gần chín ngàn người theo Lạc Cảnh Thiên tiến vào truyền tống trận. Rất nhanh, bọn họ liền xuất hiện tại một cái tinh cầu, có một chiếc phi thuyền không gian rất lớn, là loại phi thuyền chuyên chở quân đội chiến đấu giống như các đế quốc, có điều chỉ là không có vũ khí tính sát thương uy lực lớn mà thôi.

“Hắc, tới rồi”. Sở Như Mộng đi lên cười nói.

“Đều có đầy đủ?”.

“Yên tâm, Diệt Tinh Pháo đều cho ngươi làm xong. Có điều năng lượng chỉ đủ sử dụng ba lần. Cố gắng tiết kiệm a, ta cũng không có nhiều tiền như vậy cho ngươi. Lấy được thứ này ta tốn không ít, đừng để hư hỏng”.

“Tốt, tất cả lên thuyền”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giật đầu, sau đó cao giọng kêu lên.

Đám người nghe vậy liền nỗ lực đi lên. Thoáng cái, phi thuyền liền bay lên, sau đó bắt đầu tiến hành không gian xuyên toa.

“Lão đại, vì sao lại phải vận dụng phi thuyền? Còn là loại phi thuyền cấp bậc này?!”. Ngọc La Sát dò hỏi. Dù sao loại phi thuyền này muốn lấy được mặc dù không khó, nhưng mà phải bỏ ra số tiền cực lớn. Nàng không tin Hắc Lang có đủ tiền mua thứ này.

“Ta chưa nói cho các ngươi biết sao? Lần này chúng ta đánh là Thần Quốc, một trong ngũ đại Tinh Quốc. Cho nên cần dùng phi thuyền đi tới, nếu như là truyền tống trận, ai sẽ làm kết nối tới nơi kẻ địch”. Lạc Cảnh Thiền nhếch miệng nói. Hắn cũng không có đáp phi thuyền làm sao có được, hắn không muốn bại lộ thế lực ngầm cho bất kỳ ai.

“… Không nói sớm. Sớm biết là đánh ngũ đại Tinh Quốc ta liền không cần ray rứt, dù sao chúng giết cũng không ít người của tam đại Linh Quốc. Có qua có lại mà thôi”. Ngọc La Sát bĩu môi nói.

Những người khác nghe vậy cũng rất phấn chấn.

Mất nửa tháng xuyên toa, cuối cùng họ cũng tới tọa độ cần tới. Trước mặt là một cái tinh cầu xanh mơn mởn, xung quanh có ba cái hành tinh xoay quanh cùng một cái hằng tinh rất lớn.

“Chỉ huy, đã quét hình toàn bộ tình cầu. Có hết thảy 3233 vũ khí phòng không, cấp bậc có thể uy hiếp phi thuyền có hai trăm cái, không có vũ khí cấp bậc hủy diệt”. Một tên phi hành đoàn nói.

Những người này đều tinh thông điều khiển phi thuyền, là Sở Như Mộng tìm tới hỗ trợ Lạc Cảnh Thiên.

“Chuẩn bị pháo laze, ta muốn toàn bộ hệ thống phòng không của chúng hủy sạch sẽ”.

“Vâng”.

“Pháo laze nạp năng lượng, nạp xong hoàn tất, bắt đầu nhắm tới mục tiêu, khai hỏa trong ba giây, 3…2…1 bắn!”.

Oanh oanh oanh!

Nhất thời, vô số ánh sáng đỏ bằn ra khỏi phi thuyền rơi xuống trên tinh cầu. Một lát sau, từ trên quét hình có thể thấy được, những vũ khí phòng không kia toàn bộ đã bị phá hủy.

“Tới lượt các ngươi, điều khiển phi thuyền cá nhân tản ra mọi ngóc ngách của tinh cầu này. Bắt đầu tiến hành xua đuổi chúng về một phía, ta điều tra qua thực lực của tinh cầu này cao nhất chỉ có lục giai ngũ đoạn. Cho nên không cần sợ hãi, lập tức khởi hành”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.

Trong nháy mắt, hàng ngàn chiếc phi thuyền cỡ nhỏ lao ra khỏi phi thuyền lớn. Hướng về bốn phương tám hướng của tinh cầu này lao xuống.

Hệ thống vũ khí trên tinh cầu đột nhiên bị tập kích, các quốc gia còn chưa biết nguyên nhân từ đâu liền nhận được tin kẻ địch tập kích tinh cầu.

Đám người Hắc Lang lao xuống dưới, kẻ thì ra khỏi phi thuyền, người thì vẫn ở trong, nhưng tất cả đều đang... do dự. Họ thấy nhiều người vô tội chạy tán loạn khắp nơi, tiếng kêu hét vang vọng bên tai. Cảnh tượng này họ không muốn nhìn thấy, nhưng mà lại nghĩ tới mệnh lệnh của Lạc Cảnh Thiên, họ nhất thời không biết làm sao.

Cho đến khi thấy vô số binh lính kéo tới, cả đám đều lộ ra khuôn mặt hung ác.

Đã các ngươi đi ra liền dùng các ngươi làm dê thế tội đi. Nói thật, họ không muốn động thủ với bình dân, quá máu lạnh cùng tàn nhẫn.

Lạc Cảnh Thiên ở trên phi thuyền lạnh nhạt nhìn lấy cảnh này. Mặc dù hắn không tán đồng cách làm của họ, nhưng hắn cũng không có cưỡng ép họ làm thế.

Mục đích của hắn không phải đơn thuần giết người. Đồ sát tinh cầu? Hắn con chưa biến thái đến thế. Hắn muốn là tạo ra một loại uy hiếp cùng giả tượng, trong tay hắn có vài chục đoá Bất Tử Hỏa của Ám Thần đưa, mặc dù toàn là tàn thứ phẩm, trân quý phẩm quá hiếm, Ám Thần cũng sẽ không cho.

Nhưng cũng đủ rồi. Những đoá hoa này hắn có thể lợi dụng chúng chế tạo một cái ảo cảnh vô cùng chân thật... nhân gian địa ngục.

Giết quá ít không đủ, giết quá nhiều lại không được. Cho nên ba triệu dân là con số hợp lý nhất, bởi vì khi đó những thi thể này có thể dùng làm vật dẫn, tạo ra một bầu không khí giả tượng máu tanh khắp nơi. Cộng thêm hương khí của Bất Tử Hoả mang theo luân hồi khí tức, có thể lừa gạt hết thảy cường giả cấp độ bát giai trở xuống.

Dần dần sau năm ngày, toàn bộ tinh cầu bị luân hãm. Lạc Cảnh Thiên cũng theo phi thuyền hạ xuống.

Đi tới một toà nhà, nhìn thấy mấy chục người bị ép quỳ dưới đất, Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống ghế, lưng hơi ngả ra phía sau, sau đó âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Hành hình”.

Ngay lập tức, những người này bị một cây móc sắt móc qua vai treo lên. Sau đó bắt đầu... bị sống sờ sờ lột da cho tới chết. Chính là bị đau tới chết.

Thủ đoạn cực kỳ máu tanh cùng tàn nhẫn. Mất vài tiếng, đám người này toàn bộ đau chết, mà sau đó, do trước đó người của Hắc Lang đã giết không ít người, nhưng cũng chỉ có gần một triệu người chết. Cho nên hắn liền hạ lệnh đem hơn hai triệu bình dân lôi ra chém, đa phần đều là người già cùng trung niên, cũng xen kẻ một số thanh niên cùng nữ tử.

“Lão đại, như vậy có... quá tàn nhẫn không?”. Ngọc La Sát nhíu mày nói.

“Tàn nhẫn? Không có ta, họ sớm muộn cũng sẽ chết. Hơn nữa ta giết chỉ là người lớn tuổi cùng một số thanh niên nhân, không ảnh hưởng quá nhiều tới sự phát triển sau này. Làm như vậy đã là hạ thủ lưu tình rồi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Ngọc La Sát nhíu mày không nói lời nào, nàng vẫn có chút... không chấp nhận được cách làm của hắn.

“Ngươi nghĩ ta nói như thế là vì hành động của mình mà biện minh? Không, họ sớm hay muộn đều sẽ chết, đây là khẳng định, có lẽ là một năm sau, 10 năm sau... nhưng chắc chắn không quá 30 năm họ sẽ chết. Chẳng qua chết sớm hay muộn mà thôi”.

“Chiến Trường Không Gian sinh ra là vì giảm thiểu nhân số vũ trụ tránh tài nguyên bị quá tải. Nhưng chỉ như vậy mà nói cũng không đủ, cho nên các quốc gia mỗi 10 năm một lần sẽ bắt đầu tiền hành thanh lọc dân cư”.

“Ngươi biết tinh tặc từ đâu mà bị người người chán ghét cùng khinh bỉ không?”.

“Vì cái gì?”. Ngọc La Sát vốn bị lời nói trước đó của hắn làm kinh ngạc, nghe được hắn hỏi liền vô thức đáp.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.