Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 564: Sống?!



“Đáng chết! Làm sao càng đánh chúng càng mạnh?!”. Mã Nhất Minh nhịn không được tức giận nói.

Từ lúc Lạc Cảnh Thiên rời đi đã qua vài phút, đám người họ nhân số đông hơn so với cao đẳng thú gần 10 người, cho nên chống đỡ cũng không tốn quá nhiều thể lực. Có điều, khi Huyền lão cùng Hắc Phong liên thủ giết chết hai con cao đẳng thú thì hắn nhận ra, những con cao đẳng thú khác… mạnh lên.

Chẳng lẽ… Lạc Cảnh Thiên nói là thật?!

Lập tức, Huyền lão lại trở tay giết một con khác. Lần này con cao đẳng thú kia ngực bị đánh thủng, nhưng mà một giây sau lại đứng dậy. Huyền lão nghi thần nghi quỷ, không biết đang nghĩ gì lại động thủ đem hai con mắt sáng rực của cao đẳng thú đánh xuống.

Trong nháy mắt, con cao đẳng thú kia ngã xuống đất không đứng dậy nữa.

“Ta thiên. Thật có tác dụng?!”. Hắc Phong kinh ngạc kêu lớn, sau đó cũng làm theo.

“Dừng tay, đừng giết chúng!”. Mã Nhất Minh quát lớn.

“Ngươi điên rồi? Không giết chúng đợi chúng giết chúng ta sao? Thấy được không? Chúng là khôi lỗi, chỉ cần động não, rất dễ dàng giết chúng”. Hắc Phong lôi ra hai con ngươi sáng rực nói.

“Ngươi mẹ nó mù sao? Ngươi đường đường cửu giai ngũ đoạn liền không nhận ra được? Huyền lão giết hai con, ngươi giết một con, ban đầu đám khôi lỗi cao đẳng thú này lực lượng chỉ là cửu giai nhất đoạn, hiện tại mẹ nó đều nhảy lên nhị đoạn đỉnh phong rồi!”. Mã Nhất Minh quát lên.

“Là thật!”. Huyền lão kinh hãi nói.

“Nói như vậy, Lạc Cảnh Thiên nói là thật? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chống đỡ sao? Nhưng… chờ đã, nếu là thật, vậy vừa rồi hắn nói cách thứ hai…”. Hắc Phong thầm nghĩ, ánh mắt hơi sáng lên, hướng về đám người Huyền lão nhìn, nhưng mà Huyền lão lúc này cũng nhìn về phía hắn.

“Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì”. Huyền lão lạnh lùng nói.

“Lão đại, mau lại đây xem cái này!”. Ngay lúc này, một âm thanh kêu lên.

Hai người nhìn qua, liền thấy được một tên trong đám người Hắc Phong đang đứng ở chính giữa nơi này, hai tay đang sờ lấy dưới mặt đất không biết đang làm gì.

Huyền lão cùng Hắc Phong lao tới, nhìn thấy họa khắc trên mặt đất, một vòng tròn cỡ nửa mét, bên trên có một hình tam giác cùng ba vết lõm tròn trũng xuống, thấy thứ này, cả hai người sắc mặt đều trầm xuống.

“Như vậy… Lạc Cảnh Thiên nói là lời nói thật rồi?”. Hắc Phong cau mày nhìn Huyền lão nói.

“Cứ đánh tiếp như vậy cũng không có biện pháp, ngươi hai, ta một, thế nào?”. Huyền lão nhìn hắn nói.

“Không được, ta một, ngươi hai”. Hắc Phong lắc đầu nói.

“Nếu không thì…”.

“A!”.

Huyền lão đang định nói gì thịt đột nhiên một tiếng hét vang lên, cả hai quay người liền thấy được một tên nam tử bị cao đẳng thú tập kích giết chết.

“Ngươi một, ta một”. Hắc Phong nhếch miệng nói.

“Tốt”.

Ngay sau đó…

Hự!

Hắc Phong tay đưa ra, trực tiếp dùng tay đâm xuyên ngực tên đứng bên cạnh, đem Linh Tâm của hắn móc ra.

“Lão… lão đại… ngươi…”.

“Yên tâm nhắm mắt, tổ chức ghi công ngươi”. Hắc Phong nhếch miệng nói.

Ầm!

Tên kia trừng lớn con mắt, sau đó ngã xuống trong vũng máu, ánh mắt tràn ngập không cam lòng.

Chết không nhắm mắt!

“Tới ngươi”. Hắc Phong nói.

Huyền lão không nói tiếng nào, tay đưa ra khẽ phát lực, lập tức có một tên bị ông ta kéo tới. Ngay khi tên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra liền cảm thấy trước ngực đau nhói, cở thể run lẩy bẩy nhìn xuống liền thấy được một bàn tay xuyên qua ngực mình. Trên tay còn nắm lấy Linh Tâm đang không ngừng nhỏ máu xuống đất.

Hắn cứ như vậy bị Huyền lão giết.

Huyền lão lại trở tay một cái, đem tên này ném ra, sau đó tay khẽ cong xuống, thi thể tên bị cao đẳng thú giết kia bay tới, sau đó cũng bị móc ra Linh Tâm.

Hắc Phong không kịp chờ đợi, lập tức đem ba viên linh tâm đặt vào bên trong ba cái lỗ trên vòng tròn chính giữa.

Ngay sau đó, toàn bộ xung quanh khẽ rung một cái, từ vòng tròn kia phát ra ánh sáng quang mang mờ ảo chiếu rọi xung quanh. Huyền lão cùng Hắc Phong vội lùi lại phía sau không dám tiếp cận.

Ai biết được đây có phải là cạm bẫy hay không đâu, vẫn là lùi lại cho an toàn.

Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du đang ở trong một thông đạo đi thẳng tới trung tâm Tử Địa thì đột nhiên Lạc Cảnh Thiên dừng lại, xung quanh hơi rung chuyển một chút, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

“Có chuyện gì?!”. Diệp Tiểu Du cảm nhận được mặt đất rung chuyển, nàng liền ngẩn ra hỏi.

“Vốn dĩ ta nghĩ rằng đám người kia sẽ có người chết, sau đó Hắc Phong cùng Huyền lão sẽ phát hiện bí mật. Nhưng mà… xem ra ta vẫn đánh giá cao chúng. Chỉ cần tốn ba mạng là có thể qua, nhưng mà hiện tại… không bỏ xuống 10 cái mạng thì đừng nghĩ đi qua”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Ngươi đang nói cái gì?!”.

“Nhớ trước đó ta nói về cách thứ hai cho đám người kia không?”.

“Nhớ a, không phải là đem ba viên Linh Tâm đặt vào tâm trận sao? Ngươi đều nói đó là giả a”.

“Không sai, nhưng mới vừa rồi, chúng làm theo”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Cho nên?!”. Lạc Tiểu Du không hiểu hỏi.

“Cho nên chúng kích phát ra cách tàn khốc nhất mới có thể đi qua. Ba viên Linh Tâm kia vốn dĩ không phải để ngừng lại trận pháp, mà là kích hoạt trạng thái tàn bạo của cao đẳng thú”.

“Mà tâm trận sẽ không ngừng hấp thụ máu tươi cho đến khi đầy đủ. Vốn dĩ với thực lực ban đầu của khôi lỗi cao đẳng thú, đám người kia có thể ngăn lại trong thời gian ngắn, có đầy đủ thời gian đi bổ sung máu tươi cho trận pháp. Nhưng mà… hiện tại khôi lỗi tiến vào trạng thái tàn bạo, thời gian của chúng rút ngắn lại chỉ còn một phần mười”.

“Cho nên ta mới nói, không bỏ xuống 10 cái mạng, đừng nghĩ đi qua được cửa đó. Dù sao tốc độ hấp thụ toàn bộ máu tươi của một cường giả cửu giai là ba mươi phút, ba người chính là mười phút. Hiện tại trong vòng ba phút chúng không hoàn thành, như vậy… ha ha, sẽ không có người bước vào được cửa thứ hai”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Tê!

Lạc Tiểu Du hít vào một ngụm khí lạnh, nàng nhịn không được run lên một cái. May mà nàng cùng Lạc Cảnh Thiên là một đội, nếu như là đối nghịch… không dám nghĩ, không dám nghĩ.

Vẫn là ít chọc tên này mới tốt, mặc dù nàng có thể miểu sát hắn, nhưng ai biết nàng có bị kéo theo hay không. Loại người mưu mô thế này… nàng chơi không lại.

Mà phía bên kia, đám người Huyền lão, Hắc Phong đột nhiên ngây ra như phỗng, bởi vì họ thấy được, đám khôi lỗi kia đột nhiên… tự giết lẫn nhau.

Không sai, chính là tự giết lẫn nhau. Không có bất kỳ con nào đi công kích đám người họ.

“Chúng… bị điên?”. Mã Nhất Minh ngẩn ra hỏi.

“Nguy! Chúng đang hấp thụ lẫn nhau!”. Huyền lão biến sắc kêu lên.

“Mau cản chúng lại, nếu không chúng ta đều phải chết!”. Hắc Phong quát lên, sau đó lập tức xuất thủ.

Những người khác cũng không ai rảnh rỗi, tất cả đều như bị điên lao vào đám khôi lỗi, nào giống như lúc ban đầu, sợ này sợ nọ, chỉ dám phòng thủ, không dám tiến công.

Nhưng mà rất nhanh họ liền phát hiện, dù toàn lực ngăn cản cũng cản không được.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!”.

“Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây?!”.

“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì? Tại sao lại bptBD biến thái như vậy?!”.

Đám người như muốn điên lên.

Huyền lão sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, ông ta vận dụng đủ mọi cách cũng không ngăn được đám khôi lỗi tự giết lẫn nhau. Chẳng lẽ… mình sẽ chết ở đây sao?!

Đang lúc tuyệt vọng, ông ta đột nhiên thấy được, dưới mặt đất, một dòng máu chảy qua.

Đây không phải là người ông ta lúc nãy giết sao?!

Nhìn về phía dòng chảy, thấy máu tươi chảy vào trận pháp, ông ta ánh mắt nheo lại, sau đó vận dụng linh lực thử ngăn lại, nhưng ông ta phát hiện, dùng biện pháp nào cũng ngăn không được. Mà tại tâm trận, một tia ánh sáng màu máu lấp lóe, trong đầu ông ta như đang nghĩ ra biện pháp gì đó.

“Ngươi muốn sống sao?”. Huyền lão đi tới bên cạnh Hắc Phong thấp giọng hỏi.

“Ngươi có cách gì?!”.

“Nhìn bên kia”.

“Đó là…”.

“Ta thử qua, không ngăn được máu chảy vào trong tâm trận, nhưng… nếu như máu tươi chảy đủ, đem tâm trận triệt để bao trùm, lại thế nào đâu?!”.

“Ngươi điên rồi?”.

“Ngươi có biện pháp khác?!”.

“… Ta làm!”.

Rất nhanh, hai người đạt thành hiệp nghị, kế đó liền động thủ.

“A, ngươi làm gì?!”.

“Không muốn!”.

Huyền lão cùng Hắc Phong giống như bị điên lên, bắt được người nào liền lập tức đánh chết, sau đó kéo tới bên cạnh tâm trận, dùng chủy thủ cắt cổ để máu tươi chảy nhanh hơn.

Những người khác muốn hoàn thủ, nhưng mà một người là cửu giai thất đoạn, một người là cửu giai ngũ đoạn, cả hai đều là cường giả mạnh nhất ở đây, muốn phản kháng… nói dễ hơn làm.

Chưa đầy 30 giây, đã có hơn 12 người ngã xuống trong vũng máu. Mà tâm trận lúc này cũng đã bị máu tươi bao phủ. Một giây sau…

Oanh!

Từ tâm trận phát ra một cơn sóng năng lượng, nhắm thẳng vào phía đám khôi lỗi cao đẳng thú, tia sáng bao trùm đem đám khôi lỗi oanh thành mảnh vụn.

Sống?!

Đây là ý nghĩ của tất cả những người khác lúc này.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.