Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 578: Ta thật sự chỉ đi ngang qua thôi



Lạc Cảnh Thiên trợn tròn cả mắt, nha đầu này, đây là thật sự sợ chứ? Mới vừa mới không phải rất phách lối sao? Làm sao trở mặt nhanh như vậy?!

“Ngươi buông tay”. Lạc Cảnh Thiên bàn tay tăng lên lực đạo, ánh mắt nheo lại nói.

“Ta…”.

“Buông tay!”. Lạc Cảnh Thiên khẽ gắt.

Tiểu Mễ do dự một chút mới buông ra. Lạc Cảnh Thiên cánh tay lúc này cũng đem tay nàng bỏ ra, ánh mắt liếc về phía đám người Thần Nữ, họ lúc này đã đi tới, cách hắn chưa tới 10m.

“Các ngươi muốn làm gì?”. Diệp Tiểu Du đi lên trước híp mắt nói.

“Đem người thả ra”. Thần Nữ trầm giọng nói.

“Nha đầu, mặc dù thực lực ngươi mạnh hơn ta, nhưng nói về chiến đấu… ta tại chủ chiến trường bắt đầu giết người, ngươi còn không biết ở chỗ nào chơi bùn đâu. Muốn động thủ? Thử một chút xem, ta cũng muốn xem thử Thần Nữ thực lực rốt cuộc là mạnh cỡ nào”. Diệp Tiểu Du cười lạnh nói.

“Diêu Diêu”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.

Diệp Diêu Diêu hiểu ý đi tới đem tiểu Mễ khống chế lại. Lạc Cảnh Thiên đưa tay đem Diệp Tiểu Du kéo lại, sau đó đi tới cách Thần Nữ chỉ đúng một mét, ánh mắt tràn ngập lạnh nhạt, âm thanh vang lên.

“Ngươi muốn động thủ?”.

“Ngươi đem người thả ta liền không động thủ. Nói cho cùng đây cũng là chuyện giữa ta và ngươi, đừng lôi người khác vào. Lại nói, dù cho kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi mạnh hơn chúng ta, nhưng thật sự đánh nhau, các ngươi nghĩ mình có thể thắng? Hoặc là nói ngươi nghĩ mình có thể chạy được sao?”. Thần Nữ lạnh lùng lên tiếng.

“Ngươi nói không sai, ta xác thực chạy không được. Nhưng ta có kG4El thể cam đoan đem các ngươi đều lưu lại nơi này. Dù sao mạng của một Thần Nữ so với chúng ta đều đáng giá a. Ngươi muốn đánh cược không?”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng, cả hai bên tinh thần đều kéo căng, chỉ sợ một giây sau hai bên sẽ xảy ra xung đột. Nhưng mà lúc này, Thần Nữ lại đột nhiên mỉm cười nói.

“Một viên Thổ Linh”.

“Hai viên, bao quát mạng của nàng”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Một viên, thêm một bảo vật hệ phòng ngự, có thể ngăn cản cửu giai cường giả ngũ giai trở xuống toàn lực một kích”. Thần Nữ lắc đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm trong giây lát liền nói.

“Thành giao”.

Thần Nữ cũng không do dự, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên Thổ Linh cùng một chiếc vòng tay đưa cho hắn. Lạc Cảnh Thiên xem một chút, cũng không để ý nhiều. Một viên Thổ Linh cũng đã đủ, xem như đền bù thiệt hại viên Hỏa Linh kia của hắn.

Về phần tiểu Mễ, hắn cũng không có để ý. Nếu như thật sự dùng miệng lưỡi là có thể để hắn nổi lên sát tâm, e rằng người hắn giết đầu tiên là Sở Như Mộng. Cũng không phải nói tiểu Mễ có thể sánh với Sở Như Mộng, nhưng tiểu nha đầu này bản tính cũng không xấu, điều này hắn nhìn ra, ngay cả Diệp Diêu Diêu cùng Diệp Tiểu Du cũng vậy.

Chẳng qua họ không thèm quan tâm mà thôi. Nhưng những người khác… có vẻ vẫn không hiểu rõ cho lắm. Vẻ mặt đều là ngạc nhiên lẫn bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Thả người”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Diệp Diêu Diêu nghe vậy liền đem tiểu Mễ thả ra. Tiểu Mễ ngơ ngác đi về phía trước, nàng hiện tại vẫn không hiểu Thần Nữ cùng Lạc Cảnh Thiên tại sao lại… đổi tính như vậy.

Vừa mới không phải đang giương cung bạt kiếm sao? Làm sao một giây sau lại thành giao dịch rồi?!

Tới lúc đi tới bên cạnh Thần Nữ, tiểu Mễ vẫn đầu óc vẫn đang trống rỗng không nghĩ được cái gì.

“Như vậy liền đường ai nấy đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền quay người rời đi.

“Chờ một chút”. Thần Nữ gọi lại.

“Chuyện gì?”.

“Đem Đại Bạch lưu lại, ngươi đem nó đi ta thế nào cùng tiểu Giai nói?”. Thần Nữ nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy cũng ngẩn ra một chút, hắn nhìn xuống Đại Bạch, suy nghĩ trong chốc lát liền thở dài nhảy xuống khỏi lưng nó. Sau đó nhẹ vỗ vỗ vào người nó nói.

“Trở về đi”.

Đại Bạch: Y A.

Nó kêu lên một tiếng, sau đó mới quay người trở về bên cạnh Thần Nữ. Lạc Cảnh Thiên không do dự gì nữa, quay người liền đi.

“Thất thần cái gì? Còn chưa có chết đâu”. Thần Nữ nhìn tiểu Mễ lúc này vẫn ngẩn ra ở đó liền nhịn không được vỗ trán nàng một cái.

“Đau! Cái đó... Thần Nữ tỷ tỷ, các ngươi rốt cuộc là tại sao...”. Tiểu Mễ do dự hỏi.

“Tại sao lại thay đổi nhanh đến vậy đúng không? Ngươi a... vẫn còn quá trẻ. Các ngươi cũng thế, đều không biết động não một chút”.

“Ta mặc dù kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều, nhưng ta thân phận là gì? Số người ta tiếp xúc đều là cấp bậc gì? Cùng những người kia nói chuyện, so với Lạc Cảnh Thiên thì khó hơn nhiều. Phải học được cái gọi là đoán ý đối phương”.

“Ngươi thử nghĩ một chút, ngươi chỉ là miệng lưỡi nói vài câu mà thôi, lại không có trở thành kẻ thù của hắn. Nếu như hắn dễ bị chọc giận như vậy thì cũng sẽ không trở thành người khiến những đại gia tộc kia đau đầu”. Thần Nữ bình tĩnh nói.

“Thần Nữ tỷ tỷ, ý ngươi là...”. Tiểu Mễ vẫn không hiểu lắm hỏi.

“Ta cùng hắn nói trắng ra chính là diễn. Tranh đua là khí thế, hắn sẽ không thực sự động thủ với chúng ta, mà ta cũng sẽ không dễ dàng ra tay với hắn. Các ngươi phải nhớ kỹ, tại chủ chiến trường, đối mặt bất kỳ người nào đều phải duy trì đề phòng. Nhưng... tại nơi này cũng sẽ không có địch nhân vĩnh viễn”.

“Hắn vốn dĩ sẽ trực tiếp rời đi, bởi vì đối đầu với chúng ta, hắn nhất định sẽ thua. Mà ta cũng sẽ không ra tay, bởi vì trở thành kẻ địch, ta không sao, nhưng các ngươi chắc chắn phải chết”.

“Cho nên mỗi người đều lui một bước, vốn dĩ có thể dĩ hoà vi quý, nhưng ai biết ngươi lại đột nhiên nhảy ra, còn muốn công kích hắn. Ngươi không nghĩ một chút, có thể bị nhiều đại gia tộc để mắt đến vậy, bị nhiều tổ chức sát thủ truy tìm. Nếu như ngay cả một tiểu nha đầu như ngươi còn không đối phó được, hắn có thể sống tới bây giờ sao?”.

“Mà ngươi lại làm một chuyện rất ngu xuẩn, chính là đi công kích hắn. Dựa vào điểm này, hắn nhất thời chiếm cứ thượng phong. Mà như ngươi thấy, cái giá bỏ ra... nhưng là rất nhiều”. Thần Nữ bình tĩnh nói.

“Không thể nào. Thần Nữ tỷ tỷ, ngươi mới vừa bảo hắn sẽ không động thủ sao? Ta rơi vào tay hắn nhiều lắm là bị mắng chửi vào câu, hoặc là bị hắn đánh vài quyền. Kết quả còn không phải thả ta? Như vậy ngươi bỏ ra Thổ Linh cùng món bảo vật kia làm gì?”. Tiểu Mễ khó hiểu hỏi.

Những người khác cũng không rõ lắm, dù sao bọn họ kinh nghiệm sống cũng không nhiều, sao hiểu được sự phức tạp trong chuyện này.

“Ngươi nói không sai. Nhưng đừng quên hắn là cổ pháp sư, thủ đoạn nhưng là rất nhiều. Muốn giết một người như ngươi mà không muốn để ai phát hiện thật sự rất đơn giản. Ta ví dụ một chút, đối mặt mười mấy con bát giai cao đẳng thú các ngươi đều vô lực chống đỡ, nếu như là cửu giai đâu?”.

“Ta thậm chí dám nói, chỉ cần ta không bỏ ra một chút, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ có cao đẳng thú cửu giai tập kích chúng ta, hơn nữa không chỉ là một con. Cho nên những thứ kia là đảm bảo ngươi, trong mắt hắn, ngươi sống hay chết hắn sẽ quản?”. Thần Nữ lắc đầu nói.

Nàng còn không có nói một chuyện khác, đó là vì nàng bị Lạc Cảnh Thiên bắt được điểm yếu. Dù cho nàng đem những người này tới đây không phải vì danh lợi, nhưng trong mắt người khác, nàng chính là như thế.

Nếu để tiểu Mễ chết ở đây, đừng nói là gia tộc tiểu Mễ, những người khác tuyệt đối sẽ đem nàng trở thành mục tiêu công kích. Đến lúc đó nàng sẽ triệt để vô duyên với bảng xếp hạng Thần Nữ.

Cho nên dù muốn hay không, tiểu Mễ nàng nhất định phải cứu.

Tiểu Mễ nghe được những gì Thần Nữ nói, nhất thời ngây ra như phỗng. Những người khác cũng sững sờ rất lâu.

Mẹ nó, chẳng lẽ tới chủ chiến trường còn phải hiểu tâm lý chiến sao?!

Quả nhiên, pháp sư không có một tên nào là tốt, tâm đều bẩn như nhau.

...

Lạc Cảnh Thiên cùng hai người Diệp Tiểu Du sau khi rời đi, sau hai ngày lại lần nữa bước vào một cuộc chiến không mong muốn.

Cũng không biết là do tam đại Linh Quốc thực lực mạnh hay là ngũ đại Tinh Quốc thực lực yếu, nhóm người hắn gặp phải ngoài Thần Nữ ra thì không có ai là cửu giai.

Một tên cũng không gặp được.

Nếu Diệp Tiểu Du cùng Diệp Diêu Diêu biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ muốn bóp chết hắn. Ngươi còn muốn gặp cửu giai? Ngại mạng của chúng ra không đủ sao?!

Hết thảy bốn lần. Một lần gặp đám người Thần Nữ không nói, những lần khác họ đều bị kéo vào tranh đấu.

“Ta chỉ đi ngang qua mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhìn vài tên võ giả bị hắn giết nằm trên đất, thi thể còn chưa lạnh, hắn bất đắc dĩ nói.

“... Người cũng giết, ngươi nói nhảm như vậy có ý nghĩa không?”. Diệp Tiểu Du im lặng nói.

“Không có cách, mấy ngày nay thật sự là quá hoang đường. Ta cũng rất bất đắc dĩ được không? Giải thích chúng không chịu nghe a”. Lạc Cảnh Thiên nhún vai nói.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.