“Tinh tặc xuất hiện cách đây mới chỉ hai vạn năm, khi đó vũ trụ đang rơi vào chiến tranh, những người bình thường không có cách nào sống sót chỉ có thể đi làm ăn cướp, từ đó tinh tặc mới sinh ra”.
“Dần dần, chỉ sau ngàn năm, tinh tặc liền đã trở thành một dạng thế lực mới nổi. nhưng tinh tặc khi đó chỉ cướp không giết. Về sau, có một lần tinh tặc cướp phải một đoàn phi thuyền thuộc về giới quý tộc, cũng từ đó mà tinh tặc bắt đầu bị đàn áp cùng ghét bỏ”.
“Cho tới khi, nguy cơ thiếu hụt tài nguyên vũ trụ xuất hiện, ngoài Chiến Trường Không Gian, thì tinh tặc chính là thứ mà họ cần để làm giảm xuống dân số. Cũng chính là các đại đế quốc cho người giả danh tinh tặc bắt đầu cướp bóp cùng giết chóc, từ đó mới dẫn tới sau này tất cả tinh tặc đều bắt đều làm theo như vậy”.
“Nhưng họ không thể cam đoan tinh tặc sẽ đánh vào tinh cầu nào, đủ sức hay không. Cho nên họ tự mình tạo ra một đoàn tinh tặc lớn mạnh, những tinh tặc đoàn lớn nhất vũ trụ hiện tại chính là do những đế quốc đó chưởng khống”.
“Cho nên, sớm hay muộn thì những người này cũng sẽ bị giết. Ngươi tin hay không ta công bố ra ta giết hơn 3 triệu người, Thần Quốc cũng sẽ không nhìn một chút nào?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Không thể nào”. Ngọc La Sát kinh hãi không thôi, nàng không nghĩ tới các đế quốc lại có bí mật khủng bố như này.
“Cho nên ta lựa chọn những người già, những kẻ vô công rỗi nghề để giết, đã là rất nhân từ. Tối thiểu nhất khi sự kiện kết thúc, những người còn lại sẽ an ổn sống thêm ít nhất trăm năm, mà không phải đối mặt với nguy cơ tinh tặc tấn công bất kỳ lúc nào”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Như vậy… những người khác biết không? Ý ta là dân chúng bình thường biết chuyện này không?”.
“Biết? Biết lại có thể làm được gì? Có bằng chứng chứng minh đám tinh tặc kia là người của đế quốc sao? Đừng đùa. Dù thật sự có cũng sẽ không có ai nói ra, chưa nói người khác tin hay không, nhưng người sẽ vì thế mà trả giá đắt”.
“Vậy chúng ta…”.
“Làm theo lời ta nói là được. Nhớ kỹ thù hình lại, Thần Quốc hẳn là sẽ rất ‘cảm tạ’ ta”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.
Một cái tinh cầu không coi ra gì, nhưng mà… mấy chục cái tinh cầu, Thần Quốc cũng không thể làm ngơ. Nếu không dân chúng chắc chắn sẽ sinh ra bạo động, một cái đế quốc không dám vì dân chúng ra mặt thì có thể tồn tại bao lâu?!
Rất nhanh, vô số người bị giết, người những còn lại thì bị bắt giam. Lạc Cảnh Thiên sau đó liền bắt đầu chế tạo ảo trận trên toàn bộ tinh cầu, hắn lợi dụng Bất Tử Hỏa chế tạo ra một cảnh tượng như địa ngục nhân gian. Thi chết thành đống, tro cốt chất thành núi.
Sau đó, hắn đem toàn bộ cảnh tượng quay xuống, đồng thời cũng đem cảnh giết vô số người kia ghi lại, từ lúc đầu tấn công tinh cầu cho đến kết thúc.
Cuối cùng, hắn đem thứ này gửi tới Thần Quốc.
…
Thần Quốc.
Lúc này, cao tầng Thần Quốc nhận được thứ Lạc Cảnh Thiên gửi tới, vừa mở ra liền nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đứng trước ống kính nói.
“Tự giới thiệu một chút, ta là Lạc Cảnh Thiên, các ngươi có lẽ không biết ta, nhưng hẳn là nhớ sự kiện lúc trước, mười mấy cái gia tộc do tham dự sự kiện tại Đệ Cửu Tinh Vực mà gặp tai họa. Không sai, người gây ra chính là ta”.
“Đương nhiên, dù sao ta đã làm như vậy, các ngươi nhắm tới ta cũng là bình thường. Nhưng mà… ta thật không nghĩ các ngươi phát rồ tới mức lại dám lẻn vào Linh Nguyệt Quốc ám sát người nhà của ta”.
“Đừng phủ nhận, Đồ Đằng là người của Thần Quốc, chúng dám lẻn vào Linh Nguyệt Quốc, ta không tin không có sự đồng ý của các ngươi. Con gái ta vì đó mà trọng thương chưa lành, con rể ta vì đó cũng chưa biết ngày tỉnh lại. Hôm nay chính là ngày đầu tiên ta tiến hành trả thù, tất cả những kẻ tập kích ngày đó, chỉ cần xuất thân tại Thần Quốc, như vậy bất kỳ tinh cầu nào ta đều sẽ tiến hành đại quy mô diệt chủng”.
“Nơi này chính là tinh cầu vị trí 137A552, xem như là lễ vật dâng lên cho các ngươi. Sau này mỗi nửa tháng ta liền sẽ tiến hành đồ sát một cái tinh cầu, cho đến khi các ngươi đem người ra lệnh giao ra. Nếu không ta sẽ không dừng tay”.
Video kết thúc, đám cao CsoxD tầng lặng ngắt như tờ.
Khiêu khích.
Trần trụi khiêu khích.
“Đáng chết! Một con kiến hôi lại dám khiêu khích Thần Quốc? Lập tức phái người đi ra giết hắn cho ta!”. Một tên cao tầng tức giận nói.
“Bình tĩnh…”.
“Bình tĩnh cái rắm. Hắn đều muốn ngồi lên đầu chúng ta đi ị, ngươi còn nói cho ta bình tĩnh? Ta không chỉ muốn giết hắn, ta còn muốn đem người nhà hắn đều giết sạch!”.
“Được, ngươi đã muốn thì cứ việc ra tay. Chưa nói tới ngươi tìm được vị trí của hắn hay không, người nhà của hắn ngươi còn muốn giết? Được a. Họ đang ở Linh Nguyệt Quốc Phong Nguyệt Thành, trực tiếp kéo binh tới giết, ngươi tùy ý, ta trên tinh thần ủng hộ ngươi”. Người kia cười nhạt nói.
“Ta… chúng ở Linh Nguyệt Quốc? Vậy làm sao lại tham gia Chiến Trường Không Gian?”.
“Thấy mình ngu xuẩn chưa? Hắn là Lạc Cảnh Thiên, thân phận cũng không phải người của Linh Nguyệt Quốc, mà là Linh Hỏa Quốc. Chẳng qua người nhà của hắn đều ở Linh Nguyệt Quốc mà thôi”.
“Vậy thì giết hắn. Ta cũng không tin lực lượng của chúng ta giết không nổi một tên tiểu tử như hắn”.
“Các ngươi đủ! Ngồi đây tranh cãi cái gì?”. Người đứng đầu quát.
Đám người không có tiếp tục lên tiếng. Sau một lát, một người khác hỏi.
“Quốc chủ, vậy hiện giờ nên làm thế nào?”.
“Liên hệ với Ám Thần, hỏi hắn chuyện này hắn quản hay không. Nếu hắn không quản thì lúc đó chúng ta động thủ cũng không muộn”.
“Biết”.
Rất nhanh, tín hiệu kết nối, hình chiếu xuất hiện.
“Các ngươi liên hệ ta có chuyện gì sao?”. Ám Thần bình thản hỏi.
“Ngươi xem cái này một chút”. Quốc chủ đem video mở ra cho hắn xem, sau khi xem xong, Ám Thần liền khó hiểu hỏi.
“Các ngươi cho ta xem cái này là…”.
“Đây là người của Linh Hỏa Quốc các ngươi, vận dụng truyền tống trận tới đường biên giới đi vào cảnh nội Thần Quốc cần ngươi phê duyệt. Đừng nói cho ta ngươi không biết”. Quốc chủ nhíu mày nói.
“Ta biết, cho nên đâu?”. Ám Thần hỏi lại.
“Ngươi không quản?”.
“Quản? Đừng đùa. Ngươi biết hắn là ai không? Là anh vợ ta. Ngươi kêu ta quản? Càng đừng nói tới là các ngươi gây chuyện trước. Dám ám sát người của hoàng thất ta, thật cho rằng ta ăn chay đúng không?”. Ám Thần cười lạnh nói.
“Chờ đã. Hắn là anh rể ngươi? Ta nghĩ… chuyện này hẳn là có nhầm lẫn, ta…”.
“Đừng nói nhảm. Ngươi phái người ám sát hắn coi như xong, dù sao hắn gây chuyện ra hắn nhận. Nhưng mà các ngươi lại phát rồ đi cho người xâm nhập Linh Nguyệt Quốc. Đó là nơi nào? Các ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Nguyệt Thần không nói lời nào nhưng không đại biểu cho việc nàng sẽ không để ý”.
“Hiện tại ngươi còn muốn ta quản? Nằm mơ”. Ám Thần cười lạnh nói.
“Ngươi nếu không ngăn hắn, như vậy nếu như hắn chết tại Thần Quốc cũng đừng trách ta”. Quốc chủ lạnh lùng nói.
“Ha ha, ngươi tùy ý. Nhưng nói trước, các ngươi cử ai đi cũng không quan trọng, nhưng nếu dám phái binh trấn áp, như vậy Linh Hỏa Quốc chúng ta cũng muốn thử một chút Thần Quốc các ngươi có chịu được tổn thất hay không đâu”. Ám Thần cười nhạt đáp.
“Ngươi muốn khai chiến?”.
“Khai chiến? Các ngươi chịu nổi không? Thật sự khai chiến các ngươi nghĩ Linh Nguyệt Quốc sẽ đứng nhìn? Đánh một trận chúng ta không tổn thất gì, các ngươi… được không?”.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng”. Quốc chủ tức giận quát.
“Khinh người quá đáng? Là các ngươi vượt tuyến trước”.
“Nói đi, rốt cuộc muốn làm thế nào ngươi mới ngăn hắn lại? Ngươi cũng biết chỉ chết ít người cũng chẳng dao động được Thần Quốc chúng ta”.
“Ngăn hắn? Đừng đùa. Đều nói hắn là anh vợ ta, ta ngăn không được. Đúng, vợ ta là đệ tử đắc ý nhất của Nguyệt Thần. Hiện tại nàng còn chưa biết việc này, nếu như biết được, các ngươi biết nếu nàng cùng Nguyệt Thần nói… hiểu chứ?”.
“Ha ha, rất tốt. Đã vậy ta cũng muốn xem hắn giết được bao nhiêu”. Quốc chủ cười lạnh nói.
“Ngươi tùy ý. Đúng, nhắc nhở ngươi một câu, người anh vợ này của ta tính cách thật sự… táo bạo. Hắn nói được làm được, đừng đến lúc vô số tinh cầu diệt vong lại tới tìm ta”. Ám Thần lạnh nhạt nói.
Dứt lời, hắn liền cắt đứt liên lạc.
“Đáng chết! Người nào cấp quyền Đồ Đằng xâm nhập Linh Nguyệt Quốc, đứng ra cho ta”. Quốc chủ tức giận vỗ bàn quát.
“Là… là ta”. Một tên lão giả đi ra nói.
“Rất tốt, người bị hạ chức”.
“Quốc chủ, ta…”.
“Lôi xuống!”.
Rất nhanh, lão giả kia liền bị kéo đi. Lúc này quốc chủ nhìn đám người còn lại nói.
“Nói đi, các ngươi có cách nào giải quyết không?”.
“Quốc chủ, ta nghĩ đầu tiên nên đến nơi đó làm rõ thực hư. Nếu như là thật… nên cử người đi giải quyết”.
“Giải quyết thế nào? Chúng ta vốn không động binh được”.
“Quốc chủ, có câu: cởi chuông cần người buộc chuông. Ám Thần nói không được phái ra quân đội, như vậy chúng ta liền để người của Đồ Đằng động thủ. Đây không phải là vẹn toàn đôi bên sao?”.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc