Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 553: Mã gia, Mã Á Nam



Ánh mắt nhìn về phía Hắc Phong, chỉ thấy Hắc Phong hàng lông mày khẽ nhíu, hẳn là tài chính không quá đủ. Đã vậy… hắn hẳn là có thể đem thứ này thu vào tay. Dù cho có Hỗn Độn Châu, một lúc cũng không thể rút ra quá nhiều Hỗn Độn Khí, cao nhất cũng chỉ có khoảng hơn 200 vạn. Chỉ hi vọng tên kia không gây rối mới được.

“Năm mươi vạn”. Lạc Cảnh Thiên trực tiếp ra giá.

“Sáu mươi vạn”.

“Một trăm vạn”.

Giá cả dần tăng lên, đã lên tới con số 150 vạn Hỗn Độn Khí. Là một tên nam tử cửu giai khác, hắn thấy không có người nào tiếp tục ra giá liền nhìn về phía Hắc Phong, chờ cho đến khi Mã Hiểu Linh kêu đến lần thứ ba hắn mới lên tiếng.

“Hai trăm vạn”.

Xôn xao!

Đám người nhất thời bàn tán không thôi, không ai nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại nắm giữ nhiều Hỗn Độn Khí đến thế. Phải biết võ giả hay pháp sư đều cần Hỗn Độn Khí để tu luyện, trừ khi đạt tới cấp độ nhất định, rất khó tăng lên mới tích lũy Hỗn Độn Khí. Nếu không ai đi dự trữ thứ đó làm gì, dùng tu luyện nó không thơm?!

Bất quá… nghĩ tới hắn chỉ là một tên thất giai họ cũng không nghĩ nhiều, hẳn là thế lực gia đình đủ lớn nên không thiếu Hỗn Độn Khí.

Lần này Hắc Phong cũng không có tham dự vào quấy rối, hắn không có nhìn ra Lạc Cảnh Thiên đang chờ hắn nhảy vào hay không. Hắn cũng không muốn tiêu phí hơn 200 vạn Hỗn Độn Khí đi mua thứ kia trong khi bản thân cũng đã mua vào một thứ khác.

“Hai trăm vạn lần thứ nhất!”.

“Hai trăm vạn lần thứ hai!”.

“Hai trăm vạn lần thứ ba. Chúc mừng vị tiên sinh này đấu giá thành công vật phẩm cuối cùng ngày hôm nay, ai đã đấu giá thành công mời vào trong phòng tiến hành giao dịch, những người khác có thể tới đại sảnh, nơi đó đã bày sẵn tiệc cho các vị”. Mã Hiểu Linh cao giọng nói.

Rất nhanh, từng người đi vào một phòng riêng, Lạc Cảnh Thiên không có vào, hắn muốn cùng Mã Hiểu Linh nói chuyện, cho nên vẫn chờ đợi. Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du chờ đợi ở ngoài, khi nhìn thấy Hắc Phong từ trong phòng đi ra, hai người họ đều không có sắc mặt tốt gì.

“Hắc, tiểu tử, gia tài rất nhiều a? Hi vọng ngươi chừa chút tiền cho mình mua quan tài, nói không chừng rất nhanh liền sẽ dùng”. Hắc Phong nhìn Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Đúng là rất nhiều, nếu như ngươi muốn ta có thể mua giúp ngươi một cái quan tài, toàn bộ đều dùng Hỗn Độn Thạch thượng phẩm để chế tạo. Muốn không?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

“Ha ha, có tiền như vậy liền mau sử dụng đi, nếu không thời gian tới cũng không dùng được nữa đâu”. Hắc Phong không có tức giận, ngược lại là cười lớn, vỗ vai Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó liền mang theo người rời đi.

“Đáng giận”. Diệp Tiểu Du mím môi nói.

Lạc Cảnh Thiên liếc nàng một cái, hắn cũng không có cảm thấy Hắc Phong đáng giận hay không, ngược lại lại cảm thấy người này rất thú vị. Nhất là trong trường hợp vừa rồi, hắn có thể nhận ra, ngữ khí của Hắc Phong là đối đãi với người ngang hàng với mình chứ không phải là cao cao tại thượng đối đãi với hắn.

Mặc dù đứng ở phía đối lập, nhưng ít nhất xem ra, Hắc Phong so với lời đồn, cũng không có đơn giản như vậy.

Lạc Cảnh Thiên đi vào trong, Lạc Tiểu Du đi theo sau, nàng muốn xem xem Lạc Cảnh Thiên đến cùng muốn làm gì mà chờ ở đây. Dù sao chỉ là thanh toán vật phẩm đấu giá cũng không cần chờ như vậy.

“Tiên sinh, hết thảy là 200 vạn Hỗn Độn Khí”. Mã Hiểu Linh mỉm cười nói.

“Tốt, bất quá… ta có thể hỏi ngươi vài câu được không?”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Tiên sinh, mời nói”.

“Ta muốn biết người lấy được viên đá thứ tư kia là ai, ta muốn cùng hắn gặp mặt”.

“Tiên H3Fi1 sinh, ta e rằng không được. Tin tức của người bán là tuyệt mật, ta không có cách nào giúp ngươi”. Mã Hiểu Linh lắc đầu nói.

“Ta biết, vậy ta chỉ cần ngươi chuyển lời tới hắn, ta có thể cung cấp thù lao gấp đôi viên thứ tư được đấu giá, chỉ cần hắn mang ta tới chỗ hắn tìm được. Đương nhiên, nếu thành công, ngươi cũng sẽ nhận được thù lao hậu hĩnh. Hơn nữa ta nghĩ giữa chúng ta còn sẽ có hợp tác khác”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.

Mã Hiểu Linh nghe vậy trầm tư trong giây lát, sau đó nhẹ gật đầu đáp.

“Ta sẽ chuyển lời của tiên sinh tới cho người bán, nhưng được hay không ta không dám khẳng định”.

“Tốt, vậy thì nhờ ngươi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó thanh toán tiền đấu giá, hơn nữa còn để dư thêm 10 vạn.

“Tiên sinh, ngươi đây là...”.

“Xem như là phí hỗ trợ của ngươi”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó liền đi ra ngoài.

Diệp Tiểu Du ngẩn ra trong giây lát, cái hiểu cái không, nàng đuổi theo phía sau hắn kêu lên.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”.

“Ta đang hỏi ngươi đây?”.

“Ngươi làm sao không nói lời nào?”.

Cho đến khi rời khỏi nơi đấu giá, Lạc Cảnh Thiên mới bất đắc dĩ quay người lại nhìn nàng nói.

“Ta nói đại tỷ, bên trong tai mắt nhiều, ngươi ở trong đó kêu gào ta thế nào trả lời? Ngươi sống đến bây giở là dựa vào giả ngây thơ sao?”.

“... Ta quên”.

“Xem như ta phục ngươi, đúng, ngươi tốt nhất trở về chuẩn bị một chút, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, trong vòng nửa tháng chúng ta sẽ ra khỏi thành”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Ngươi đùa ta? Ra khỏi thành? Đám người Hắc Phong còn không đem chúng ta lột da? Chán sống sao?”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc nói.

“... Đại tỷ, ngươi không ra khỏi thành, làm sao tìm được thứ kia? Dựa vào đám người Hắc Phong sao? Phong hiểm trong đó lớn thế nào ngươi chẳng lẽ không biết? Vậy ngươi không ra khỏi thành còn cùng ta hợp tác làm cái gì? Đùa ta chơi?”. Lạc Cảnh Thiên quay người nhìn chằm chằm nàng nói.

“Ta... tốt a, thực ra ta có con đường có thể lặng yên ra khỏi thành mà không ai phát hiện, nhưng chưa tới phút mấu chốt ta không muốn vận dụng tới biện pháp đó”. Diệp Tiểu Du nói.

“Ngươi vẫn là giữ lại tự mình dùng đi, hiện tại cho ta câu trả lời chắc chắn, đi, vẫn là ở lại?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

“Ngươi cũng phải nói cho ta rõ ràng ta mới quyết định được, đùng một cái liền hỏi ta đi hay ở, không thấy rất quái lạ sao?”.

“Ta... được rồi, ngươi muốn hỏi gì liền hỏi đi”. Hắn biết nàng cũng không phải đang muốn biết tại sao lại đi ra, đúng như hắn nghĩ, nàng câu đầu tiên hỏi chính là chuyện vừa rồi.

“Ngươi tại sao lại muốn tìm người bán? Chẳng lẽ thứ đó bên trong là gì ngươi biết sao? Vẫn là...”. Diệp Tiểu Du nhìn Lạc Cảnh Thiên một chút rồi nói tiếp.

“Hay là ngươi muốn tán tỉnh nữ nhân kia? Đừng nghĩ, nàng là con gái của chủ nhân Hỗn Độn Tiền Trang, là cấp bậc thần nữ, ngươi không theo được”.

“... Ta thiếu nữ nhân? Không phải ta khoe khoang, nữ nhân của ta tùy tiện một người cũng đủ vung nàng tám con phố. Dù ta nữ trang cũng so với nàng đẹp hơn, ta sẽ đi tán tỉnh nàng?”. Lạc Cảnh Thiên khinh thường nói.

“Vậy ngươi để lại 10 vạn Hỗn Độn Khí làm gì?”.

“... Đại tỷ, động não một chút không được sao? Ngươi đều biết nàng thân phận là gì, chẳng lẽ ta không biết điều tra? Thứ này rất bí mật? Ta muốn chính là thế lực của nàng, thân phận của nàng nếu như chỉ dùng miệng để nói, nàng sẽ giúp ngươi làm việc sao?”.

“10 vạn nhìn như nhiều, nhưng cũng chỉ xem như là thành ý. Hiểu không? Ta là thể hiện thành ý muốn cùng nàng hợp tác. Ngươi nghĩ một chút, tại chủ chiến trường, thế lực nào là mạnh nhất? Đương nhiên là đế quốc rồi. Mặc dù đế quốc sẽ không cho người gia nhập vào, nhưng bảo vệ một số nhân vật trọng yếu còn không được?”.

“Ta cần là lực lượng sau lưng nàng, chính là muốn thuê họ bảo vệ chúng ta ra khỏi thành. Ngươi lại nghĩ tới chuyện nam nữ?”. Lạc Cảnh Thiên bất lực nói.

“!!!”. Diệp Tiểu Du kinh ngạc không thôi.

Nàng không nghĩ tới hắn lại muốn dùng loại biện pháp này. Không thể không thừa nhận, cách này thật sự vô cùng tốt, có điều tiêu phí... phải tới con số cực kỳ khổng lồ.

Hắn bỏ ra được sao?!

“Vậy ngươi...”.

“Ngươi vẫn là nói cho ta biết đi hay ở, ngươi phải hiểu thuê người có thân phận như thế đi cùng thì mới có thể được bảo vệ. Thêm người tức là thêm giá, tiền ta cũng không phải gió lớn thổi tới”.

“Ta đi”.

“Vậy trở về chuẩn bị đi, đây là cơ hội của ngươi và ta, thành công hay không liền nhìn lần này”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

...

Chớp mắt liền trôi qua một tuần. Lạc Cảnh Thiên nhận được tin từ Mã Hiểu Linh, hắn lặp tức đi tới Hỗn Độn Tiền Trang. Sau đó liền có người đưa hắn tới một căn phòng, bên trong, Mã Hiểu Linh cùng một nữ tử khác đang chờ trong đó.

“Lạc tiên sinh, ngươi đã tới”. Mã Hiểu Linh cười nói.

Lạc Cảnh Thiên đi tới ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua nữ tử bên cạnh dò hỏi.

“Chẳng lẽ vị tiểu thư này chính là...”.

“Không sai, ta là người tìm được thứ kia, Mã Á Nam”. Nữ tử cười đáp.

“Họ Mã? Nói như vậy hai người các ngươi...”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời kinh ngạc.

“Ha ha, Lạc tiên sinh hẳn là không ngờ tới chứ? Á Nam là muội muội ta”. Mã Hiểu Linh cười nói.

“... Vậy ngươi còn bán đấu giá thứ kia làm gì? Với thân phận của ngưoi hẳn là không thiếu Hỗn Độn Khí mới đúng”.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.