Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 549: Diệp Diêu Diêu



Mặc kệ Diệp Tiểu Du nói thật hay không, nhưng có thể nói ra hai từ “thuần huyết” cũng đủ để hắn cùng hợp tác rồi. Bởi vì thời đại này người ta không dùng hai từ này, khi một người nắm giữ huyết mạch lực, như vậy chỉ có là mức độ là bao nhiêu, như hắn hiện tại là khoảng ba phần.

Rất ít người biết khái niệm này, Diệp Tiểu Du cũng không cần thiết lừa hắn, bởi vì chưa chắc người bình thường đã biết cái này, nói ra chỉ khiến người khác nghi ngờ mà thôi.

“Ngươi cũng biết hai từ này?”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc hỏi.

“Biết đôi chút, hiện tại xem ra… ngươi hiện tại cũng có giá trị của mình”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Diệp Tiểu Du: …

Nàng thật muốn cho hắn một cái tát.

Mỹ nhân như nàng hắn còn bảo “không có giá trị”? Hiện tại nói ra thứ kia mới có giá trị?!

“Đám người kia biết ngươi nắm giữ tin tức này?”.

“Người nào?”.

“Hắc Phong, còn ai vào đây nữa”.

“Biết, nhưng chỉ tên Hắc Phong kia biết, những người khác thì không”. Diệp Tiểu Du đáp.

“Hắc Phong? Là tên thủ lĩnh sao? Dùng tên mình đặt cho đoàn đội… chậc chậc. Không nói cái này, ngươi hiện tại có thể tiết lộ cho ta biết một chút về… thứ đó sao?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Hiện tại? Tiểu đệ đệ, ngươi nghĩ thật hay a. Ta với ngươi lại không phải quan hệ hợp tác, muốn tìm hợp tác, ta trực tiếp tìm đám cửu giai không phải tốt hơn? Ngươi chỉ là một tên thất giai cũng muốn nhúng chàm thứ này?”.

“Đừng đùa. Ta chẳng qua chỉ là đang chứng minh, phiền phức của ta là có giá trị. Nhưng ngươi đâu? Chỉ là bị ta liên lụy dẫn tới phiền phức, mà không phải phiền phức của ngươi liên lụy tới ta. Hiểu rõ vấn đề a tiểu đệ đệ”. Diệp Tiểu Du cười nói.

“Ngươi nói không sai. Bất quá… đã là trao đổi, ta cũng có thể để ngươi biết một chút tin tức, muốn nghe sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Tin tức? Có thứ gì có thể quan trọng hơn thứ ta nói?”.

“Ngươi tìm được… thứ kia. Nhưng không biết cách dung hợp, dù biết cách dung hợp cũng chưa chắc kích hoạt được huyết mạch lực của mình, dù là kích hoạt được huyết mạch lực của mình cũng chưa chắc thức tỉnh được thiên phú huyết mạch”.

“Mà ta lại có thể làm được điều đó, không biết lúc này… đã đủ ngang với ngươi chưa?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng cười hỏi.

“Ngươi xác định?”. Diệp Tiểu Du nội tâm kinh hãi không thôi.

“Ta không cần thiết gạt ngươi. Đến lúc lấy được thứ kia ta lại không biết làm sao, ngươi tức giận lên cho ta một đao, ta có thể chạy được sao? Ta cũng không muốn đem mạng mình ra đánh cược ngươi có giết ta hay không”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Diệp Tiểu Du nghĩ một chút thấy cũng đúng. Cho nên nàng tạm thời tin tưởng lời hắn nói, có điều lúc này sắc mặt nàng lại trở lên khó coi một chút, bởi vì nàng nhìn thấy người không muốn thấy.

Lạc Cảnh Thiên cũng nhận ra, nhìn về phía Diệp Tiểu Du đang nhìn, hắn thấy được một tên nam tử mang theo hai tên thủ hạ đi vào. Ánh mắt hắn hơi rụt lại.

Cửu giai.

Ba tên này toàn bộ đều là cửu giai, tên dẫn đầu kia khí tức mạnh tới mức hắn đều có chút hối hận khi cùng Diệp Tiểu Du đi tới gần.

Mẹ nó, khí thế kia có chút dọa ngươi…

“Hắn chính là Hắc Phong, hai tên bên cạnh là thủ hạ đắc lực của hắn. Ngươi hiện tại đi chỗ khác còn kịp”. Diệp Tiểu Du híp mắt lại, quay đầu nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đừng dùng chiêu khích tướng, rất thừa thãi. Ta cùng người sớm đã tiếp xúc, cũng sớm đã bị chúng để mắt tới. Cho nên dù ra chỗ khác cũng không thay đổi được điều gì, chỉ làm chúng đắc ý mà thôi”.

“Lại nói, những người ở đây cũng không mù”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt liếc nàng một mắt rồi nói.

Diệp Tiểu Du là muốn hắn ở lại, hắn làm sao có thể không nhìn ra. Hắn cũng không cho rằng có thêm hắn sẽ thay đổi được cái gì, có lẽ nàng quá lâu không có bằng hữu nên mới cố ý nói vậy chứ?!

Lúc này, ở bên ngoài lại đi vào một người khác, người này là một cái nữ tử, nhìn qua rất xinh đẹp, có điều ánh mắt của nàng lại khiến cho người khác nghĩ “đây thật là một cái hồ ly tinh”, xảo trá, đáng ghét, âm hiểm…

Không sai, ánh mắt của nàng rất dễ khiến người khác nghĩ như thế.

“Rất xinh đẹp?”. Diệp Tiểu Du bỗng nhiên hỏi.

“Cũng khá”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng đáp.

“Hắc, ngươi vẫn là đừng tiếp xúc với nàng. Tiện nhân này chính là người bán đứng ta”. Diệp Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ừm? Bán đứng ngươi?”.

“Đúng vậy, nàng gọi Diệp Diêu Diêu, vốn dĩ ta với nàng là tỷ muội rất thân. Khi còn ở tinh cầu quê hương ta, khi ta 20 tuổi, nàng lúc đó mới chỉ có năm tuổi. Ta thấy nàng đi nhặt rác ngoài đường, bới thùng rác tìm ăn, dựa vào góc đường làm chỗ ngủ. Ta lúc đó mềm lòng liền đem nàng nhận lấy, đặt tên cho nàng, nuôi nàng, dạy nàng… cho đến ngày nàng gặp được Hắc Phong, nàng liền vì một câu nói của hắn mà bán ta. Ha ha, thật sự là nuôi ong tay áo”. Diệp Tiểu Du tự giễu nói.

“Khó trách ta nhìn nàng có chút xảo trá, ra là loại người như vậy”. Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc nói.

“Xảo trá? Không. Nàng chẳng qua là bị hiện thực đánh sập. Có điều… nàng dậy không nổi, cho nên liền biến thành bộ dáng này”. Diệp Tiểu Du lắc đầu nói.

“Hắc, ngươi lại vì người hại mình mà lên tiếng, thật đúng là kỳ lạ đâu. Bất quá… đã ngươi vì nàng nói tốt, tại sao vừa mới ánh mắt nhìn nàng lại đầy hận ý như vậy?”. Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ hỏi.

“Hận về hận, giết nàng… ta vẫn là muốn giết, hơn nữa, ta chỉ là đang tường trình một sự thật. Trước kia nha đầu này rất tốt, lúc nào cũng đi theo sau ta. Cho đến một ngày bị trọng thương tại đây, dẫn tới tu vi không cách nào tăng lên, nàng liền sụp đổ. Hiện tại… nàng của trước kia, sớm đã chất”.

“Có lẽ… chỉ là vì yêu sinh hận?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn hai người một chút, quả thật từ vẻ ngoài tới dáng người, lại thêm cách đi đứng, hai người này thật vô cùng giống nhau.

Hơn nữa… cảm giác nói cho hắn biết, hai người này quan hệ tuyệt đối không chỉ như vậy.

Diệp Tiểu Du nghe vậy ngẩn ra, tay đưa lên sờ mặt mình.

Không có chữ a. Hắn vì cái gì biết được?!

“Đừng vuốt, ánh mắt của ngươi đều đang nói lên điều này. Có lẽ… không phải vì nàng bán ngươi, mà là vì… phản bội ngươi? Ta nói đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

“… Nếu không phải ta và ngươi vừa trở thành đối tác hợp tác, ta thật muốn một đao chém chết ngươi”. Diệp Tiểu Du hung tợn nhìn hắn.

Vết thương bị người khác nhìn thấy coi như xong, còn bị hung hăng đem muối sát lên, thử hỏi ai không tức giận chứ.

“Tốt, chỉ đùa một chút. Bất quá xem ra ta đoán đúng, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta rất ‘tiến bộ’, cũng không có kỳ thị giới tính. Yên tâm”. Lạc Cảnh Thiên vội cười nói.

Mà lúc này, nữ nhân kia cũng đi tới gần, nàng nhìn Diệp Tiểu Du mở miệng nói.

“Du tỷ, đã lâu không gặp”.

“Ta hy vọng cả đời cũng không nhìn thấy ngươi”. Diệp Tiểu Du lạnh lùng đáp.

“Đừng như vậy, tốt xấu chúng ta cũng từng là tỷ muội, không cần thiết tuyệt tình như vậy chứ?”. Diệp Diêu Diêu cười nói.

“Ai cùng ngươi là tỷ muội? Ta ước gì ngươi chết mất xác cho rồi. Ta hối hận làm sao năm đó lại cứu ngươi đâu? Nói không chừng hiện tại ngươi đã trở thành một cái kỹ nữ nổi danh cũng không chừng, ngươi nói đúng không? Diêu Diêu?”. Diệp Tiểu Du mỉm cười nói.

Lạc Cảnh Thiên ở bên cạnh cúi đầu không nói gì.

Hai nữ nhân này… lời lời đều mang theo đao. Hắn nếu dám chen lời vào sợ rằng chết không toàn thây.

“A… Du tỷ, đây là ai nha? Thật đẹp trai a. Ngươi mới nuôi tiểu bạch kiểm sao?”. Diệp Diêu Diêu che miệng kinh ngạc nói.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Thần mẹ nó tiểu bạch kiểm. Ta có chỗ nào cần phải ăn cơm chùa ngươi nói cho rõ ràng, ta còn cần bao nuôi? Ta mẹ nó nuôi vạn người như ngươi còn được.

Mặc dù bất mãn, nhưng hắn cũng không có lên tiếng. Tuy bị kéo vào, nhưng hắn biết mục tiêu của Diệp Diêu Diêu là Diệp Tiểu Du mà không phải hắn. Hắn chẳng qua chỉ là xui xẻo bị kéo vào thôi.

“Đừng diễn. Rất giả tạo. Hơn nữa, ta nuôi hay không nuôi ybQlT cùng ngươi có quan hệ gì đâu? Không đi tìm ‘Phong ca’ của ngươi, tới đây làm gì? Tìm mắng?”. Diệp Tiểu Du mất kiên nhẫn lạnh lùng nói.
“Ai u, Du tỷ, ngươi lại bảo vệ hắn như vậy, nói không phải tiêu bạch kiểm ai mà tin? Tới, tiểu đệ đệ, ngẩng đầu để tỷ tỷ xem một chút, ngươi rốt cuộc bộ dáng gì lại có thể khiến Du tỷ mê luyến như vậy đâu?”. Diệp Diêu Diêu cười nói.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, tiếp tục cúi đầu không nói lời nào.

“Ừm? Thật là. Ngay cả dũng khí nhìn người cũng không có, còn làm cái gì tiểu bạch kiểm a. Dứt khoát làm súc sinh là được rồi. Dù sao súc sinh luôn luôn cúi đầu hiện ra thân phận của mình, đúng không?”. Diệp Diêu Diêu nở nụ cười âm hiểm nói.

Diệp Tiểu Du đang chuẩn bị nói gì thì đột nhiên kinh hãi nhìn qua. Bởi vì nàng cảm nhận được sát khí cực kỳ khủng bố đang nhìn về phía này.

Ngay khi nhìn qua nàng liền thấy được đôi mắt lạnh như băng của Lạc Cảnh Thiên đang nhìn Diệp Diêu Diêu. Nàng toàn thân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, loại ánh mắt này... thật đáng sợ.

Vốn dĩ toàn bộ những người có mặt ở đây đang ồn áo náo nhiệt, sau đó lại yên tĩnh tới lạ thường. Bởi vì họ phẳng phất cảm giác được mình như rơi vào hầm băng.

Sát khí này... thật khủng bố.


(Ps: lão thiên, đột nhiên bị cái méo gì, nguyên cánh tay phải từ vai đến nửa lưng phải đau muốn mạng, méo làm đc cái quỷ gì)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.