Nhìn đám khôi lỗi bị oanh thành mảnh vụn, đám người thật lâu cũng không có lấy lại bình tĩnh.
Nhất là đám người kia, nhưng… họ quan tâm không phải là đám khôi lỗi thế nào, mà là Huyền lão cùng Hắc Phong. Đám người cứ như thế lẳng lặng nhìn hai người họ.
Vừa rồi bận rộn ngăn cản khôi lỗi, nhưng họ cũng thấy được hai người kia ra tay giết người. Ban đầu họ rất muốn chất vấn là vì cái gì, nhưng khi Hắc Phong đem Linh Tâm của ba người nhét vào tâm trận, sau đó là xung quanh rung chuyển, họ cho rằng chỉ có cách này mới có thể thoát ra.
Nhưng họ sai, bởi vì sau đó, cả hai người Huyền lão cùng Hắc Phong giống như nổi điên lên, vậy mà ra tay giết họ. Bao quát ba tên chết trước đó, hai người này giết hết thảy 15 người.
“Ta… cần một lời giải thích”. Không biết là ai lên tiếng, sau đó đám người liền tức giận quát lên.
“Huyền lão! Vì cái gì?!”.
“Lão đại, tại sao chứ?!”.
Không trách họ tức giận như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ như thế. Rõ ràng là đồng đội, nhưng trong nháy mắt họ liền bị đâm một đao. Cũng không phải họ trượng nghĩ ra sao hay huynh đệ thế nào. Giết người, họ cũng làm qua không ít, nhưng tất cả bọn họ đều tuân thủ một quy tắc, đó chính là… không đâm lén sau lưng người cùng mình đang kề vai chiến đấu.
Tại chủ chiến trường, đây chính là thiết luật.
Loại ủy khuất này, họ chịu không được.
“Các huynh đệ, bình tĩnh một chút, ta thực sự cũng không muốn, nhưng mà… nếu muốn sống sót, đây là cách duy nhất”. Hắc Phong bình tĩnh nói.
“Duy nhất con mẹ ngươi! Ngươi cho ta ngậm miệng. Huyền lão, vì cái gì? Tại mã gia, chúng ta vì ngươi làm bao nhiêu chuyện? Có từng vi phạm lệnh của ngươi lần nào sao? Chúng ta vì ngươi bỏ ra nhiều như vậy, ngươi lại trở tay muốn giết chúng ta. Vì cái gì?!”. Mã Nhất Minh tức giận quát lớn.
“Nhất Minh, đúng như hắn nói, thật sự không có cách nào. Chúng ta… bị Lạc Cảnh Thiên lừa. Ban đầu ta phát hiện tâm trận, giống như những gì hắn nói, quả thực có ba vị trí đặt vào Linh Tâm. Cho nên ta cùng Hắc Phong đánh cược một lần, dù sao nếu chiến đấu tiếp tục kéo dài, chúng ta tất cả đều phải chết”.
“Nhưng ta không nghĩ tới, trong này lại có ám chiêu, mặc dù tâm trận bị phát hiện, nhưng cần không chỉ là Linh Tâm, còn cần cả máu tươi để kích hoạt. Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy, đám khôi lỗi tự thôn phệ lẫn nhau, với tốc độ đó, thời gian của chúng ta có không tới một phút. Cho nên ta chỉ có thể vận dụng biện pháp cực đoan này liều một lần”.
“Nếu như không giết họ, như vậy… ngươi chết sẽ là tất cả chúng ta”. Huyền lão trầm giọng nói.
Nghe vậy, đám người hai mặt nhìn nhau. Mặc dù bị phẫn nộ bao trùm, nhưng lý trí vẫn còn, họ cũng biết phân biệt được thật hay giả. Đúng như những gì Huyền lão nói, vừa rồi đám khôi lỗi thôn phệ lẫn nhau, họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng thực lực chúng đang tăng lên một cách chóng mặt, nếu như để chúng thôn phệ hoàn tất, e rằng họ phải đối mặt là một cái khôi lỗi cửu giai đỉnh phong.
Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ sống.
“Tốt, chuyện này xem như xong. Nếu như lần sau ngươi còn làm như thế, nếu như ta sống rời khỏi đây, ta nhất định để ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”. Mã Nhất Minh âm trầm nói.
Thực lực của hắn không mạnh, nhưng đừng quên, hắn là họ Mã, mà Huyền lão, là họ Huyền!
Huyền lão nhẹ gật đầu, bất quá ánh mắt lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, xem ra cần phải đem Mã Nhất Minh xử lý mới được.
…
Tại một nơi khác, Lạc Cảnh Thiên cùng Diệp Tiểu Du nhìn vào hình chiếu, xem tình hình chiến đấu của đám người Hắc Phong.
Bước vào nơi này, đây chính là địa bàn của hắn, muốn xem chỗ nào mà không được? Nhưng mà bên cạnh Diệp Tiểu Du lại ngây ra như phỗng, nàng có chút khó tin nhìn vào hình ảnh bên trong.
Nàng kinh ngạc không phải là Lạc Cảnh Thiên làm sao xem được cảnh chiến đấu của đám người Hắc Phong, mà là nàng phát hiện, Lạc Cảnh Thiên mang tới cho nàng sợ hãi, không chỉ là ở vấn đề mưu trí, mà là… nắm rõ nhân tâm.
Nàng biết, đám người này triệt để đã xuất hiện vết rách, tùy thời cũng có thể tan vỡ. Nhất là đám người Hắc Phong, vẻn vẹn gặp phải một nghịch cảnh như này, nàng hiện tại có thể dám nói rằng, nếu như may mắn còn sống, đám người Hắc Phong cũng sẽ không còn là thế lực khiến tất cả mọi người e ngại nữa.
Xuất hiện vết rách lớn như thế, khả năng giải tán là cực kỳ cao. Nàng nhịn không được liếc qua Lạc Cảnh Thiên, thấy hắn đang nở ra nụ cười đầy vẻ hài hước nhìn vào hình chiếu, nàng nhất thời không rét mà run.
Đường đường Hắc Phong, mang danh điên cuồng đã lâu, thế lực mạnh nhất chủ chiến trường, vậy mà chỉ vì người này, chỉ vì một cái cạm bẫy liền có nguy cơ giải tán.
Loại người này…
Biến thái!
Nàng thật không biết nên dùng từ nào khác để hình dung.
“Ngươi… đã sớm tính trước, đúng không?”. Diệp Tiểu Du dò hỏi.
“Tính trước?”. Lạc Cảnh Thiên quay qua kinh ngạc hỏi.
“Chính là… đám người này sẽ xảy ra mâu thuẫn”.
“A… cái đó thật sự không có”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Không có?!”. Diệp Tiểu Du nghi ngờ hỏi.
“Ta cũng không phải thần, nhân tâm… không có dễ xem như vậy. Đối mặt sinh tử, khảo nghiệm ngươi chính là thái độ cùng lý trí. Chỉ có tỉnh táo mới có thể đối đãi hết thảy. Nhưng không nghi ngờ rằng, sinh tử chính là thứ tốt nhất để khảo nghiệm nhân tâm”.
“Đáng tiếc, đám người này không có vượt qua được, cho nên kết cục như ngươi thấy đấy. Được rồi, không nói cái này, đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
Diệp Tiêu Du nhìn Lạc Cảnh Thiên đi trước liền vội đi theo, nhưng trong đầu nàng lúc này lại suy nghĩ rất nhiều thứ. Mà thứ quan trọng nhất chính là… Lạc Cảnh Thiên đến cùng đối với nàng là thái độ gì.
Đương nhiên không phải là loại tình cảm nam nữ kia, mà là nàng cảm thấy, người này quá nguy hiểm. Nàng chỉ muốn tìm cách rời xa hắn càng xa càng tốt, nhưng vấn đề là… hắn biết được bí mật kia của nàng, hơn nữa đối với nó vô cùng có hứng thú.
Rời đi? Chỉ sợ hắn sẽ không cho nàng cơ hội đó.
Giết hắn? Trước kia thì có thể, hiện tại… nàng không dám. Dù sao mấy chục tên cường giả cửu giai đều bị hắn chơi xoay quanh vòng vòng, nàng chỉ là bát giai đỉnh phong, thật sự có thể đối phó hắn sao?!
Nhìn Lạc Cảnh Thiên khoảng cách với mình chỉ có nửa mét, chỉ cần đưa tay ra đánh một chưởng, hắn nhất định phải chết. Nhưng mà…
Do dự hồi lâu, Diệp Tiểu Du vẫn không dám xuống tay. Đầu tiên, nàng hiện tại đang trong Tử Địa, chỉ Lạc Cảnh Thiên mới có thể dẫn nàng ra. Thứ yếu… nàng không dám chắc Lạc Cảnh Thiên có đang đợi nàng xuất thủ hay không.
Loại người này… tâm cơ quá sâu, nàng nhìn không ra được hắn đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hai người đi tới cuối hành lang, trước mặt là một cái cổng sắt, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên đi tới, sau đó đưa tay lên đặt lên cánh cổng, trong nháy mắt, xung quanh bắt đầu chuyển động, cánh cổng từ từ dâng lên.
Nhưng Diệp Tiểu Du không phải quan tâm phía sau cánh cổng là cái gì, mà là… nàng phát hiện, Lạc Cảnh Thiên không phải kích hoạt cơ quan để mở cửa. Mà là… dùng linh hồn ấn ký!
Oanh!
Trong đầu một tiếng nổ vang lên, gương mặt nàng hiện rõ vẻ khiếp sợ không thôi.
Linh hồn ấn ký…
Linh hồn… ấn ký…
Nơi này… Tử Địa… người tạo ra… vốn không phải như Lạc Cảnh Thiên nói. Mà là… chính là hắn tạo ra!!!
Chỉ có người tạo ra nơi này mới có thể sử dụng linh hồn ấn ký để kích hoạt cánh cổng, không có ai có thể thay thế, trừ khi người tạo ra nơi này đã chết, linh hồn ấn ký biến mất, trở thành nơi vô chủ.
Nhưng mà… Lạc Cảnh Thiên rõ ràng lần đầu tới đây, càng không có thời gian đi nhận chủ. Hơn nữa, nếu như nơi này biến thành nơi vô chủ, chủ nhân của nơi này chắc chắn đã chết, như vậy vì cái gì Lạc Cảnh Thiên có thể khống chế quan sát được cảnh chiến đấu kia?!
Nàng lúc đó làm sao lại không nhìn ra chứ?!
Cho nên… hắn chính là… chủ nhân nơi này?!
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, bởi vì hắn nhận ra không khí đột nhiên trở lên kỳ lạ, hắn quay người nhìn Diệp Tiểu Du, thấy được gương mặt khiếp sợ của nàng, hắn nhất thời khó hiểu.
Nữ nhân này lại làm sao rồi?!
Diệp Tiểu Du sợ hãi lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên hiện rõ vẻ WZ6PE sợ hãi.
Nơi này tồn tại cả trăm vạn năm, làm sao lại… làm sao lại…
“Ngươi… ngươi là… chủ nhân Tử Địa?!”. Diệp Tiểu Du lắp bắp sợ hãi hỏi.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy nhất thời ngẩn ra, hắn không nghĩ tới nàng lại phát hiện được. Vì cái gì đâu? Chẳng lẽ vừa rồi hắn làm động tác giả, đặt tay lên cánh cổng để mở cửa không gạt được nàng?!
Bất quá, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Du, hắn biết nàng đã nhận định việc này, chối bỏ cũng vô dụng, cho nên hắn chỉ mỉm cười gật đáp đáp.
“Không sai, ta là chủ nhân nơi này”.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc